Chương 24 Tịnh Tư cư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng bảy tháng hai, Lăng Nhược đang ở trong phòng nói chuyện với Ôn Như Ngôn thì thấy Mặc Ngọc với vẻ mặt cổ quái đi vào, hạ thấp người nói:" Khởi bẩm cô nương, Cao quản gia đến rồi, nói là đến thỉnh an người. "

Cao quản gia? Lăng Nhược cùng Ôn Như Ngôn nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Cao Phúc là tổng quản trong phủ, lại được Dận Chân vô cùng tín nhiệm, bình thường đến cả phúc tấn cũng khách khí, sao lại đi lại thỉnh an với một cách cách ?.

Người đã đến, không có lý gì không gặp, Lăng Nhược phất tay bảo Mặc Ngọc dẫn hắn tiến vào, không bao lâu liền thấy Mặc Ngọc dẫn một người trung niên đi vào, chính là lúc Lăng Nhược mới đến Bối Lặc phủ đã gặp - Cao Phúc.

"Nô tài thỉnh an Lăng cách cách, thỉnh an Ôn cách cách thỉnh an, hai vị cách cách Cát Tường." Cao Phúc vừa tiến đến liền đầy mặt mỉm cười.

"Không dám, Cao quản gia xin đứng lên." Lăng Nhược giả vờ nâng hắn một chút, nói Mặc Ngọc: "Còn không lấy ghế cho Cao quản gia."

Cao Phúc tạ ân, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Ôn Như Ngôn như cười như không nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi Cao quản gia bận rộn bình thường muốn gặp một lần đã khó tới đây."

Cao Phúc nhanh chóng đứng dậy cười làm lành nói: "Cách cách nói đùa, nô tài trong lòng vẫn luôn muốn đến thỉnh an hai vị. Chỉ là chuyện vặt đầy rẫy, dành ra được chút thời gian đã lập tức tới , vạn lần mong hai vị cách cách chớ trách."

Ôn Như Ngôn khẽ cười nhẹ mà không nói, trong phủ này mọi người đều thông minh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, không thể tin là thật.

"Không biết Cao quản gia đến đây không biết có chuyện gì?" Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, Lăng Nhược mới không tin hắn đến đây chỉ để thỉnh an.

Hắn cười đáp nói:" Quả thật không thể gạt được ánh mắt tinh anh của Lăng cách cách, nô tài đến đây là đặc biệt nghênh cách cách chuyển đến sống ở Tịnh Tư cư." Hắn mặt vừa trắng vừa béo, một khi cười rộ lên ngũ quan nhăn nhúm như một chiếc bánh bao vừa chưng: "Mấy ngày trước Bối Lặc gia phân phó nô tài đi dọn dẹp viện phía đông của Tịnh Tư cư, nói là muốn ban cho cách cách người. Nô tài vừa làm xong liền đi báo ngay cho người tin vui này. "

Tịnh Tư cư không phải chỗ ở quá tốt trong phủ, nhưng tốt hơn so với Lãm Nguyệt cư không biết bao nhiêu lần, thanh u lịch sự tao nhã. Hơn nữa lại một mình một chỗ, thậm chí còn tốt hơn so với vài vị thứ phúc tấn. Dận Chân thưởng cho một cách cách là có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng Dận Chân. Cao Phúc là người thông minh, sao lại không rõ, bèn tự mình chạy tới với thái độ cực kỳ kính cẩn, không chút nào dám chậm trễ.

Dận Chân chưa bao giờ đề cập tới việc này, Lăng Nhược nghe xong không khỏi có chút sững sờ. Vẫn là Ôn Như Ngôn tỉnh thần trước, thật lòng vui vẻ, khẽ cười nói:"Vừa mới gốc Ngọc lan vàng trong viện sao lại nở sớm hai tháng, xem ra lại là điềm lành. Chúc mừng muội muội được chuyển đến Tịnh Tư cư."

"Chỉ là về sau không thể lúc nào cũng gặp tỷ tỷ ." Sau niềm vui tột bậc, Lăng Nhược có chút mất mát.

"Nha đầu ngốc, chỉ là viện phía đông mà thôi, chúng ta vẫn còn có thể tùy lúc mà gặp mặt." Ôn Như Ngôn cầm tay nàng an ủi, lại nói:"Tỷ giúp muội thu dọn đồ vật đem qua, đừng khiến Cao quản gia đợi lâu."

Lăng Nhược gật đầu một cái, thu thập một số vật cận thân , giao cho Mặc Ngọc cầm. Lúc Cao Phúc mở cửa đi ra ngoài, Ôn Như Ngôn thì thầm với nàng:"Nay muội chưa thị tẩm đã được Bối Lặc gia ân sủng. Sau này nhất định sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, thậm chí coi muội là cái đinh trong mắt, muội nên cẩn thận."

"Muội biết." Nàng quay đầu lại cười với Ôn Như Ngôn. Từ lúc bước ra khỏi cửa viện này, nàng đã không có đường lui, bất luận con đường phía trước bằng phẳng hoặc nhấp nhô nàng đều sẽ vẫn luôn đi tiếp.

Tịnh Tư cư là một tòa viện độc lập, trong viện có vài núi đá cùng rất nhiều cây cối. Trải qua một mùa đông giá lạnh, lá bắt đầu thức dậy sau giấc ngủ đông tạo nên một màu xanh tươi mát khắp sân.

Cửa thuỳ hoa* trở ra chính là chính sảnh, bàn ghế và các vật dụng đều sử dụng gỗ lê hoa hảo hạng, trên tường là bức thư pháp ghi chữ "Tịnh", nét bút lướt nhanh trên giấy tựa nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, là Khang Hi ngự bút đề.

*một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Đợi Lăng Nhược ngồi lên chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn xong, Cao Phúc mới đưa bốn người tới thi lễ nói:"Cô nương, đây là hạ nhân phụ trách Tịnh Tư cư. Nếu người nhìn không thuận mắt nô tài liền đi đổi lại người khác ."

Bốn người kia tuổi tác đều không lớn, theo lời Cao Phúc nhanh chóng theo thứ tự hành lễ, báo danh, theo thứ tự là Thủy Tú, Thủy Nguyệt, Tiểu Lộ Tử, Tiểu Thường Tử. Trong đó Tiểu Lộ Tử nói chuyện không quá lưu loát, lại còn lắp bắp, nhưng ngược lại là trông khá thuần hậu.

Sau khi nghe được một cái tên, Mặc Ngọc nhịn không được "Xì" cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tiểu trường* tử, ta còn có cả đại trường tử** cơ."

* Hiện tượng đồng âm khác nghĩa, cả hai đều có cách phát âm là | chang|

* Ruột già, còn tiểu trường là ruột non

Tiểu Thường Tử sờ trán cười hắc hắc, hiển nhiên không phải lần đầu tiên bị người ta trêu như vậy. Lăng Nhược cười khiển trách Mặc Ngọc một câu, bảo nàng không được nói bậy. Lập tức lại trả lời Cao Phúc nói:"Ta thấy bốn người này rất tốt, để bọn họ tiếp tục ở lại nơi này hầu hạ đi."

"Dạ. Lăng cách cách nếu như không có gì phân phó , nô tài xin được cáo lui trước. Cách cách có gì thiếu thốn thì phái người báo cho nô tài, nô tài nhất định sẽ tận tâm chuẩn bị."

"Làm phiền Cao quản gia ." Lăng Nhược mỉm cười hướng Mặc Ngọc nháy mắt một cái: "Thay ta tiễn Cao quản gia ra ngoài."

Mặc Ngọc đáp ứng một tiếng, đợi sau khi ra ngoài, lặng lẽ nhét một thỏi bạc vào tay Cao Phúc: "Đây là chút tâm ý của cô nương nhà ta. Ngài trăm ngàn lần đừng từ chối, nếu không nô tỳ sẽ bị trách mắng." Cao Phúc ban đầu xua tay từ chối liên tục, sau từ chối không được chỉ phải nhận lấy.

Mặc Ngọc quay trở lại chính sảnh, thấy Lăng Nhược đang hỏi bốn người mới đến. Thì ra ngoại trừ Tiểu Thường Tử được Dận Chân mua lại vào mấy năm trước khi có lũ lụt ở sông Hoàng Hà thì ba người còn lại đều là con của nô bộc trong phủ.

Mới vừa hỏi vài câu đã nghe thấy bên ngoài có người hô:"Mời Lăng cách cách tiếp nhận phần thưởng của Đích phúc tấn."

Đích phúc tấn? Lăng Nhược kêu lên kinh ngạc, nhập Bối Lặc phủ nhiều ngày như vậy nàng cũng chưa từng gặp vị đích phúc tấn này, cũng chưa từng có tiếp xúc, chỉ nghe người ta nói đến, đích phúc tấn làm người khoan dung nhân hậu. Do mấy năm trước khó sinh nên thường xuyên nằm liệt giường. Nàng vội vàng chỉnh lại quần áo rồi ra cửa viện, chỉ thấy có một nhóm người đứng trong viện, mỗi một người đều cầm gấm vóc, tơ lụa ban thưởng.

"Lăng Nhược tiếp phần thưởng của đích phúc tấn." Lăng Nhược quỳ đầu gối xuống đất hành đại lễ, một người đem danh mục quà tặng mở ra đọc: " Một đôi vòng vàng Long Phượng, một đôi như ý bằng ngọc khảm thạch anh tím, dây chuyền phỉ thúy một chuỗi, chiếu bạch ngọc một chiếc, mười tấm lụa, năm cuộn gấm trắng ."

Người này vừa đi, người khác đã tiến vào

"Mời Lăng cách cách tiếp nhận phần thưởng của Niên phúc tấn."

"Mời Lăng cách cách tiếp nhận phần thưởng của Lý Phúc tấn."

"Mời Lăng cách cách tiếp nhận phần thưởng của Qua Nhĩ Giai phúc tấn."

...

Chỉ trong một ngày, Tịnh Tư cư vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, nối liền không dứt. Ngoài phần thưởng của Đích phúc tấn còn được hai vị trắc phúc tấn và mấy vị thứ phúc tấn ban thưởng, khiến Mặc Ngọc nhìn hoa cả mắt. Trong đó lại Niên phúc tấn ban thưởng rất hậu, toàn những thứ đồ vô giá . Từ đó đã có thể nhìn ra sự đắc sủng của nàng, áp đảo đích phúc tấn.

Trong các vị phúc tấn, chỉ có một vị chưa từng ban thưởng, đó chính là người có thù hằn với Lăng Nhược - Diệp thị.

Tịnh Tư cư vốn rất rộng rãi trở nên cực kỳ chật hẹp bởi người đến người đi ban thưởng không dứt. Ở chính sảnh, đến chỗ để đặt chân cũng không có, Lăng Nhược thấy đây không phải biện pháp tốt, bèn sai mấy người Tiểu Lộ Tử sau khi ghi chép vào bèn cất toàn bộ vào sương phòng phía Tây. Hai căn phòng hai bên nàng cũng đều bỏ trống, tạm để làm phòng kho .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei