Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ánh sáng bình minh bắt đầu chiếu vào phòng, Jungkook từ từ tỉnh dậy. Ánh nắng ấm áp của mùa xuân đầu mùa làm dịu bớt nỗi đau, dù cơn đau từ những vết thương hôm qua vẫn còn hiện hữu, đã phần nào giảm bớt. Cậu cảm nhận cái ấm áp của ánh sáng và nhẹ nhàng ngồi dậy.

Với sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, Jungkook đi đến chỗ tủ thuốc, nơi cậu lấy ra băng gạt và thuốc sát trùng. Cậu băng bó cẩn thận các vết thương trên cơ thể mình, từng cử động tuy có phần đau đớn nhưng vẫn rất thuần thục. Đặc biệt, tay của cậu đầy những vết thương chi chít, làm cho việc băng bó càng thêm vất vả.

Khi việc băng bó đã hoàn tất, Jungkook lấy áo khoác, một phần không thể thiếu để che đậy những vết thương và cảm giác đau đớn. Áo khoác không chỉ giúp cậu che giấu những dấu vết trên tay mà còn giữ cho cậu ấm áp trong thời tiết se lạnh của mùa xuân. Cậu khoác áo vào, cảm thấy một chút an tâm và bảo vệ.

Sau khi chuẩn bị xong, Jungkook mang theo cặp sách và đồng phục, sẵn sàng cho ngày đầu tiên ở trường mới. Những cử động của cậu có vẻ vẫn còn đau đớn, nhưng sự quyết tâm để bắt đầu một chương mới trong cuộc đời đã tiếp thêm sức mạnh. Khi bước ra khỏi nhà, ánh sáng bình minh chiếu rọi trên con đường phía trước, Jungkook cảm thấy như mình đang tiến tới một tương lai mới, dù còn nhiều thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng.

Khác với Jungkook, người vừa dậy đã phải tự xử lý vết thương của mình, Taehyung mở mắt và ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt trong cuộc sống của mình. Khi ánh sáng ban mai chiếu vào phòng, cậu thấy người làm đã đứng xung quanh, sẵn sàng hỗ trợ mọi nhu cầu của mình. Một người đang nhẹ nhàng đánh thức cậu, trong khi người khác đã chuẩn bị sẵn giày và quần áo cho cậu.

Taehyung không phải lo lắng về việc tự mình chuẩn bị mọi thứ. Việc của cậu chỉ là vào phòng tắm để vệ sinh và sửa soạn cho ngày mới. Khi bước xuống cầu thang, cậu đã thấy một bàn ăn sáng được bày biện sẵn sàng, với những món ăn tươi ngon và hấp dẫn. Cả không gian trong nhà đều được chăm sóc tỉ mỉ, phản ánh sự quan tâm và chăm sóc từ gia đình.

Sự khác biệt giữa hai thế giới mà Taehyung và Jungkook đang sống khiến cậu cảm thấy có chút chạnh lòng. Trong khi Jungkook phải vật lộn với những khó khăn và đau đớn, Taehyung lại được hưởng sự tiện nghi và thoải mái. Mặc dù cuộc sống của cậu có vẻ dễ dàng hơn, Taehyung vẫn không thể không cảm thấy sự đồng cảm với bạn mình và hy vọng rằng cả hai có thể tìm thấy sự an yên trong cuộc sống của mình.

"Dậy rồi à? Ngồi xuống ăn với bố mẹ rồi đi học" Giọng bố cậu vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu về Jungkook.

"Vâng" Cậu gật đầu rồi ngồi xuống bàn ăn với vẻ mặt ngạc nhiên của bố mẹ cậu

Mặc dù mối quan hệ giữa Taehyung và bố có phần gắn kết trở lại, nhưng thái độ của người vợ vẫn không thay đổi. Hôm nay, bà ta còn thể hiện sự bất kính một cách trắng trợn hơn. Trong khi cả gia đình đang dùng bữa, bà ta khéo léo dùng chân mình cạ vào chân Taehyung, một hành động không chỉ thiếu tế nhị mà còn thể hiện sự thô lỗ và thiếu tôn trọng.

Taehyung cảm nhận được sự không thoải mái từ hành động đó, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không để sự bất mãn làm ảnh hưởng đến bữa ăn hay làm căng thẳng không khí. Dù lòng cậu cảm thấy khó chịu, nhưng cậu cũng hiểu rằng việc giữ gìn hòa khí trong gia đình là điều quan trọng, đặc biệt khi vừa mới bắt đầu làm quen với sự thay đổi này.

Càng lúc bà ta càng quá đáng không biết điểm dừng, Taehyung không thể nhịn được nữa trước hành động thô lỗ của bà vợ. Cảm giác khó chịu dâng trào trong cậu, và cậu quyết định lên tiếng với một sự mỉa mai sâu sắc.

"Thật lạ khi thấy một người lại phải dùng chân để thể hiện sự chú ý với người khác nhỉ." Taehyung nói, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đầy mỉa mai. "Có lẽ sự khéo léo và lịch sự đã bị bỏ quên trong khoảnh khắc này rồi."

Bà vợ ngước nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên và khó chịu, trong khi bố Taehyung ngồi im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Taehyung tiếp tục, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định.

"Thật đáng tiếc khi thấy một bữa ăn sáng bình thường trở thành sân khấu cho những màn trình diễn không cần thiết đó. Nếu sự tinh tế là một môn nghệ thuật, có vẻ như chúng ta đang thiếu một chút tài năng ở đây rồi nhờ."

Giọng điệu của Taehyung tuy bình thản, nhưng mỗi từ đều mang một sức nặng khiến mọi người xung quanh cảm nhận được sự mỉa mai và sự không hài lòng của cậu. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, và mặc dù Taehyung đã lên tiếng để bảo vệ bản thân, cậu cũng biết rằng sự hòa hợp trong gia đình vẫn là điều cần phải nỗ lực để đạt được.

Khi bố Taehyung nghe được lời mỉa mai của cậu, ông lập tức cảm thấy căng thẳng và hỏi với vẻ lo lắng, "Có chuyện gì sao Taehyung?"

Taehyung bình thản đáp lại, giữ vẻ mặt điềm tĩnh để không làm căng thẳng thêm. "Không có gì đâu bố. Chỉ là con vừa đọc một cuốn sách có lời thoại hay nên vô tình nói ra thôi."

Ông bố nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, nhưng thấy cậu không có dấu hiệu nào cho thấy có vấn đề nghiêm trọng, ông cũng không hỏi thêm. Bầu không khí trở lại nhẹ nhàng hơn, mặc dù sự căng thẳng giữa Taehyung và bà vợ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Taehyung cố gắng giữ bình tĩnh và tiếp tục bữa ăn, mặc dù trong lòng cậu vẫn cảm thấy chưa thật sự thoải mái với tình hình hiện tại.

Taehyung nhanh chóng kết thúc bữa ăn, cảm giác không thoải mái trong không khí làm cậu không muốn ở lại lâu hơn. Cậu vội vã ăn hết phần còn lại của mình, không quên dọn dẹp đĩa của mình một cách gọn gàng. Sau đó, cậu đứng dậy, nhìn về phía bố mình với nụ cười xã giao nhưng không thể che giấu được sự mệt mỏi.

"Thưa bố con đi ạ" Taehyung nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Bố Taehyung gật đầu, nhìn cậu với ánh mắt đầy tình cảm, nhưng vẫn có phần lúng túng trước hành động của cậu. "Chúc con một ngày tốt lành."

Taehyung rời khỏi nhà, bước ra ngoài với cảm giác nhẹ nhõm khi xa rời bầu không khí căng thẳng. Cậu đi ra khỏi căn nhà, sẵn sàng đón nhận ngày mới với hy vọng rằng những điều tốt đẹp sẽ đến trong tương lai gần.

Sau khi đến trường, không khí của ngày đầu tiên tại ký túc xá có phần hồi hộp và bồn chồn. Các giáo viên, với sự tỉ mỉ và chu đáo, bắt đầu phân chia các phòng ký túc xá cho học sinh. Ký túc xá của trường được chia thành các khu vực riêng biệt, mỗi khu vực được trang bị đầy đủ các tiện nghi cần thiết: giường, bàn học, tủ quần áo, và các khu vực sinh hoạt chung.

Jungkook, với sự lo lắng và háo hức, nhận được thông báo về phòng của mình. Cậu được xếp vào một phòng đôi, nơi có vẻ ngoài khá đơn giản nhưng ấm cúng và tiện nghi. Trong phòng, hai chiếc giường đơn được sắp xếp gần nhau, mỗi chiếc giường được phủ một bộ ga trải giường mới và gọn gàng. Bức tường được trang trí bằng những tấm hình và tranh ảnh nhỏ, tạo cảm giác thân thiện và gần gũi. Một cửa sổ lớn mở ra, ánh sáng ban ngày tràn vào làm sáng lên không gian, và có một khu vực nhỏ bên cửa sổ dành cho việc đọc sách hoặc thư giãn.

Người bạn cùng phòng của Jungkook, người mà cậu sẽ phải chia sẻ không gian này, bước vào với sự tự tin nhưng cũng không kém phần e dè. Cậu bạn này có vóc dáng nhỏ nhắn, với đôi mắt bé xíu như hạt đậu, nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp trai và cuốn hút của mình. Đôi mắt của cậu bạn ánh lên sự thông minh và tinh nghịch, cùng với nụ cười hiền hòa thường trực trên môi. Dù dáng vẻ nhỏ bé, cậu ấy toát lên một sự lôi cuốn tự nhiên và duyên dáng.

Jungkook hít một hơi sâu, cố gắng làm mình trông thoải mái nhất có thể. Cậu tiến lại gần và bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Chào cậu, tớ là Jungkook. Tớ mới chuyển đến đây, rất vui khi được làm quen. Cậu tên gì vậy?" Jungkook mở đầu với nụ cười thân thiện.

Người quay lại, nở một nụ cười hiền hòa và bước tới gần hơn. "Chào cậuu, Tớ là Jimin. Tớ học lớp 11B7. Rất vui được gặp cậu. Tớ sắp xếp xong đồ đạc rồi, nếu cậu cần gì cứ bảo tớ hen."

Đúng như dự đoán của Jungkook, cậu bạn cùng phòng Jimin không chỉ có vẻ ngoài dễ thương mà còn có tính cách rất thân thiện và dễ gần. Với nụ cười tươi tắn và sự nhiệt tình, Jimin ngay lập tức khiến Jungkook cảm thấy thoải mái và bớt lo lắng về môi trường mới.

Khi hai người đã làm quen với nhau, Jimin đề nghị đưa Jungkook xuống căn tin trường để cậu có thể làm quen với khu vực này và thưởng thức những món ăn đặc trưng.

"Ể Jungkook, cậu ăn gì chưa. Ở đây có nhiều món ăn ngon lắm á nhen, ăn xong cậu ghiền hỏng chừng."
"Tớ chưa, mình đi ăn chung đii"
"Ok, để thần đồng ẩm thực tí nị dẫn cậu đi ăn nà"

Mặc dù Jungkook và Jimin chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng cuộc trò chuyện của họ nhanh chóng trở nên thân thiết nhờ sở thích chung về thức ăn.

Về phía Taehyung, cậu không may mắn như Jungkook khi phải ở chung phòng với Min Yoongi, một cậu bạn có biệt danh là "con mèo sắt đá." Yoongi nổi tiếng với tính cách lạnh lùng và ít nói, một đặc điểm không mấy khác biệt so với Taehyung. Chính vì vậy, mặc dù cả hai cùng chia sẻ một không gian nhỏ hẹp trong ký túc xá, họ gần như không giao tiếp với nhau.

Khi Taehyung bước vào phòng, Yoongi đã ngồi đó, tập trung vào việc học bài hoặc đọc sách với vẻ mặt không mấy cảm xúc. Cậu ta chỉ hơi liếc nhìn Taehyung rồi tiếp tục công việc của mình, không hề có một lời chào hay cử chỉ chào đón. Taehyung cũng không phải là người thích trò chuyện, nên cậu chỉ nhẹ nhàng đặt đồ đạc của mình vào một góc và không phát ra tiếng động.

Hai cậu thanh niên sống chung trong một sự im lặng tĩnh lặng, giống như những bóng ma trong phòng. Các cuộc trò chuyện không có, và những ánh mắt giao nhau giữa họ chỉ đơn thuần là những cái nhìn thoáng qua, không chứa đựng bất kỳ sự quan tâm hay tò mò nào.

Yoongi thường quay lưng về phía Taehyung khi ngồi học hoặc đọc sách, và Taehyung cũng vậy, chỉ tập trung vào việc sắp xếp đồ đạc cá nhân của mình mà không hề làm phiền người bạn cùng phòng. Sự im lặng kéo dài như một bức tường vô hình, ngăn cách họ khỏi bất kỳ sự tương tác nào.

Với cách sống như vậy, cả hai đều cảm thấy thoải mái trong thế giới riêng của mình. Taehyung không cần phải lo lắng về việc phải giao tiếp hay làm phiền Yoongi, và Yoongi cũng không phải đối mặt với những câu hỏi hay sự quấy rầy từ người bạn cùng phòng. Trong thế giới riêng biệt của mình, họ đều tìm thấy sự bình yên và sự tự do, giữ cho sự im lặng của họ là một phần của cuộc sống hàng ngày.

Vì cảm thấy không khí trong phòng ký túc xá quá ngột ngạt, Taehyung quyết định rời khỏi không gian chật chội đó và xuống căn tin tìm kiếm chút gì đó có thể xoa dịu tâm trạng của mình. Khi Taehyung xuống căn tin, cậu nhanh chóng nhận thấy Jungkook đang ngồi vui vẻ trò chuyện với Jimin, cùng nhau thưởng thức món ăn. Đôi mắt của Taehyung không giấu được sự ghen tỵ và cảm giác không hài lòng. Cảnh tượng trước mắt giống như cậu đang bị một tên xa lạ nào đó đang cướp lấy đồ chơi của mình. Jungkook thấy Taehyung đứng đó nên không ngần ngại mà rủ cậu ấy lại ngồi cùng, Taehyung tiến đến chỗ ngồi, ánh mắt cậu không thể giấu được sự không hài lòng khi nhìn về phía Jimin. Cậu cảm thấy có chút khó chịu với sự hiện diện của Jimin, một cậu bạn mới của Jungkook. Mặc dù Jimin rất thân thiện và vui vẻ, nhưng Taehyung không thể hiểu nổi làm sao một người có đôi mắt nhỏ xíu và chiều cao khiêm tốn lại có thể trở thành bạn tốt của Jungkook được chứ.

Jimin không hề tỏ ra bận tâm. Cậu tiếp tục nói chuyện với Jungkook, không hề để ý đến sự hiện diện của Taehyung. Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục diễn ra suôn sẻ, với những câu chuyện hài hước và những chia sẻ thú vị về cuộc sống ở trường.

"Các cậu có biết Min Yoongi không?" Jimin bỗng hỏi, đôi mắt sáng lên khi nhắc đến một cái tên quen thuộc.

Câu hỏi của Jimin ngay lập tức thu hút sự chú ý của Taehyung. Cậu nhếch lỗ tai lên, ánh mắt trở nên chăm chú hơn. Mặc dù cậu cố gắng không để lộ sự quan tâm của mình, nhưng rõ ràng là tên của Min Yoongi đã kích thích sự tò mò của cậu.

"Min Yoongi á? Cậu ta như nào hả?" Taehyung hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không thể giấu được sự quan tâm trong ánh mắt của mình.

Jimin mỉm cười, ngạc nhiên khi thấy Taehyung bỗng dưng hứng thú. "Ừ, Yoongi là một trong những học sinh nổi tiếng ở đây. Cậu ấy rất tài năng nhưng cũng khá khó gần. Nhiều người nói rằng cậu ta như một con mèo sắt đá, ít nói và lạnh lùng."

Jungkook nhìn Taehyung, rồi lại nhìn Jimin với sự tò mò. "Thật sao? Tớ chưa có cơ hội gặp cậu ấy."

Taehyung gật đầu, ánh mắt có phần suy tư. "Có vẻ như cậu ta là người khó tiếp cận," cậu nói, vẫn giữ thái độ bình thản.

Jimin tiếp tục kể về những câu chuyện xung quanh Yoongi, từ những lần cậu ấy tham gia hoạt động ngoại khóa đến những tin đồn về cách cậu ấy đối xử với các bạn cùng lớp rất tệ. Taehyung lắng nghe một cách chăm chú, dường như mỗi lời nói của Jimin đều gợi mở một phần câu chuyện mà cậu chưa từng biết đến.

"Trời phật ơi, vậy là coi như tớ xong thật rồi sao" Taehyung ôm đầu cuối gầm mặt xuống bàn
"Có chuyện gì với cậu à?" Jungkook và Jimin cùng thốt lên rồi nhìn Taehyung với vẻ mặt hoang mang lo lắng
"Các cậu biết không tớ phải ở cùng phòng với tên mèo đá đó đó"
"Rồi xong..chúc cậu may mắn"
Jungkook quay sang Taehyung và vỗ nhẹ vào vai cậu như một lời an ủi, ánh mắt cậu thể hiện sự đồng cảm.

Jimin, thấy được sự thay đổi tích cực này, cũng hòa vào bầu không khí vui vẻ. Cậu cười và nói, "Thực ra theo tớ thấy Yoongi chỉ cần thời gian để làm quen thôi. Cậu ấy không phải là người khó chịu đâu. Chỉ cần cậu ấy thấy quen thuộc, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn."

Jungkook và Taehyung gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Họ cùng nhau cười đùa, và khung cảnh lúc đó trở nên đầy sự vui vẻ và ấm áp. Cả ba người, mặc dù mới chỉ gặp nhau lần đầu, đã nhanh chóng xây dựng được một mối quan hệ thân thiện và hòa đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro