Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jungkook về đến nhà, không khí hoàn toàn khác biệt so với sự vui tươi và hạnh phúc mà anh vừa trải qua trong con hẻm. Những bước chân của anh dường như trở nên chậm rãi và nặng nề hơn khi tiến gần đến cửa nhà. Bầu không khí tĩnh lặng và cô quạnh bao trùm lấy anh, làm nổi bật lên sự tương phản giữa niềm vui ngắn ngủi với hiện thực xung quanh.

Jungkook đứng trước cửa nhà, ánh mắt lơ đãng nhìn vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Những vết xước và lớp sơn bong tróc trên cửa dường như kể lại những câu chuyện về thời gian và những khoảnh khắc đã qua. Anh dừng lại một chút, cảm nhận sự tĩnh lặng và đối lập hoàn toàn với những tiếng cười và âm thanh rộn ràng của đám trẻ trong hẻm. Đôi mắt của Jungkook, vừa mới đây còn lấp lánh niềm vui, giờ đây trở nên mờ mịt và chứa đựng sự trầm tư. Anh nhìn cánh cửa thật lâu, như thể đang cố gắng tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc và an ủi từ nó. Ký ức về buổi chiều vui vẻ dần phai mờ, nhường chỗ cho những suy nghĩ và cảm xúc nặng nề hơn. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ đôi môi của anh, mang theo sự mệt mỏi và chút gì đó tiếc nuối. Jungkook cúi đầu, như thể đang mang trên vai cả thế giới, rồi từ từ đẩy cửa bước vào nhà. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, và với nó, dường như niềm vui và sự hạnh phúc cũng bị bỏ lại bên ngoài.

Trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh, Jungkook cảm nhận rõ rệt sự cô độc bao trùm. Mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nhưng thế giới ngoài kia và thế giới bên trong nhà của anh lại khác biệt như hai thái cực. Sự im lặng và tĩnh mịch trong nhà khiến anh nhận ra sự trống vắng và lẻ loi mà mình đang đối mặt.

Jungkook bước từng bước chậm rãi qua căn phòng, ánh mắt anh lướt qua những đồ vật quen thuộc, nhưng không cảm thấy bất kỳ sự an ủi nào. Dường như tất cả chỉ là những hình ảnh mờ nhạt, không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng anh. Anh ngồi xuống ghế, đôi tay đặt lên bàn, và cúi đầu, cảm nhận từng nhịp thở nặng nề trong không gian tĩnh lặng. Những khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc trong con hẻm giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, nhường chỗ cho sự trầm lắng và nỗi cô độc trong ngôi nhà của Jungkook. Nhưng dù vậy, trong lòng anh vẫn giữ lại chút hy vọng, rằng một ngày nào đó, niềm vui và hạnh phúc sẽ trở lại, không chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, mà sẽ trở thành một phần vĩnh viễn của cuộc sống anh.

Đột nhiên, cửa phòng bật mở, âm thanh thô bạo vang lên khiến Jungkook giật mình. Bố mẹ anh bước vào, ánh mắt đầy giận dữ và khinh bỉ. Mẹ anh hét lên, "Jungkook, mày lại đi đâu nữa? Mày không biết chúng tao đã phải chịu đựng như thế nào vì mày à?" Bố anh thì gằn giọng, "Mày làm nhục gia đình này, mày biết không? Mày chỉ là một gánh nặng!"

Không một lời cảnh báo, họ lao vào anh với những đòn đánh không thương tiếc. Cú đánh đầu tiên khiến Jungkook ngã nhào khỏi ghế, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi cú đánh tiếp theo càng nặng nề hơn, mang theo nỗi đau không chỉ về thể xác mà còn là sự tổn thương sâu sắc về tinh thần.

Tiếng la hét và khóc lóc của Jungkook vang lên trong không gian, nhưng không có ai đến cứu anh. Những lời trách móc và chửi rủa từ bố mẹ anh chỉ làm tình hình tồi tệ hơn. Trong tâm trí Jungkook, những hình ảnh vui vẻ với đám trẻ trong con hẻm giờ đây trở nên xa xôi và không thể với tới. Sự cô độc và đau đớn bao trùm lấy anh, như một cơn ác mộng không có hồi kết.

Khi cơn bạo hành kết thúc, Jungkook nằm gục trên sàn nhà, cơ thể đau nhức và tâm hồn tan nát. Anh nhắm mắt lại, cố gắng gạt đi những giọt nước mắt và những cảm xúc đau đớn. Trong bóng tối, anh tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ và vượt qua, rằng một ngày nào đó, ánh sáng và hạnh phúc sẽ trở lại trong cuộc sống anh. Nhưng đêm đó, những lời tự nhủ ấy chỉ là những lời thì thầm yếu ớt trong tâm trí, giữa cơn đau và sự tuyệt vọng.

Khác hẳn với Jungkook, khi Taehyung về đến nhà, anh bước vào một thế giới hoàn toàn khác - một thế giới của sự giàu có và xa hoa. Căn biệt thự của gia đình Taehyung nằm trong một khu vực sang trọng, với hàng rào cao và cổng sắt kiên cố. Khi anh lái chiếc mô tô phân khối lớn của mình tới, người gác cổng nhanh chóng nhận ra và mở cửa cho anh, cúi đầu chào đón với sự kính cẩn.

Taehyung cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ mái tóc đen bóng mượt và đôi mắt sắc bén. Những người hầu tứ phía lập tức tiến tới, họ nhanh nhẹn và lịch sự, sẵn sàng phục vụ anh bất cứ lúc nào. Một người hầu cẩn thận cầm lấy mũ bảo hiểm, người khác đỡ lấy áo khoác của anh, tất cả đều thể hiện sự tôn trọng và quan tâm đến cậu chủ trẻ.

Anh bước vào ngôi nhà rộng lớn, nơi mọi thứ đều được trang hoàng lộng lẫy và tinh tế. Từ những bức tranh nghệ thuật treo trên tường cho đến những món đồ nội thất cao cấp, tất cả đều toát lên vẻ đẹp của sự giàu sang. Bố mẹ anh bước ra từ phòng khách, vẻ mặt tươi cười và niềm nở chào đón con trai. Bố anh, một người đàn ông trung niên quyền lực, vỗ vai Taehyung với nụ cười tự hào. Nhưng ánh mắt của Taehyung không hề sáng lên. Khi ánh mắt của anh chạm đến mẹ, sự tươi cười trong mắt anh chợt biến mất. Bà mẹ của Taehyung, dù luôn ăn mặc sang trọng và trông vô cùng quý phái, lại khiến anh cảm thấy lạnh lùng và xa lạ. Anh biết rằng, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo đó, bà chỉ cưới bố anh vì tài sản. Thậm chí, bà không ngại thể hiện những hành động khiêu gợi, làm anh cảm thấy bức bối và khó chịu.

"Taehyung, con về rồi à?" Mẹ anh cất tiếng, giọng nói ngọt ngào nhưng mang theo sự giả tạo.

Taehyung chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt anh lướt qua bà mà không dừng lại. Anh cảm thấy mệt mỏi với những trò chơi tâm lý và sự giả dối trong ngôi nhà này. Sự hân hoan và tươi cười của bố mẹ anh chỉ là vỏ bọc cho những âm mưu và lợi ích cá nhân.

"Taehyung, hôm nay con mệt không? Mẹ đã chuẩn bị món ăn mà con thích nhất," bà tiếp tục nói, cố gắng thu hút sự chú ý của anh bằng cách nắm lấy cánh tay anh nhẹ nhàng.

"Cảm ơn mẹ, nhưng con không đói." Anh gạt tay bà ra một cách lịch sự nhưng cương quyết

Sự lạnh nhạt của anh khiến mẹ anh thoáng ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chóng che giấu cảm xúc, nở một nụ cười gượng gạo. Taehyung bước qua bà mà không nói thêm gì, anh chỉ muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này càng sớm càng tốt. Bước chân của anh dẫn về phòng, nơi duy nhất trong ngôi nhà này mang lại cho anh chút cảm giác bình yên.

Trong phòng, Taehyung ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, ánh mắt anh dõi ra xa, nơi những ánh đèn thành phố lấp lánh trong đêm. Dù ngôi nhà này mang lại cho anh mọi thứ về vật chất, nhưng nó lại thiếu đi sự ấm áp và chân thành mà anh khao khát. Trong lòng, anh cảm thấy lạc lõng và cô đơn, không tìm thấy niềm vui thực sự trong cuộc sống xa hoa này. Ngồi đó, Taehyung không thể không nghĩ về những khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ắp tình cảm ở con hẻm nơi anh gặp Jungkook. Những tiếng cười giòn tan của đám trẻ, những câu chuyện giản dị nhưng chân thành - tất cả đều trở thành niềm an ủi và hy vọng cho anh. Anh tự nhủ rằng, dù phải sống trong một thế giới đầy giả tạo và toan tính, anh sẽ không để nó làm mất đi sự chân thật và tình người trong trái tim mình.

Sau trận đòn roi tàn nhẫn, Jungkook nằm lặng trên sàn nhà lạnh lẽo, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi lần hít thở, anh cảm nhận rõ rệt những cơn đau nhói lên từ những vết thương mới và cũ. Ánh đèn mờ nhạt trong phòng không đủ để xua tan bóng tối và nỗi cô đơn bao trùm lấy anh.

Anh từ từ đứng dậy, đôi chân run rẩy vì đau đớn và kiệt sức. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng Jungkook đã quá quen với điều này. Anh tiến về phía chiếc tủ chứa đồ cá nhân, nơi anh cất giữ những vật dụng cần thiết để tự chăm sóc cho bản thân. Với tay mở tủ, anh lục tìm những cuộn băng gạc và thuốc sát trùng. Đôi tay anh, dù run rẩy nhưng vẫn rất thuần thục và kiên định, bắt đầu băng bó những vết thương. Những ngón tay của anh di chuyển một cách thành thạo, như thể anh đã làm điều này hàng trăm lần trước đây.

Anh ngồi xuống trước chiếc gương treo tường, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào chính mình. Gương mặt anh bầm tím, những vết thương mới xen lẫn với những vết sẹo cũ. Đôi mắt của anh, từng lấp lánh niềm vui và sự hồn nhiên khi ở con hẻm, giờ đây chỉ còn lại sự thù hận và nỗi đau sâu thẳm. Ánh mắt anh lạnh lùng và trống rỗng, như một hố đen nuốt chửng mọi cảm xúc.

Jungkook biết rằng tối nay anh lại không được ăn cơm. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị bỏ đói sau những trận đòn roi như thế này. Cái đói đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của anh, nhưng nó không làm anh yếu đuối hay gục ngã. Ngược lại, nó chỉ càng làm anh thêm kiên cường và quyết tâm hơn.

Anh đứng dậy, tiến về phía tủ quần áo. Chiếc áo anh đang mặc đã dính đầy máu, một minh chứng cho những đau đớn anh phải chịu đựng. Jungkook lấy ra một chiếc áo mới, sạch sẽ, và cẩn thận thay vào. Cảm giác vải mềm mại chạm vào da thịt làm anh thấy dễ chịu hơn một chút, như một liều thuốc tạm thời xoa dịu những vết thương.

Jungkook bước ra khỏi phòng, ánh mắt anh hướng về phía cửa chính. Anh biết rằng chỉ có việc ra ngoài, hòa mình vào không khí đêm, mới giúp anh tạm quên đi nỗi đau và sự căng thẳng trong lòng. Bước chân của anh nhanh nhẹn và kiên định, như thể anh đang chạy trốn khỏi thực tại, tìm kiếm một nơi nào đó, dù chỉ là tạm thời, để anh có thể thở và cảm nhận sự tự do.

Khi bước ra khỏi ngôi nhà lạnh lẽo, Jungkook cảm nhận được làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của cây cỏ và đất trời. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang thanh lọc tâm hồn. Bầu trời đêm trải rộng trên cao, những ngôi sao lấp lánh như những đốm sáng nhỏ nhoi trong đêm tối. Dưới ánh trăng mờ, Jungkook bước đi, lòng anh mang theo niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ thoát khỏi bóng tối này và tìm thấy ánh sáng thực sự cho cuộc đời mình.

Những bước chân anh dẫn lối về phía con hẻm quen thuộc, nơi mà anh có thể tìm thấy chút bình yên và niềm vui ngắn ngủi. Mỗi lần đến đây, anh cảm thấy như mình đang trở về nhà thực sự, nơi mà những tiếng cười và sự chân thành vẫn tồn tại. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nó đủ để tiếp thêm sức mạnh cho anh tiếp tục đối mặt với cuộc sống đầy khó khăn và thử thách phía trước.

Sau khi trở về từ chuyến đi trong ngày, Taehyung nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tẩy đi những bụi bẩn và mệt mỏi. Anh bước xuống cầu thang, đôi chân nhẹ nhàng nhưng kiên định, tiến vào phòng ăn nơi bữa tối đang chờ đợi. Trước mắt anh là một bàn thức ăn sang trọng, những món ăn tinh tế được bày biện đẹp mắt dưới ánh đèn chùm lộng lẫy. Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng lại thiếu đi hương vị của sự ấm áp gia đình.

Taehyung nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi bà mẹ giả tạo của anh đang âu yếm và vuốt ve người bố, từng cử chỉ, từng ánh mắt của bà đều toát lên sự giả dối và tính toán. Anh cảm thấy một cơn buồn nôn và kinh tởm trào dâng trong lòng. Những màn kịch này anh đã quá quen thuộc, nhưng mỗi lần chứng kiến, anh lại không khỏi cảm thấy ghê tởm và bức bối.

Khi thấy anh bước xuống, bà mẹ nhanh chóng buông tay bố anh ra, nụ cười ngọt ngào và giọng nói ngọt lịm của bà vang lên, "Taehyung à, con xuống rồi à? Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ăn con thích, lại đây ngồi ăn cùng bố mẹ đi."

Bà tiến tới gần anh, đôi tay mảnh mai với móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng cố gắng nắm lấy tay anh. Nhưng Taehyung nhanh chóng lùi lại, ánh mắt anh lạnh lùng và quyết đoán.

"Cảm ơn mẹ, nhưng con không đói," anh nói, giọng nói đều đều nhưng mang theo sự kiên quyết không thể chối cãi.

Bà mẹ khựng lại, nụ cười trên môi thoáng chốc trở nên cứng nhắc. Bố anh cũng nhìn theo, vẻ mặt có chút bất ngờ nhưng rồi lại trở về trạng thái bình thản, như đã quá quen với sự xa cách của con trai. Taehyung không để ý đến họ nữa, anh quay lưng lại, đi tới móc lấy chiếc áo khoác da màu đen của mình từ giá treo.

"Taehyung, con đi đâu vậy? Không ăn tối cùng bố mẹ sao?" bà mẹ tiếp tục cố gắng níu kéo, giọng nói cố gắng tỏ ra quan tâm.

"Con có việc phải ra ngoài," Taehyung đáp ngắn gọn, không thèm quay lại nhìn.

Anh khoác áo lên người, cảm giác vải da mát lạnh chạm vào da thịt như một sự giải thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt trong ngôi nhà. Với một cái nhìn cuối cùng về phía bàn ăn sang trọng nhưng vô hồn, Taehyung bước ra ngoài, cảm giác nhẹ nhõm và tự do dần trở lại trong anh. Anh biết rằng, chỉ khi ở ngoài, giữa không khí tự do của đêm tối, anh mới có thể thở và sống thật với chính mình.

Bước chân Taehyung nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà xa hoa, để lại đằng sau những giả dối và toan tính. Trên chiếc mô tô quen thuộc, anh phóng đi trong đêm, tìm kiếm chút bình yên và chân thật trong thế giới ngoài kia. Ở đó, dù không có sự xa hoa, nhưng ít nhất anh có thể tìm thấy những khoảnh khắc giản dị và ấm áp, những thứ mà anh không thể nào có được trong ngôi nhà lạnh lẽo kia.

Không biết vì cách thần kỳ hay trùng hợp nào đó, Jungkook và Taehyung đều đi đến con hẻm quen thuộc vào cùng một buổi tối. Jungkook đã tới trước, ngồi lặng lẽ ở góc hẻm, bóng dáng cậu nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo. Khi Taehyung tới, anh chỉ thấy cậu ấy đang khóc. Khác hẳn với vẻ vui tươi và hạnh phúc khi chơi đùa với bọn trẻ, bây giờ, Jungkook trông như một chú mèo nhỏ đang khóc. Ánh mắt cậu đượm buồn, đôi vai run rẩy trong tiếng nấc nghẹn ngào, trông cậu chỉ như một đứa trẻ đã chịu sự tổn thương sâu sắc, cô độc và lạc lõng.

Taehyung không ngần ngại tiến lại gần Jungkook, đôi mắt hổ phách của anh ánh lên sự lo lắng và quan tâm. Khi chỉ còn cách cậu một bước chân, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, giọng nói ấm áp và dịu dàng vang lên trong đêm.

"Jungkook, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cậu lại khóc? Có chuyện gì mà tôi có thể giúp không?" Taehyung hỏi, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu.

Jungkook ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Taehyung, trong thoáng chốc cậu cảm nhận được sự an ủi và đồng cảm từ người đối diện. Những lời nói chân thành của Taehyung như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu. Nhưng Jungkook vẫn còn ngần ngại, không biết có nên mở lòng hay không.

"Không có gì đâu, Taehyung... Chỉ là... tôi gặp chút chuyện ở nhà thôi." Jungkook nói, giọng cậu nghẹn ngào và đầy đau đớn.

Taehyung hiểu rằng chuyện này không đơn giản như những lời Jungkook nói. Anh đặt tay lên vai cậu, cảm nhận sự run rẩy và yếu đuối của người bạn mới. Anh biết rằng mình cần phải kiên nhẫn và lắng nghe, để Jungkook cảm thấy an toàn và tin tưởng.

"Jungkook, cậu không cần phải nói nếu không muốn. Nhưng hãy biết rằng tôi ở đây, và tôi sẵn sàng lắng nghe bất cứ khi nào cậu sẵn sàng chia sẻ," Taehyung nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.

Jungkook nhìn vào đôi mắt hổ phách của Taehyung, cảm nhận được sự ấm áp và an ủi mà anh mang lại. Cậu thở dài, cảm giác như một gánh nặng trong lòng đang được giải tỏa. Dù không nói ra hết những điều muốn nói, nhưng sự hiện diện của Taehyung đã giúp cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn.

Hai người ngồi bên nhau trong đêm, im lặng nhưng không hề xa cách. Dưới bầu trời đêm, giữa ánh đèn mờ ảo của con hẻm, họ tìm thấy một chút bình yên trong nỗi đau và sự tổn thương của mình. Và dù không nói ra, cả hai đều biết rằng, từ giây phút này, họ đã tìm thấy ở nhau một người bạn, một người đồng hành trên con đường đầy chông gai và thử thách của cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro