Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tể Tướng lại đến tìm ta lần nữa nhưng lần này đến cả cổng phủ công chúa, lão cũng chưa vào được.

Ta cùng Tiết Thừa tình đầu ý hợp, còn muốn đầu bạc răng long đó, sao có thể để Tể Tướng mang chàng đi chứ.

Chàng có thể làm chồng quá cố của ta nhưng không thể làm chồng cũ của ta được.

Ta để A Lương ở lại ngăn cản Tể Tướng, còn mình đơn độc trở về phòng.

Đi đến góc tối, ta bỗng nhiên bị một người bịt miệng kéo vào núi giả.

Ta hoảng hốt, trong lòng hiểu rõ mình đang gặp phải chuyện gì.

Than ôi. Tướng quân tuần phòng Kinh Thành của bọn ta là người trọng tình trọng nghĩa. Chính hắn thăng chức cũng không quên nâng đỡ thân thích, bằng hữu một phen.

Bằng sự nỗ lực của hắn, mấy đứa con trai của cô dì chú bác, họ hàng gần xa tất cả đều được gia nhập vào quân tuần phòng, có công ăn việc làm đàng hoàng.

Mấy vị quân tuần phòng đó cực kỳ tốt bụng, không bao giờ làm khó người khác. Trên đường đi tuần mà thấy có người trèo tường, không những không ngăn cản, lúc tâm trạng tốt còn giúp đẩy một cái.

Ai mà không có nỗi khổ riêng? Nếu trộm cướp có chìa khóa thì còn phải khổ cực trèo tường sao?

Nhóm trộm cướp cũng hiểu được đền ơn đáp nghĩa. Mỗi lần thành công sẽ lấy một nửa chiến lợi phẩm đưa cho quân tuần phòng. Đấy gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Dân chúng Đại Chu bọn ta chính là chất phác như vậy đó.

Quân tuần phòng thấu hiểu lòng người như vậy, dĩ nhiên được đón nhận nồng nhiệt. Mỗi khi đi trên đường, không ít bá tánh ném mấy cái trứng gà cho họ bồi bổ thân mình.

Tuy rằng trứng gà có hơi thối nhưng của ít lòng nhiều, quân tuần phòng đều hết sức cảm động, thế là càng thêm tận chức tận trách.

Còn không phải sao, đến cả phủ công chúa cũng được chiếu cố rồi nè.

"Đừng la lên." Người nọ nhỏ giọng thì thầm bên tai ta.

Ta dĩ nhiên sẽ không la hét, cũng hiểu rõ quy tắc giang hồ. Cho dù hắn buông lỏng tay, ta vẫn nhắm chặt mắt, không nhìn hắn.

"Hảo hán, ta biết quy củ. Ta không kêu cứu cũng không nhìn ngươi. Chỉ cần ngươi không làm hại ta, tất cả đều có thể bàn bạc."

Người nọ nói: "Thanh Bình, nàng mở to mắt mà nhìn ta này."

"Ta không nhìn! Nhìn một cái là đi đời nhà ma. Ta hiểu mà. Tất cả của cải đều ở trong nhà kho, chìa khóa ở dưới gối nằm trong phòng ngủ. Chỉ cần đừng làm hại ta, ngươi muốn lấy cái gì đều được."

Hắn cười khẽ: "Nàng vẫn hệt như cũ, không sợ trời không sợ đất, chỉ đặc biệt sợ chết."

Ta ngây ngẩn cả người. Hắn vươn tay nhéo nhéo mặt ta, nói: "Thanh Bình, ta là Tạ Từ."

Một câu này đánh mạnh vào lòng ta, làm nổi lên từng vòng sóng nước.

Cổ họng ta khô khốc, nói không nên lời cũng không dám mở to mắt.

Tạ Từ – người mà ta mong nhớ suốt 6 năm qua, lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này.

"Nàng mở mắt ra nhìn ta đi."

Ta xoay mặt đi, không nhìn.

"Nàng đang sợ điều gì?" Hắn hỏi: "Sợ nhìn ta sẽ lại rung động lần nữa sao?"

"Nói nhảm! Dạng đàn ông tốt nào mà ta chưa từng thấy qua, làm gì có chuyện dễ dàng rung động như vậy?"

Ta trấn an chính mình, mở mắt ra, đối mặt với hắn.

Hắn nhìn ta, đôi mắt long lanh tựa như hồ nước ngày xuân: "Thế nhưng ta nhìn nàng một vạn lần sẽ rung động đủ một vạn lần."

Tiếng nói trầm thấp, mất đi nét trẻ con năm nào, lại thêm vài phần thành thục đầy quyến rũ, làm lòng người ngứa ngáy.

Đáng tiếc ta và hắn giờ đây như trời với đất, đã vĩnh viễn không thể chạm đến được nhau.

Ta đẩy hắn ra, phô bày khí thế mà một công chúa nên có.

"Nhị hoàng tử nói năng cho thận trọng. Hiện giờ ta đã là người có gia thất, không còn là cô gái nhỏ năm đó nữa. Xin đừng vui đùa quá trớn."

Hắn cười nhạt: "Ta sớm biết nàng sẽ nói như vậy."

"Biết thì nói năng đàng hoàng một chút."

Ta liếc xéo hắn, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi lén lút đến đây làm gì?"

Hắn hơi nghiêng đầu, nói: "Muốn gặp nàng."

Lời này làm ta lại ngẩn ra, suýt nữa vỡ trận.

Ta quay đi, không nhìn hắn nữa: "Sứ đoàn Tề quốc các ngươi ngày mai sẽ tiến cung, ta cũng sẽ đi. Nếu muốn ôn chuyện cũ thì có rất nhiều cơ hội, không cần vội vã..."

"Thanh Bình." Hắn cắt ngang lời ta, nắm lấy ống tay áo của ta: "Buổi đàm phán ngày mai, ta sẽ đến trước mặt phụ hoàng của nàng, xin được cưới nàng, có được không?"

Ta ngẩn người. Sáu năm trước, hắn cũng là như thế, ngồi trên tường thành, ngây ngốc nói với ta: "Thanh Bình, chờ nàng cập kê, ta sẽ cưới nàng, có được không?"

Lúc đó, ta tất nhiên cái gì cũng đều hiểu, lại vẫn giả ngốc mà hỏi hắn: "Cưới ta? Sao lại muốn cưới ta?"

Hắn nhìn ta cười: "Bởi vì ta muốn cùng Thanh Bình cả đời bên nhau."

Ta cũng muốn cả đời ở bên A Từ. Rất muốn, rất muốn.

Đáng tiếc. Hắn là Nhị hoàng tử con vợ lẻ, ở nước Tề không có chút tiếng nói. Còn ta là công chúa duy nhất của Đại Chu, muốn gả cũng phải gả cho người có giá trị nhất đối với phụ hoàng.

"Ngươi muốn ở bên Thanh Bình? Muốn mãi mãi ở lại Đại Chu làm con tin?"

Đến tận hôm nay, ta vẫn nhớ rõ đôi mắt sắc như chim ưng của phụ hoàng. Ông hỏi nhưng thanh đao trong tay lại không hề cho Tạ Từ cơ hội trả lời.

"Ai muốn gả cho ngươi chứ. Cút trở về nước Tề của ngươi đi."

Lúc đó ta nói vậy, là vì hắn.

Hôm nay ta vẫn sẽ nói vậy, nhưng là vì Đại Chu.

"Nàng lại đang gạt ta."

Giọng hắn trầm trầm, man mác nỗi cô đơn mà ta không đành lòng nghe thấy lần nữa.

Phía trước bỗng ầm ĩ, có lẽ A Lương đã phát hiện ta biến mất. Âm thanh huyên náo hết đợt này đến đợt khác, đã sắp tiến đến gần núi giả.

"Ngươi mau đi đi." Ta chỉnh lại tóc rối, bước ra ngoài.

"Thanh Bình."

Dưới ánh trăng, thân hình vốn cao lớn của hắn trông đơn bạc đến lạ thường.

"Đi đi."

Ta không dám ngoảnh lại, bước nhanh về phía đám đông đang tìm kiếm mình.

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

"Sao sắc mặt phò mã lại kém như vậy? Không ngủ đủ giấc sao?"

Phò mã đen mặt: "Công chúa, không bằng nàng cũng thử cảm giác bị mười mấy đôi mắt một ngày 12 canh giờ nhìn chằm chằm vào mình đi."

Ta che miệng cười khẽ: "Ta không thử. Thứ tốt đều phải để lại cho phò mã mới đúng."

Phò mã cạn lời.

Ta tự mình xuống xe ngựa, vươn tay về phía phò mã đi phía sau. Chàng run rẩy hai cái, theo bản năng co tay vào trong ống tay áo.

À, ta nhớ ra rồi. Phò mã có bóng ma tâm lý với chuyện nắm tay.

"Khanh Khanh, nắm tay nè. Chàng không nắm tay ta, ta sẽ chặt tay chàng xuống rồi tự nắm."

Phò mã thở dài, lau lệ tuôn bên khóe mắt, cuối cùng cũng nắm lấy tay ta.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bá quan văn võ. Đôi trai tài gái sắc bọn ta gắn bó như keo sơn, nắm tay nhau bước vào đại điện nghênh đón sứ thần.

Khoảng một chén trà nhỏ sau, Tạ Từ dẫn đầu sứ đoàn Tề quốc vào điện yết kiến.

Ta nhìn sống lưng đoàn sứ thần còn ưỡn thẳng hơn phụ hoàng ta, trong lòng thổn thức không thôi.

Đại Chu bọn ta có hai vị hàng xóm tốt bụng, một vị là nước Tề, một vị là nước Yến.

Vị hàng xóm nước Yến này đặc biệt thích kết giao bạn bè, thường xuyên tìm đến cửa nhà Đại Chu chơi, tiện đường mang về một ít quà lưu niệm, có khi là vàng bạc châu báu, có khi là một tòa thành.

Tuy rằng Đại Chu hiếu khách nhưng mỗi ngày đều dọn của như vậy thì sao mà chịu nổi. Thế là bọn ta mới mở một buổi hội đàm thân thiện với nước Yến, hi vọng sau này bọn họ kiềm chế một chút.

Nước Yến nổi nóng, bảo bọn ta không xem họ là bằng hữu; bạn bè với nhau sao có thể tính toán chi li thế kia được. Nói xong, nước Yến đưa hai vạn binh mã nhập cảnh, định biến bọn ta thành phiếu cơm dài hạn.

Đại Chu bọn ta tự mình ăn còn không đủ no, sao mà nuôi nổi vị bằng hữu này, rơi vào đường cùng chỉ đành nhờ người đến tiễn khách hộ,

Đáng tiếc, mấy vị tướng quân giỏi lấy lý lẽ thu phục lòng người của Đại Chu vì chống đối phụ hoàng, không cho ông tu sửa hoàng lăng, cũng không cho ông tu tiên nên đều bị lưu đày.

Phụ hoàng vò đầu bứt tai, nghĩ nát óc mới gửi một phong thư cho lão tướng của nước Tề, bảo ông ta đến đây khuyên nhủ nước Yến, cũng hứa hẹn sau khi mọi việc xong xuôi, ông sẽ hậu tạ.

Tề quốc nói 'Được, nhưng mà không phải ta tham lễ vật tạ ơn của ngươi đâu, mà do ta trọng nghĩa khí đó nha.', sau đó xuất động ba vạn quân, đưa ông bạn già nước Yến về quê quán.

Mười ngày sau, nước Tề phái sứ thần đến Đại Chu, ý tứ hết sức rõ ràng: 'Tuy rằng ta trọng nghĩa khí nhưng quà cảm ơn không thể không lấy nha.'

Thế là phụ hoàng đành đen mặt, mở rộng cửa thành mời sứ thần Tề quốc vào cung.

"Mấy năm không gặp, A Từ đã có thể tự mình đảm đương một cõi."

Phụ hoàng cười tủm tỉm mà nhìn hắn chằm chằm, tròng mắt ẩn hiện sau bọng mắt thâm đen, nhìn không thấu được cảm xúc của ông.

Tạ Từ hơi khom người, cử chỉ hành động giấu không được sự kiêu ngạo nhưng trên môi luôn nở nụ cười: "Nếu năm xưa không có ngài hết lòng chăm sóc, ta nào có thể được như hôm nay."

Biểu tình phụ hoàng cứng đờ, tất nhiên chưa quên năm đó đã quan tâm, săn sóc hắn thế nào.

"Phụ hoàng của ngươi vẫn khỏe chứ?"

Tạ Từ cười: "Vô cùng khỏe. Phụ hoàng của ta thứ nhất không ăn uống bậy bạ, thứ hai không hoang dâm túng dục, thế nên thân thể khỏe mạnh, còn dẻo dai hơn thanh niên trai tráng."

Phụ hoàng bị chửi xéo, trong lòng tự nhủ 'Đừng mắng, đừng mắng!'.

Ta cúi đầu, cố nhịn cười. Tên nhóc Tạ Từ này càng ngày càng biết nói chuyện. Có thể làm phụ hoàng ta biến sắc mặt, hắn cũng coi như một nhân tài.

Phụ hoàng ho khẽ một tiếng, trực tiếp đi vào chủ đề chính: "A Từ à, trận giao chiến với nước Yến lần này, ít nhiều nhờ có ngươi giúp đỡ. Trẫm đã hứa sẽ hậu tạ, vậy không biết nước Tề muốn cái gì, Trẫm nhất định cố hết sức..."

"Ta muốn 10 tòa thành."

Tên chó Tạ Từ này quả nhiên không hề khách sáo. Đại Chu bọn ta tổng cộng cũng chỉ có 50 tòa thành.

Phụ hoàng hít sâu một hơi, híp mắt cười nói: "A Từ, có thể giảm giá một chút không?"

Tuyệt vời. Hoàng đế Đại Chu hệt như dân chúng đi chợ, còn biết mặc cả nữa. Đúng là không hề sợ mất mặt một chút nào.

"Không giảm."

Phụ hoàng nhíu mày một cái.

"Nhưng... có thể trao đổi." Tạ Từ nhìn ta, cao giọng: "Dùng công chúa Đại Chu đổi."

Ta hoảng hốt đến rùng mình: "Ta chỉ đáng giá 10 tòa thành?"

Phụ hoàng mừng rỡ đến giật mình: "Nàng có thể đáng giá 10 tòa thành?"

Ngay sau đó, ta và phụ hoàng bốn mắt nhìn nhau.

Ý tứ trong mắt phụ hoàng cực kỳ rõ ràng: Lời rồi!

Ý tứ trong mắt ta cực kỳ rõ ràng: Không chịu!

Phụ hoàng tự biết đuối lý, tằng hắng rồi nói: "Hiện giờ Đại Chu chỉ có một vị công chúa là Thanh Bình, đáng tiếc đã gả chồng, không thể hòa thân."

"Nhưng..." Ông chỉ vào hai phi tần đang ngồi bên cạnh: "Trẫm còn có thể cố gắng."

Vẻ khinh thường trên gương mặt Quý phi sắp giấu không nổi nữa: 'Ngươi mà có thể thì làm gì ra nông nỗi chỉ có một vị công chúa chứ.'

Tạ Từ không đáp lời phụ hoàng, chỉ nhìn sang ta, nghiêm túc nói: "Ta muốn nghe chính miệng công chúa nói."

Ta nhìn Tạ Từ, phò mã nhìn ta, kích động đến mức hai tay run rẩy: "Gật đầu, gật đầu đi! Mau đồng ý với người ta đi!"

"Nhưng mà phò mã..." Ta quay đầu nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sao của chàng: "Ta muốn cùng chàng răng long đầu bạc cơ."

Ta đi với Tạ Từ, để cha con các ngươi phá banh đất nước hay gì?

"Nhị hoàng tử." Ta nắm tay phò mã, nhẹ nhàng vuốt ve: "Bây giờ ta đã gả cho lang quân như ý, tuyệt đối sẽ không bao giờ chia lìa."

Mặt hắn hết trắng lại chuyển sang xanh mét: "Thanh Bình..."

"A Từ." Phụ hoàng cố gắng thu hút sự chú ý của hắn: "Hay là suy xét lời Trẫm mới nói xem sao?"

Tạ Từ vẫn nhìn ta chằm chằm. Thật lâu sau, hắn mới quay đầu đi, chắp tay nói: "Tạ Từ vô tri, mạo phạm công chúa. Để biểu đạt lòng hối lỗi, Tạ Từ xin hạ thấp giá một chút."

Phụ hoàng híp mắt tính toán: "Hạ thấp giá tức là... mỗi toàn thành chỉ lấy một nửa sao?"

Quần thần ồ lên.

Tạ Từ nghẹn một hơi, suýt chút nữa không thở ra được: "Cũng có thể là năm tòa thành."

"Được được được. Cứ quyết định vậy đi." Phụ hoàng vừa lòng mà vỗ tay cười.

Bị ánh mắt như ngàn cây kim phóng vào người, ta buông tay phò mã ra, ngoảnh đi không muốn nhìn lại.

Sau một hồi khách sáo, Tể Tướng đề nghị đêm mai tổ chức một buổi tiệc lớn để trong ngoài Hoàng Cung cùng nhau vui vẻ ăn mừng.

Ta cười khẽ. Hôm nay cắt năm tòa thành, ngày mai cắt mười tòa thành. Quả là có lời.

Đem toàn bộ lãnh thổ quốc gia tặng cho bằng hữu, Đại Chu ta đúng là quốc gia hào phóng nhất trên thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro