mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh thực sự bỏ ngang hả? nếu anh ở lại mỹ thì sẽ t-"

"ợ...cơm ngon quá! mai mua bánh mì cho anh đi hải."

"kỳ à..."

"em nghĩ anh tiếc cái đống chứng chỉ màu mè hửm?"

anh thong thả rút giấy lau miệng, lơ đễnh ngước mắt nhìn hải. đâu đó, hải cảm thấy rằng anh kỳ đã thay đổi nhiều, rất nhiều. nhưng không phải là cái thay đổi tiêu cực. anh bây giờ đã không kiêng dè, không sợ sệt, không màng đến lời ai cả.

tự do tự tại, quyết quằn mình vì mục tiêu của chính mình chứ không nai lưng ra vì lợi ích của người khác.

không như hải.

"cái đồ quỷ đó học cho vui, có bằng cấp rồi thì từ từ xin việc cũng có muộn đâu. còn mày á hả? lỡ mà anh không về cua kịp thì con khác nó lượm mày mất."

đương lúc hải đang cứng đờ người thì anh kỳ đứng dậy, bước ra sau lưng hải rồi ôm gã từ đằng sau. anh khép mắt, tận hưởng sự bình yên từ lâu đã không cảm nhận được. kề mũi hôn nhẹ lên tấm lưng rộng, ngửi lấy mùi hương trên lớp áo, anh siết tay như thể sợ mất gã lần nữa.

"năm đó là anh sai, là anh hèn hạ. nhưng bây giờ anh khác rồi hải, anh sẵn sàng sống mái với đứa nào dám đe dọa tình yêu của mình."

vòng tay anh siết chặt hơn, như muốn khảm cơ thể anh vào gã. thiên hải vẫn cứng đờ, đấu tranh tư tưởng rằng có nên xoay lại ôm anh hay không.

"cho anh cơ hội để yêu em lần nữa nha hải?"

gã suýt chết đuối trong lời nói của anh kỳ, âm trầm từ tính cứ thế đều đều rót vào tai gã, ấy vậy mà lại gợi lên một xúc cảm cuộn trào đến khó thở. trong lúc gã mụ mị đến nỗi định bụng quay lại ôm chầm lấy anh thì suy nghĩ thực tại tát vào mặt gã.

"không. bây giờ nguy hiểm lắm, không còn như xưa kia đâu. em không bảo vệ được anh."

gã bây giờ đã có một băng đảng nhỏ trong tay, nhưng điều này lại càng đe dọa đến tính mạng của anh kỳ. một khi đã sa chân vào vũng lầy này rồi thì không thể không xây xước.

"em xem bây giờ ai mới là người hèn hạ hả?!"

gã gỡ vòng tay mạnh mẽ của anh kỳ đang ghìm chặt mình. anh nhỏ nhắn thế mà lực tay không hề yếu, chật vật mãi mới gỡ được tay anh ra.

"đúng, là em hèn hạ, em không dám yêu thêm lần nào nữa! anh không chịu nổi thì đừng cố gắng vô ích!"

"chung thiên hải!"

mặc anh đập cửa ầm ĩ, gã khóa cửa nhốt mình trong phòng. gục đầu giữa hai đầu gối, hải bất lực nghĩ về cái mớ bòng bong mình đang vướng phải. sao gã thấy mình nhỏ bé mà yếu đuối quá, ngay cả những thứ đơn giản nhất gã cũng không thể sở hữu. ngỡ là mình sẽ không còn sợ gì nữa, vậy mà bây giờ lại run rẩy trước sự an toàn của anh kỳ.

đầu óc gã cứ quanh quẩn mấy cái suy nghĩ không đâu, đến khi anh kỳ ngừng làm loạn gã cũng không để ý. lết mình đến cái tủ nhỏ ở chân bàn làm việc, gã kéo cánh cửa tủ kêu cọt kẹt, lùa tay vào lấy cuốn tập toán đã sờn mép.

sở dĩ gã giữ lại mấy cuốn tập toán là vì trong đó có chữ của anh kỳ. dẫu là năm lớp mười một gã cũng không dốt toán nữa, nhưng anh kỳ theo thói quen kiểm tra tập của hải rồi ghi chép linh tinh. nào là thơ thẩn, nào là lời bài hát, nào là vẽ bậy, đủ thứ cả.

"vài ba nghìn mua một chiếc tình yêu
mua luôn cả những ngây thơ đã cũ
mua gió mát chiếc xe đạp cà tàng
mua nắng hạ khi rảo bước lan can.

dẫu đời đồn tình yêu ta rỗng tuếch
bước vào rồi mới thấy tiền phù du
bỏ tỷ đồng không mua được ánh mắt
em trao anh, mỗi khi ta mặn nồng.

thơ của kỳ."

"em còn giữ luôn hả?"

gã thoáng giật mình, chợt nhận ra mình vô thức đọc bài thơ của anh kỳ thành tiếng. ngại ngùng để cuốn tập trên bàn, gã mở cửa, ngồi bệt xuống sàn cùng anh. tay gã yếu ớt quàng qua ôm lấy anh, dẫu thế vẫn là cái ôm anh chắc nịch.

"em chả biết nữa kỳ.

năm đó em thấy kỳ hèn hạ, em thấy kỳ một chút bản lĩnh cũng không có. xem lại thơ của kỳ lại càng thấy kỳ đi ngược với thơ mình.

vậy mà bây giờ người hèn hạ nhất lại là em, xin lỗi kỳ, hải không lo cho anh được."

anh kỳ vò đầu hải, dù là gã to xác thì trong mắt anh hải vẫn là nhóc ngơ chưa sõi sự đời.

"mèn ơi, thằng hải nó khờ dữ ta."

"em khờ chỗ nào?"

"vậy em nghĩ anh sẽ vui vẻ khi sống ở mỹ sao? em ích kỉ tới độ này hả hải? em biết anh thương em mà?"

anh trách mắng gã như thuở thanh niên ngây thơ mà vấp phải những sai lầm. vẫn vươn tay lên xoa đầu sau khi la rầy, cuối cùng là hôn một cái lên trán gã.

"nếu anh nghĩ như em thì từ đầu anh đã không về. một khi anh đã về rồi thì em có xách cả băng tới chém anh chết anh cũng không thay đổi tư tưởng, dù chỉ một chút."

nghiêng đầu, anh mút nhẹ cánh môi chơ vơ của gã.

"em nghĩ anh đói khát sự bảo vệ của em sao?"

cụng đầu, ánh mắt anh dán chặt lên đồng tử gã, chóp mũi cạ nhau nóng hổi.

"anh chỉ cần ở cạnh em thôi. thằng kỳ bây giờ nó gai lắm, em chưa kịp bảo vệ nó là nó đã bảo vệ ngược lại em rồi."

"xem ra...em lại lo hơi thừa nhỉ?"

"thừa thiếu không quan trọng, quan trọng là anh thương em, em có chịu thương anh nữa không?"

anh nâng cằm gã lên, mặt đối mặt với nhau. thiên hải lâu nay chém lộn có tiếng, vậy mà giờ gò má lại đỏ ửng trong lòng bàn tay của chàng trai hơn tuổi. ngại ngùng cụp mắt, môi gã mấp máy.

"thì...phải coi anh cưa tui bằng kiểu gì đã."

"anh sẽ không làm em thất vọng."

môi lưỡi lại tìm đến nhau, khung cảnh trước mắt chuyển thành một màu đen, đưa người vào chốn ngọt ngào dưới đáy tình yêu.

------------------------------------

"thái hanh à! em đếm số lượng bột mì số tám giùm anh chưa?"

"em đếm cả dãy bên khu bột bánh rồi, còn bên khuôn với kẹo trang trí nữa là xong."

ngón tay thái hanh hí hoáy viết lên cuốn sổ nhỏ, chốc chốc lại ngước lên xem xét lượng hàng trên kệ, còn thạc trân vẫn đang quét tước tiệm. hồi đó cái tiệm nhỏ xíu, có một tầng nên dọn lẹ, bây giờ cái tiệm vừa rộng, lại còn có thêm một tầng để bán cafe, bánh ngọt nữa nên phải tăng cường dọn dẹp.

"anh phiên số liệu vào máy tính giúp em nha. em đi lấy tạp dề."

tay thạc trân gõ bàn phím lạch cạnh, đẩy nhẹ gọng kính tròn, chỉ tốn vài phút là gã đã nhập xong toàn bộ số liệu vào trong máy. thái hanh đeo tạp dề vào cho thạc trân, cẩn thận thắt nơ rồi nhẹ nhàng hôn lên gáy trân một cái.

"ông xã ai thơm ghê."

"hừ...em suốt ngày cứ bày cái vẻ lãng tử đó ra đi. hôm qua tận sáu khách nữ kéo anh lại để xin facebook em đó!"

"vậy em đổi tên facebook thành "chồng trân" nhé? sau này có cho cũng sẽ thấy tự hào."

"thô bỉ! đi làm mau!"

tiếng chuông đinh đang trước cửa quán vẫn không đổi, thiên hải ngả mũ chào hai ông tướng gần tuổi ba mươi mà cứ hành xử như trẻ nghé. đậu trước tủ kính với vô vàn bánh, hải ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi thạc trân.

"tiệm vẫn có bánh mặn mà anh trân nhỉ?"

"ừ, có. chắc cả tỉ năm rồi mày mới qua đây với mục đích mua bánh đó hải, có dịp gì à?"

"anh kỳ về nước rồi. em tính mua vài cái bánh nướng mặn cho ảnh ăn tối, hôm qua cứ bóng gió nói thèm miết."

"nó về rồi hả? ở chung với bây?"

"đuổi có về đâu, nên phải cho ở chung thôi."

hải nhún vai, chọn một cái bông lan trứng muối, một cái bánh mì phô mai với một cái bánh nướng chà bông cho thái hanh gắp bỏ vào túi giấy.

"nào rảnh em kể thêm cho, giờ em bận công chuyện. vậy nha, cho em thiếu, tối em chuyển khoản."

"được bữa mới mua lại mà đi mua thiếu. thôi đi cẩn thận nghen!"

nghiêng đầu chào thạc trân và thái hanh, hải đội nón rồi nhanh chân bước khỏi quán. thái hanh ôm thạc trân từ sau, gác cằm lên vai trân.

"bao lâu rồi nhỉ?"

"chắc tầm năm năm rồi."

"lâu rồi em mới thấy hải giãn cơ mặt ra."

"ừ, nói mới để ý. nó còn mua bánh cho thằng kỳ."

"tình yêu chữa lành được nhiều cái quá."

thạc trân nghiêng người theo cái xoay của thái hanh, khẽ cúi đầu hôn lên cánh môi hanh.

"mốt em cầu hôn trân thì trân có chịu không?"

"tùy hoàn cảnh nữa. mày cầu hôn lúc anh đang trong toa lét thì hôn nhân nặng mùi lắm."

"em phải cưới trước thằng hải mới được, mình già hơn nó đó."

"lớn mà còn so đo với con nít chi không biết, chữ già nghe sao nặng nề."

thái hanh cười, ôm hai má trân một cách yêu chiều rồi cụng trán. vẫn kết thúc bằng một nụ hôn, hanh lười biếng áp má lên ngực trân thơm ngát.

---------------------------------------

hải vừa mở cửa đã nghe tiếng anh kỳ thao thao bất tuyệt trong phòng. đặt túi bánh lên bếp, gã khoanh tay đứng nhìn hai mái đầu đang chụm vào cuốn tập toán của thằng dương.

"anh dạy từ đời cha tới đời con luôn ha?"

"đam mê. mà sao bắt nó học ở nhà vậy? thấy đi học vui mà?"

"nó xin em học tại nhà ấy chứ. cái này vừa tiện vừa rẻ, lại còn giúp nó dư dả thời gian ra ngoài kiếm thêm nên em thuận theo ý nó thôi."

anh kỳ vươn tay chỉnh tóc rối cho thằng dương, chắc nó ngại kể cho anh kỳ nghe lí do, hoặc nãy giờ bận học nên không kể. nó giải xong bài liền gấp tập vở gọn gàng, bật ngón cái trước mặt anh kỳ.

"công nhận anh giảng dễ hiểu thiệt á! mấy hồi em coi bài giảng trực tuyến mà cứ phải tua đi tua lại riết. gặp ông hải cứ lầm lầm lì lì, giảng theo kiểu cao siêu khó hiểu nên em không thèm hỏi nữa."

"tại mày ngu nên không hiểu cách dạy nâng cao của tao thôi."

thằng dương le lưỡi ghẹo gã, hải cũng lười cãi, dặn hai thầy trò học xong rồi thì tắm rửa chuẩn bị ăn tối, hôm nay gã có mua bánh tiệm pétit amour về.

còn mỗi dương với kỳ trong phòng.

"anh kỳ, hồi đó hai người sao mà yêu được nhau vậy?"

"cũng quằn lắm, ban đầu thằng hải học dở nên nhờ anh kèm. rồi kèm kiểu gì mà nó mê anh luôn, thì anh cũng mê nó, nhưng sợ yêu đương kiểu này ba má tống ra khỏi nhà chết luôn."

lòng kỳ chảy ngược về những dòng hoài niệm cũ, đâu đó nơi đầu lưỡi vẫn cảm được vị ngòn ngọt của sô cô la sáu năm về trước.

"bây giờ nhìn nó cục cằn vậy thôi, chớ hồi đó sến rện. miệng thì chê mình dở thơ văn mà lúc thổ lộ ta nói, nghe như văn mẫu á bây! còn tự làm sô cô la tặng anh nữa."

"rồi anh có chịu không?"

"lần đầu thì không. lúc đó như cơn ác mộng đầu đời, cảm giác lạnh nhạt nó mang lại khiến anh còn rợn gáy hơn cả chuyện bị tống khứ ra khỏi nhà. rồi anh chịu không nổi, mua sô cô la tỏ tình ngược lại nó."

"sao hai người khoái đi đường vòng dữ vậy!"

"xin lỗi cưng chứ cái khúc cua tình yêu này tới bây giờ vẫn còn thấy gắt nhé."

rồi chả biết ông kỳ tiêm nhiễm cái gì vào đầu thằng dương mà hễ ông kỳ vắng mặt một phát thì y như rằng thằng dương sẽ khen ông kỳ, khen lấy khen để, khen như thể kỳ là thánh giáng trần.

"ôi nói vậy chú lại bảo con dẻo mồm nhưng mà con thấy anh kỳ được quá chú! kiến thức bao la, ảnh như cái google sống ấy!"

"mày toàn nói thừa. doãn kỳ không được thì ai mới đủ trình để được đây?"

"mà nếu ảnh ở cùng với mình thì lại được hơn chú nhỉ?"

"ích kỉ một vừa hai phải thôi cu. tuần trước bị giang hồ dí đến độ phải trốn nhà cả đêm còn chưa thấy phiền hay gì mà kéo anh kỳ vào?"

gã móc gói thuốc ra, rút một điếu ngậm lên miệng. đoạn cất lại điếu thuốc vào gói thuốc, quẳng đại trên bàn.

"cuộc sống của anh kỳ vốn dĩ rất bình thường, thậm chí là lý tưởng. từ bé đã học giỏi, xóm trên làng dưới ai cũng thương vì cái tính ngoan hiền, lớn lên thì du học, có hẳn bằng thạc sĩ. ngoài việc kỳ yêu tao thì còn lại đều tuyệt vời, nên mày đừng cố kéo ổng sa vào cái vũng lầy mình đang đứng nữa, dơ kỳ."

"choảng!"

cả hai giật mình quay ngoắt lại thì thấy kỳ đã đứng đó tự bao giờ, cái gạt tàn sứ vỡ tan tành dưới chân anh. chưa kịp ngăn lại thì kỳ đã lao tới túm cổ áo hải khiến gã suýt ngã nhào ra sau. hốc mắt anh đỏ lòm, cặp mắt anh long lên những tơ máu dữ tợn.

"ngoài việc kỳ yêu tao thì còn lại đều tuyệt vời? em có biết bản thân đang nói cái quái gì không đấy thiên hải?"

[21/01/2021]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro