hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cậu mân coi bộ học được lắm, thầy cô khoái cậu thấy mồ. chả bù thằng hải, sức học chỉ tầm trung bình khá vừa đủ lên lớp, thi thoảng điểm thấp lè tè là chuyện thường. trí mân cũng chịu khó kèm cặp nó dữ lắm, nhưng hình như thằng hải không nhét chữ vào đầu nổi hay sao á. mèn ơi, vậy nói trắng ra công lao của cậu mân bỏ sông bỏ suối hết à?

"hải ơi là hải, mày ráng giùm tao cái đi! mấy bài toán này có gì khó khăn mà rặn hoài vậy mày?"

"trời ơi...nhìn vô có biết gì đâu, chữ số loạn xà ngầu hết cả lên, tao hiểu được gì tao làm con mày!"

"có cái miệng bép xép là hay! thôi dẹp tập vở đi, tao dẫn đi ăn bánh tráng cuốn đầu hẻm bà tư mới mở. tao ăn nhiều rồi, số dách luôn!"

"được được, đợi tao tí, tao dọn xong rồi nè."

từ cổng trường có thể thấy được cái dáng bần bần của thằng hải đang đạp quả xe cà tàng quẹo qua quẹo lại, nó cười toác cả mồm trông cà chớn gần chết, đằng sau là trí mân đang nhăn mặt đập thùm thụp vào lưng nó. nhìn cái này chắc ai cũng biết ha, ừ, thằng hải nó lại ghẹo cậu mân.

xe thắng cái kít trước cái quán nhỏ của bà tư mà cậu mân nói, cũng chỉ có cái xe đẩy với mấy bộ bàn ghế nhựa xếp đều đều. bà tư vẫn đang cuốn bánh, nghe tiếng thắng xe liền ngẩng mặt lên, thấy cậu mân, bà mừng ra mặt.

"ủa cậu mân? hôm nay được dịp rảnh ghé chơi heng? này ai đây?"

"cu này là bạn học của con, mới biết nhau được vài tháng."

"nhìn cũng bảnh trai ha, thôi hai cậu vào đây ngồi cho đỡ nực. mấy nay quán bà ế ẩm, lâu lâu được vài dăm ba khách quen ghé ăn."

"bà tư yên tâm, mai mốt con ăn cuốn thay cơm luôn!"

"coi cậu mân dẻo miệng chưa kìa."

tiếp đó là tiếng mân cười giòn tan, trí mân này được cái rất dễ lấy lòng mọi người nên cậu chả khó khăn gì đâu mấy vụ giao tiếp. rồi cậu dời sự chú ý qua thiên hải để bà tư tập trung cuốn bánh, tám nhảm chuyện đời tư linh tinh mấy đám học trò, chốc chốc lại nhâm nhi ly trà đá. trưa sài gòn nắng đốt bỏng da, còn gì tuyệt hơn một cốc trà đá vừa mát vừa thơm?

có một người nữa cũng bước vào quán, vóc dáng mảnh khảnh, đeo cặp chéo mặc đồng phục giống trường của hải. người nọ da trắng, sóng mũi thẳng, mắt hơi bé, trông rất ưa nhìn.

"anh kỳ!"

"ủa mân? em cũng ra đây ăn hả?"

"dạ, anh qua đây ngồi với tụi em cho vui."

"không phiền chứ?"

anh đưa mắt nhìn thằng hải, nó giật mình đá mắt nhìn mân, sau đó cũng từ tốn đáp lời.

"có gì mà phiền đâu anh! thêm bạn thêm vui mà. để em xích qua cho anh ngồi."

"vậy anh không khách sáo nghen."

hải nhanh nhảu lấy cái ghế nhựa, kỳ cười hiền nhận ghế rồi ngồi kế bên hải. còn thằng hải thì hôm nay không biết nó bị sao, cứ lúng búng như bị phỏng, được tí lại nhìn lén anh kỳ.

"trí mân thì anh có biết rồi, nhưng em thì chưa, em tên gì?"

"à, e-em á hả? em tên chung thiên hải, cùng lớp với trí mân. còn anh?"

"anh là doãn kỳ, mẫn doãn kỳ. anh học lớp 11c, chỉ hơn hai đứa một khối thôi. à mà nãy giờ hai đứa gọi gì chưa?"

"nãy em có gọi mười lăm cái cuốn, tại thằng mân ăn ít chứ không em gọi hai chục cái rồi."

"ăn khỏe thế em, gọi thêm đi, chầu này anh bao."

"thôi không cần anh ơi, để em bao cho."

"ổn không đó, hải?"

anh kỳ có chút lo lắng nhìn nó. rồi bỗng cậu mân chen vào.

"trời ơi anh yên tâm đi, thằng hải đại gia mà."

"ê bậy nghen, tao đại gia hồi nào? chỉ tại hôm nay tao muốn mời anh kỳ bữa gặp mặt thôi."

"lí do cao cả ghê mậy, vậy thôi gọi thêm. bà tư ơi, bọn con lấy hai chục cuốn nha!"

tiếng bà tư chắc nịch vọng ra, cả ba lại tán gẫu dưới cái hơi đất hầm hập ban trưa. anh kỳ khá kiệm lời, thi thoảng chen vào vài ba câu rồi lại ngồi cười mỉm chi, nhưng anh nghe chăm chú lắm. còn trí mân thì biết bao nhiều đề tài để nói, nhiều khi hải thắc mắc rằng thằng này nó gom đâu ra mớ chuyện đó để buôn dưa suốt ngày vậy?

"à nè mân, mấy nay em với chính quốc sao rồi?"

"thôi, anh đừng nhắc đến nó nữa, chán!"

trí mân xụ mặt, không còn cái vẻ láo nháo như ban nãy. anh kỳ nhìn cậu đầy khó hiểu, bình thường cứ nhắc đến cậu người yêu là trí mân khoái lắm, tí ta tí tởn khoe mẽ tối ngày, tự nhiên bây giờ nói chán cái một.

"ủa sao đó? hai đứa cãi nhau cái gì hả? nào giờ anh có thấy bây cãi lộn bao giờ đâu? tự nhiên nay ngộ vậy?"

"nó kì lắm kìa! hổm rày em toàn kèm thằng hải học, có rảnh miếng nào đâu. được bữa kia có tí thời gian nên em tạt qua nhà nó rủ đi ăn chè, nó ra mở cửa, tự nhiên thấy mặt em xong hừ một cái. anh biết nó hừ xong cái nó làm gì không? nó đóng sầm cửa lại đó! riết rồi quá đáng!"

"đóng cửa lại xong đi vô nhà không ừ hử gì luôn hả?"

"nó có nói gì mà muốn đi thì rủ thiên hải đi chung đi, kiếm nó làm gì. vô duyên! người ta rảnh không quên nó thì thôi, tự nhiên nay nói bóng nói gió làm chả hiểu gì cả. đúng là cái đồ con nít!"

"cậu út mân, cậu là cậu coi lại cái nết của cậu đi kìa! kèm học thì kèm học, cũng báo nó tiếng đi chứ. bữa anh mới hay nó đứng trước trường chờ em ra, chờ lâu quá không thấy em mà trời nắng bể đầu vầy, nó về sốt phỏng cả mặt! em đó, không giải thích cho nó thì thôi, còn gắt ngược lại nó nữa. chưa kể cái tuổi này tâm lí khó nói lắm, lúc nắng lúc râm, ráng tìm hiểu cái tánh nó chút, bắt đầu có ba cái lòng tự trọng đồ rồi."

doãn kỳ lèm bèm trách mân, nghe lí do xong hải thoáng chột dạ mà lên tiếng.

"hoá ra tại em mà trí mân cãi nhau với bồ hả? vậy thôi mân ơi, mốt mày không cần kèm tao lâu đâu, có gì tự học cũng được."

"mày tự học, chắc tao kèo trên chính quốc quá! mày không thấy hệ quả của 'tự học' hồi đầu năm hả? chưa kể lại sắp có bài kiểm tra nữa đó, mày tính sao?"

"ừ thì tao..."

"để đó, anh kèm hải học. còn em thì lo đi gãi ngứa cho thằng bồ của em kìa."

lời doãn kỳ vừa dứt, trí mân liền tròn mắt nhìn anh, giọng như sắp ré cả lên.

"gì? anh kèm nó á hả? em cảnh báo trước, nó đần kinh dị, anh nhồi không nổi đâu!"

"trước mặt bạn mà mày như thế ấy à? sao mày biết anh không nhồi nổi? cứ phải thử chứ, anh đẻ sớm hơn mày một năm là kết quả phải khác, ha hải?"

tự nhiên anh kỳ choàng vai, kề sát bên má của hải làm nó giật mình, nó cười trừ, gật gật đầu rồi miệng phụ hoạ "ừ đúng đó!". trí mân cũng không cản nổi, thôi thì kệ thây hai ổng, làm sao được thì làm.

nắng trưa bắt đầu dịu, ba mái đầu vục mặt ăn như hạm, gió hiu hiu thổi tà áo học sinh bay lất phất, mát rượi. nhưng sao kì quá, thằng hải mặt cứ đỏ bừng bừng, hình như nó say rồi, không phải say nắng, mà là say anh.

[16/07/2018]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro