Chương 106: Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhân chứng vật chứng đều đã đủ, ngươi có muốn chối cãi nữa cũng vô dụng."

Niên thị lãnh đạm nói, trong mắt có sự tàn khốc: "Mưu hại hoàng tự, theo luật sẽ bị phế vị, giam trong Tông Nhân phủ cả đời. Lột bỏ áo gấm của cô ta, áp giải đi Tông Nhân phủ." Nàng chưởng quản mọi việc trong phủ Ung quận vương nên cũng có chút quyền lợi này. Na Lạp thị chần chừ một chút nhưng rồi cũng im lặng: Nàng tuy có chút không đành lòng, nhưng đây là do Lăng Nhược gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác.

Niên thị vừa dứt lời lập tức liền có hai thủ vệ hung thần ác sát xông vào, một trái một phải định bắt lấy Lăng Nhược. Vào lúc này, Dận Chân từ nãy vẫn luôn mím môi tức giận đột nhiên mở miệng: "Ngươi có hối hận không?" Hắn vẫn có chút không đành lòng đối với nàng. Giam giữ trong Tông Nhân phủ cả đời, đó là một hình phạt còn khổ hơn cả chết, cho dù còn giữ được hơi thở thì cũng là người không ra người quỷ không giống quỷ.

Lăng Nhược kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt tưởng đã dừng lại một lần nữa tuôn rơi. Nàng biết Dận Chân thương tiếc mình, nhưng hắn lại không có lòng tin. Nàng đột nhiên cười , đẩy tay thủ vệ, từng bước đi đến trước mặt Dận Chân, buồn bã cười nhẹ: "Tứ gia luôn miệng nói thiếp cô phụ sự tín nhiệm của người, nhưng người thì sao, người đã từng tin tưởng thiếp sao?" Không đợi Dận Chân trả lời nàng đã lắc đầu: "Không hề, một chút cũng không hề. Từ đầu tới cuối người cũng chưa từng tin tưởng thiếp. Dám hỏi tứ gia một câu, nếu như bây giờ người đứng đây là Nạp Lan Mi Nhi người liệu có chất vấn, hoài nghi cô ta không?"

"Im miệng!" Dận Chân bỗng nhiên ngẩng đầu, cố che giấu sự kinh sợ: "Không cho ngươi nhắc đến tên của Mi Nhi! Huống chi Mi Nhi cũng sẽ không làm chuyện mất trí như ngươi."

"Tại sao không cho nhắc đến?" Nàng kêu to, những đau đớn, bi thương đè nén bao lâu cũng bộc phát ra như một con thú dữ: "Người giữ cô ta hơn mười năm, yêu cô ta hơn mười năm, nhưng còn cô ta thì sao, cô ta cho người được cái gì? ! Người nói cho thiếp biết, cô ta cho người được cái gì?" Trong làn nước mắt là những đau đớn vô tận, không chỉ thương cho bản thân mà còn khóc thương thay cho Dận Chân.

"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!" Trên trán Dận Chân nổi gân xanh - hiển nhiên hắn nhẫn nại đã đến cực hạn . Nạp Lan Mi Nhi là chiếc vảy ngược của hắn, trước nay không cho người khác chạm đến. Nhưng bây giờ Lăng Nhược cứ tiếp tục chạm vào chiếc vảy ngược này, tay hắn đã định giơ lên vài lần nhưng rồi lại nhịn xuống.

"Dận Chân!" Lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, không có sợ hãi, chỉ có nỗi đau khổ khôn cùng: "Người có biết thời gian người đi gom bạc cho Hộ bộ đến mất ăn mất ngủ kia, cô ta nói người là gì không? Nói người khắc bạc vô tình đấy! Dận Chân, người hoang phí mười năm để chờ đợi cô ta nhưng cô ta chỉ cho rằng người khắc bạc vô tình. Cô ta căn bản chưa từng muốn hiểu người, nhưng người tình nguyện tin tưởng cô ta mà không muốn tin thiếp vô tội. Đây chính là sự tín nhiệm của người sao? Dận Chân!"

"Lớn mật!" Na Lạp thị hiếm khi lộ ra vẻ tức giận: "Nữu Hỗ Lộc thị, sao ngươi dám gọi thẳng tục danh của vương gia? Ngươi muốn tội chồng thêm tội sao?"

"Gian ngoan mất linh" Dận Chân mi tâm thình thịch thẳng nhảy, tự trong kẽ răng tóe ra bốn chữ này, sau vẻ bất nhẫn cũng tùy theo biến thành hư ảo, Nữ nhân này đã làm chuyện sai trái lại  không chịu hối cải, không xứng với lòng thương xót của hắn.

"Còn đứng đó lề mề làm gì, nhanh giải cô ta đi." Niên thị sợ Dận Chân đổi ý liền vội vàng thúc giục thủ vệ giải người ra ngoài.

"Khoan đã!" Có người vội vàng chạy vào, chính là Ôn Như Ngôn: sắc mặt nàng ửng hồng, trâm cài lệch lạc, mái tóc hỗn độn, chắc hẳn đã chạy vội tới đây. Nàng quỳ trước mặt Dận Chân nói: "Vương gia, có thể nghe một câu của thiếp thân không?!"

Dận Chân còn chưa lên tiếng, Niên thị đã cười lạnh nói: "Ôn cách cách, ta biết ngươi và Nữu Hỗ Lộc thị có quan hệ rất tốt, nhưng trước mắt cô ta phạm phải tội lớn, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Ngươi muốn cầu xin cho cô ta sao?"

"Thiếp thân không dám." Ôn Như Ngôn cúi đầu: "Thiếp thân chỉ là muốn nói chuyện này có một số điểm đáng ngờ không rõ. Kính xin vương gia và hai vị phúc tấn có thể thận trọng suy xét, để tránh oan uổng người vô tội."

Niên thị nhăn mày định nói tiếp thì Dận Chân đã khoát tay ngăn cản: "Để cho nàng ấy nói tiếp."

Thấy Dận Chân chịu nghe, Ôn Như Ngôn trong lòng vui vẻ: "Thiếp thân cho rằng nếu Nữu Hỗ Lộc thị thực sự có lòng muốn hại Lý Phúc tấn thì tội gì phải chờ tới khi Lý Phúc tấn mang thai bảy tháng mới động thủ. Bây giờ là lúc đứa bé đã dần lớn lên, cho dù có hạ thuốc làm sảy thai thì khả năng đứa bé bình an mà sinh ra là rất lớn. Thứ hai, mưu hại hoàng tự chính là tội không thể dung tha, làm gì có người ngốc đến mức hạ thuốc vào trong trà khi người ta đang ở trong viện của mình. Như vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, chỉ cần không quá ngu xuẩn thì sẽ không làm chuyện này."

"Có lẽ Nữu Hỗ Lộc thị mãi chưa tìm được cơ hội động thủ, trong lúc gấp gáp mới dùng hạ sách này thì sao? !" Niên thị liếc nhìn Dận Chân, lạnh giọng phản bác.

Ôn Như Ngôn không để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Dận Chân. Nàng biết hết thảy của Lăng Nhược đều nằm trong ý niệm của nam nhân trước mắt này: "Lại nói, vương gia quả thật cho rằng Nữu Hỗ Lộc thị mà người sủng ái, tín nhiệm là một người sẽ vì tranh sủng mà mưu hại hoàng tự sao?" .

Câu nói này làm cho Dận Chân dao động. Đúng vậy, khoảng thời gian ở cùng Lăng Nhược, nàng ấy vẫn luôn cho mình cảm giác thoải mái. Trước giờ chưa thấy nàng ấy đi tranh đoạt cái gì, cho dù có chịu uất ức thì vẫn lấy đại cục làm trọng. Người như vậy sẽ là một người lòng dạ độc ác sao?

Lúc này Dận Chân cũng đang tự hỏi chính mình. Hắn không tìm được đáp án nên bao phủ trên mặt là vẻ mâu thuẫn.

"Biết người biết mặt không biết lòng. Đừng nói là chung sống mấy ngày, cho dù là hơn mười năm tiếp xúc cũng chưa chắc là đủ để hiểu rõ một người."

Nghe Niên thị nói như vậy, Ôn Như Ngôn ngẩng đầu, cười nhẹ đáp trả: "Ý Niên phúc tấn là vương gia không hiểu rõ người và đích phúc tấn lắm đúng không?"

Niên thị không ngờ Ôn Như Ngôn xưa nay lại có lời nói sắc bén như vậy, nàng ta nhất thời ngậm miệng, hồi lâu sau mới cười lạnh: "Ngươi không cần phải khua môi múa mép." Nàng nói với Dận Chân: "Vương gia, chứng cứ chứng tỏ Nữu Hỗ Lộc thị hạ thuốc mưu hại hoàng tự đã có đủ. Xin người đừng tin lời nói giảo biện của Ôn Như Ngôn."

Dận Chân chần chừ không quyết, tuy rằng Niên thị luôn miệng nói rằng chứng cứ phạm tội đã có đủ, nhưng lời Ôn Như Ngôn nói cũng không hề sai. Người bình thường sẽ không hạ thuốc vào lúc này, nếu làm vậy chẳng phải sẽ để tất cả mọi người đều biết Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược muốn hại đứa bé trong bụng Lý thị sao?

Nghĩ như vậy hắn nhìn về phía Na Lạp thị hỏi: "Phúc tấn, nàng nghĩ thế nào?"

Dận Chân là một người quả quyết kiên định, nói một thì không có hai, rất ít khi hỏi ý kiến người khác, mà nay hỏi như vậy chứng tỏ nội tâm hắn đã dao động, không biết nên quyết định thế nào nên mới nghe thử ý kiến của Na Lạp thị.

Na Lạp thị lập tức quỳ trước mặt Dận Chân, tà váy quét xuống đất, êm tai nói: "Lời Ôn cách cách nói không phải không có lý. Chuyện này đúng là có nhiều điểm đáng ngờ. Nếu như lúc này mạo muội định tội, chuyển giao cho Tông Nhân phủ xử lý thì nhỡ tương lai điều tra ra chuyện này có ẩn tình khác thì chẳng phải là hại Nữu Hỗ Lộc thị chịu khổ sao, rồi cả trong lòng vương gia cũng sẽ hối hận nữa. Lại nói, Nữu Hỗ Lộc thị vẫn luôn tận lực chăm sóc vương gia nên theo ý kiến của thần thiếpn, kính xin vương gia nương tay với Nữu Hỗ Lộc thị."

Niên thị tất nhiên không hài lòng, nhưng Dận Chân không cho nàng mở miệng nên nàng cũng đành nhẫn nại.

Từ đầu tới cuối, Lăng Nhược đều không nói câu nào, chỉ ngây ngốc đứng đó. Dường như đối với sự xử trí của Dận Chân, nàng hoàn toàn không để ý nữa.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Dận Chân cũng mở miệng: "Cũng được. Trước khi việc này điều tra rõ ràng, Nữu Hỗ Lộc thị sẽ bị cấm túc trong Tịnh Tư cư. Nếu không có mệnh lệnh của ta thì không được bước ra khỏi cửa một bước, cũng không cho ai thăm hỏi. Nếu ai vi phạm thì coi như người đó là đồng phạm. Ngươi..." Trong ánh nến bập bùng, hắn liếc nhìn nàng, phức tạp nói: "Ngươi hãy tự ăn năn hối cải đi."

Tác giả: Còn có một chuyện quên nói. Nếu như mọi người tò mò nữ tử trong bức tranh ở chương < Bức họa > kia thì có thể đọc một cuốn sách khác của ta < Uyển phi truyện >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei