Chương 23: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm ấy, Dận Chân tuy vẫn chưa triệu hạnh Lăng Nhược, nhưng không giống trước kia không quan tâm tới nàng, khi rỗi rãi thường sẽ đến ngồi ở chỗ Lăng Nhược một lúc, tán gẫu cùng nàng vài câu hoặc uống chén trà lại đi, thi thoảng sẽ nói tới vài chuyện trong triều. Lúc ấy Lăng Nhược sẽ ngồi một bên im lặng lắng nghe. Điều ấy như chậm rãi làm liền vết thương đang máu chảy đầm đìa của nàng.

Từ trong miệng Mặc Ngọc, Lăng Nhược biết được hiện nay Bối Lặc trong phủ, người đắc sủng nhất là Niên phúc tấn năm trước mới vừa nhập phủ, có thể nói là ba ngàn sủng ái tại một thân. Mỗi lần ban thưởng nàng cũng đều là kỳ trân dị bảo, số lần Dận Chân ngủ lại Triêu Vân các cũng rất nhiều. Đích phúc tấn thân thể yếu đuối lại phải nuôi nấng ấu tử, chẳng có tinh lực xử lý chuyện trong phủ, cho nên mọi công việc đều giao cho Niên phúc tấn, Lý Phúc tấn giúp đỡ , trong nhất thời sự uy phong, nổi bật không người nào có thể sánh nổi.

Dận Chân quả thật sủng ái Niên thị sao? Khi Lăng Nhược đứng bên hồ thì nàng đã biết rõ đáp án. Thứ Niên thị đoạt được cuối cùng chỉ có chữ sủng, còn lâu mới tới chữ tình. Trái tim Dận Chân thuộc về Mi nhi, nữ nhân khác, bao gồm cả nàng nhiều nhất chỉ có được một chữ Sủng...

Cuộc đời người có được mỗi chữ sủng thì cũng chỉ tan nhanh như bọt nước mà thôi, chỉ cần chạm một cái liền sẽ vỡ tan. Nếu để bản thân trầm mê trong đó, như vậy thứ chờ đợi nàng sẽ con đường thịt nát xương tan.

Cho nên Lăng Nhược trong lòng thầm thề, vĩnh viễn... Vĩnh viễn sẽ không giao trái tim mình cho Dận Chân!

Nhưng mà, sự tình quả thật có thể do nàng khống chế sao?

Tháng giêng bất tri bất giác lặng lẽ chấm dứt, đảo mắt đã là mùng hai tháng hai năm Khang Hi thứ 44 năm, là ngày Rồng ngẩng đầu, là ngày từng nhà lập bàn thắp hương, cung phụng Long vương, để cầu một năm này mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa. Gia gia nam tử còn phải cạo đầu, hi vọng ngày rồng ngẩng đầu đem lại may mắn.

Theo lệ, ngày này không được động đến thêu thùa, nên Lăng Nhược chỉ có thể gác túi thơm đang thêu dở qua một bên, lại thấy cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết cực tốt, cùng Mặc Ngọc đem sách bị ẩm ướt ra phơi để xua đi hơi ẩm.

Lăng Nhược đang khom lưng cẩn thận vuốt gáy mỗi một quyển sách để phơi trên giá, đột nhiên trước mắt tối sầm, một thân ảnh che khuất ánh nắng, giương mắt nhìn lên, thì ra là Dận Chân.

"Tứ gia đến lúc nào vậy?" Lăng Nhược đưa sách cho Mặc Ngọc ngồi dậy hỏi. Ở chung lâu, hai người đã bớt xa cách, không còn khách khí như lúc đầu.

"Vừa mới đến." Hắn mặc một bộ thường phục, liếc liếc mắt nhìn thấy những cuốn sách trên giá, phát hiện đều là những cuốn kinh sử, hơi kinh ngạc nói: "Nàng thích đọc những cuốn sách này?"

"Cũng không phải là thích, chỉ là bên cạnh thiếp thân chỉ có những cuốn này mà thôi." Chuyện nàng bị ban cho Tứ a ca làm cách cách cuối cùng cũng bị người nhà biết. Vài ngày trước a mã nhờ người mang đến chỗ sách này và kèm theo một phong thư. Trong thư không nói nhiều, chỉ bảo nàng tự chăm sóc bản thân thật tốt, không cần lo cho người trong nhà, nhưng nàng có thể đoán được a mã cùng ngạch nương nhất định là đau xé ruột xé gan.

"Trong thư phòng ta có rất nhiều sách, nếu như nàng thích có thể đến lấy đọc." Sau khi nói ra lời này, Dận Chân cũng tự mình sửng sốt một chút. Thư phòng trong phủ gần giống như cấm địa, ngoại trừ hắn, gã sai vặt bên người Cẩu nhi cùng Cao Phúc thì những người còn lại không được tùy ý ra vào, bao gồm cả phúc tấn .

"Quả thật có thể ư?" Chỗ sách này Lăng Nhược sớm đã đọc làu làu, giờ nghe được lời này lập tức vui mừng, trong mắt không hề che giấu tia khát vọng.

Nàng vui vẻ như vậy làm cho Dận Chân vốn đang hối hận không thể cự tuyệt, gật đầu nói: "Đương nhiên là thật, đợi sau khi trở về ta bảo Cao Phúc một tiếng, cho phép nàng tùy tiện ra vào, nhưng ngoại trừ những cuốn sách đó không thể động vào những thứ khác, nhất là công văn."

"Thiếp thân tuân mệnh." Lăng Nhược nhanh chóng đáp ứng, Dận Chân có thể cho phép nàng ra vào thư phòng đã là sự tin tưởng lớn lao, nàng sao có thể không biết nặng nhẹ tốt xấu.

Dận Chân gật gật đầu lấy ra một vật đưa cho Lăng Nhược: "Nhẫn ta đã gọi người sửa. Đáng tiếc vết nứt vẫn không hết được." Chiếc nhẫn ngọc xanh biếc được bao viền vàng, dưới ánh mặt trời trông như có dòng nước chảy bên trong lớp ngọc, điều duy nhất thiếu sót chính là vết nứt nhỏ nhỏ. Nhưng điều này cũng không khiến Lăng Nhược bớt thích thú. Sau khi cẩn thận cầm lấy, điều đầu tiên nàng làm chính là đeo vào ngón cái, chiếc nhẫn lỏng lẻo trên ngón tay khiến nàng thấy buồn cười, sau khi cởi ra, lấy một sợi dây vàng ròng xuyên qua chiếc nhẫn định đeo lên thì Dận Chân cầm lấy nói: "Ta giúp nàng đeo."

Lăng Nhược đỏ mặt, xoay lưng lại để Dận Chân đeo. Trong lúc vô ý tay xẹt qua làn da trắng như tuyết khiến người giỏi kiềm chế như Dận Chân cũng không khỏi hơi rung động. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, cảm nhận được Lăng Nhược đang run lên hắn mới có chút khó khăn bỏ tay ra: "Đẹp lắm."

Lăng Nhược trầm thấp trả lời, không dám ngẩng đầu, sợ hắn thấy khuôn mặt đỏ bừng, quẫn bách của nàng, ngón tay không kiềm chế được vo vo tấm khăn, cho đến khi tấm khăn như bị vo viên mới nhỏ giọng hỏi: "Tứ gia ngài có đói bụng không?"

Sau khi hạ triều Dận Chân đổi y phục thường ngày rồi đến luôn nơi này, căn bản chưa ăn gì , lúc trước còn chưa cảm thấy gì bây giờ bị nàng hỏi không khỏi có chút đói: "Chỗ nàng có gì ăn sao?" .

Lăng Nhược cười một cái nói với Mặc Ngọc: "Đến phòng bếp lấy cho Bối Lặc gia bát mì ."

Sau lần Dận Chân xử trí đám người của phòng bếp, rồi răn dạy Cao Phúc, hạ nhân trong phủ đã thu liễm, lại thêm đợt này Dận Chân thường đến, có một số người thậm chí đoán rằng sau Diệp thị, nàng có khả năng trở thành vị thứ phúc tấn thứ hai của Lãm Nguyệt cư . Dươi tình huống như vậy những người đó càng không dám lại khinh khi Lăng Nhược mà ngược lại còn nghĩ biện pháp lấy lòng, muốn có một chén mì sợi chẳng phải là việc khó.

"Chỉ có một chén mì sao? May mà ta còn cố ý đem nhẫn ngọc cho nàng, thật là mất nhiều hơn được." Dận Chân khó có lúc tâm tình tốt để trêu đùa.

Lăng Nhược vỗ về chiếc nhẫn ngọc cười nói:"Tứ gia nói lời này thật oan uổng thiếp thân. Hôm nay là mùng hai tháng hai, ngày rồng ngẩng đầu. Vào ngày này dân gian toàn ăn đồ mà trong tên có chữ rồng, ví như ăn sủi cảo thì gọi là 'Ăn long nhĩ' ; ăn hoành thánh thì gọi là 'Ăn long nhãn' ; Hoàng Thượng là chân long thiên tử, tứ gia là nhi tử của Hoàng Thượng, ăn mấy thứ này chẳng nhẽ không phải là bất kính với Hoàng Thượng?"

" Ồ, thì ra còn có cách nói như vậy sao?" Dận Chân vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái này, bất giác tươi: "Nói như vậy ăn mì chính là ăn râu rồng ? Cái này không phải vẫn là bất kính với Hoàng a mã sao?"

Lăng Nhược lắc đầu nói:" Dân gian gọi ăn mì là đỡ râu rồng, nên ăn mì không thể coi là bất kính, cho nên tứ gia cứ yên tâm mà ăn."

"Thật là cách nói thú vị." Dận Chân cười cười xoay người vào phòng, Lăng Nhược liền nhìn thấy Mặc Ngọc nâng khay chạy đến, hành lễ rồi đưa tới trước mặt Dận Chân. Tuy nàng đã chạy hết sức , nhưng nơi đây cách phòng bếp khá xa, mì sợi không khỏi có chút trương lên.

"Tứ gia đợi chút." Lăng Nhược lấy một chiếc bình nhỏ từ trong quầy, sau khi mở ra sau một hương thanh ngọt truyền tới mũi.

"Đây là cái gì? Dường như là mật, nhưng còn có mùi hoa quế bên trong." Dận Chân tò mò hỏi.

"Cái này gọi là mật hoa quế, lấy hoa quế mùa thu, làm sạch rồi phơi khô. Sau đó cho vào hũ mật ong rồi đậy nắp lại là có thể tùy ý cho vào ăn cùng, xét về hương vị hay độ ngọt cũng là cực phẩm."

Quả thật một thìa mật hoa quế màu vàng óng khiến người ta khó có thể nhịn, Dận Chân gắp một gắp ăn, cảm giác được vị thanh ngọt ngon miệng, mỹ vị dị thường. Hai ba gắp đã ăn hết sạch chén mì mà vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, cầm khăn Lăng Nhược đưa lau miệng nói:"Quả thật rất ngon, đã khổ cho nàng phải nghĩ ra rồi."

"Không phải thiếp thân nghĩ ra được, là ngạch nương dạy. Bình mật này là a mã mấy ngày trước nhớ người mang đến." Nói tới đây nàng thần sắc hơi tối sầm lại, tuy vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì nhưng sao thoát khỏi ánh nhìn của Dận Chân.

"Nhớ người nhà ?" Ba chữ đơn giản, lại nói lên hết nỗi đau khổ của Lăng Nhược. Cho dù nàng thông tuệ thế nào đi nữa, chung quy mới chỉ có 16 tuổi. Lần đầu tiên rời khỏi nhà, không khỏi có chút nhớ nhà, mỗi đêm đều tỉnh dậy khóc một mình.

Nàng hít một hơi dài, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Dận Chân: "Thiếp thân nếu nói có, tứ gia sẽ trách thiếp thân không?"

"Đây là nhân chi thường tình, sao ta lại trách nàng." Dận Chân vỗ về khuôn mặt lã chã chực khóc nhẹ giọng nói:"Đợi ngày nào rảnh rỗi, ta sẽ gọi a mã ngạch nương nàng nhập phủ một chuyến gặp nàng có được không?"

"Thật sao?" Nghe được tin tốt này Lăng Nhược quả thực không dám tin tưởng tai mình.

"Đương nhiên là thật." Dận Chân vỗ về mái tóc như mây, thần sắc ôn nhu ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

"Thiếp thân tạ tứ gia!" Lăng Nhược vui mừng quá đỗi mà khóc, ngoại trừ tạ ơn không biết còn nên nói cái gì.

Mặc Ngọc một bên âm thầm vui thay cô nương nhà mình, từ khi nhập phủ tới nay, cô nương chưa bao giờ vui như vậy, cho dù bình thường cười nói cũng vẫn phảng phất nỗi u sầu, chỉ mong về mỗi ngày đều có thể vui vẻ giống như vậy.

Cả đời vui vẻ bình an sao? Mặc Ngọc không biết niềm mong ước tưởng như đơn giản của mình lại là chuyện xa xỉ cỡ nào đối với nữ nhân trong gia đình hoàng gia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei