Chương 43: Lý Vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xem ra bản thân đã đánh giá thấp ảnh hưởng của việc mình qua đêm ở Lũ Vân Khai Nguyệt quán, bởi ngay đến Lý thị cũng cố ý cho Tinh Dung đến nhắc nhở . 

"Cái gì gọi là kiên định, thuận theo tự nhiên vậy?" Thủy Nguyệt không rõ ý tứ của Lý Phúc tấn là gì,  nhỏ giọng hỏi Mặc Ngọc.

Mặc Ngọc lắc lắc đầu nói: "Tỷ* cũng không quá rõ, chắc là muốn dặn dò cô nương nên cẩn thận một chút. Các ngươi không biết thì thôi, hôm nay lúc đến thỉnh an đích phúc tấn, Niên phúc tấn ghen tị với cô nương đến mức hai mắt nhỏ ra máu được rồi đấy, luôn bắt bẻ từng lời nói. Nếu không phải đích phúc tấn và Lý Phúc tấn giúp đỡ cô nương  thì đến bây giờ cũng khó mà thuận lợi trở về."

*Không biết là Mặc Ngọc hơn tuổi Thủy Nguyệt hay không nên tạm để là tỷ

"Hừ, cho dù Niên phúc tấn không thoải mái cũng đáng. Dù sao Niên chủ tử bất mãn với cô nương cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chuyện của Tiểu Thường Tử muội vẫn chưa quên được đâu, dù sao không phải là Niên chủ tử sợ bị đoạt sủng hay sao." Thủy Tú khinh thường nói.

"Đúng vậy..."

Ngay đến Tiểu Lộ Tử cũng không nhịn được chen vào nói, Niên thị hại Tiểu Thường Tử thành thân tàn ma dại như vậy, cả đời này hắn khó mà quên được.

Tiểu Thường Tử là người thông minh nhất trong đám hạ nhân, sau khi nghe lời nói của mọi người  hắn liền lắc đầu nói: "Các ngươi đã đơn giản hóa sự tình rồi, chịu thiệt trong phút chốc với bản thân chỉ lợi chứ không hại. Cái gọi là kiên định, tự nhiên ý muốn bảo cô nương nên làm chuyện gì cũng có chừng mực. Xem ra cả Lý Phúc Tấn cũng đã phát hiện, tình cảnh bây giờ của cô nương nhìn có vẻ như vinh quang chói mắt nhưng lại giống như đi trên dây, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục."

"Ngươi đã từng đọc sách?" Lăng Nhược đột nhiên quay đầu lại hỏi. Đám nô bộc thường xuất thân nghèo khổ, cơm áo còn không đủ chứ đừng nói đến đọc sách tập viết. Như đám người Mặc Ngọc, Thủy Tú cũng không ai biết chữ, tên mình cũng không viết nổi. Mà nay xem cách nói của Tiểu Thường Tử, rõ ràng là hắn từng đọc sách. Nàng không khỏi tò mò.

Tiểu Thường Tử vội đáp: "Thưa cô nương, lúc trước trong nhà nô tài cũng có chút của cải nên nô tài may mắn được cho học chữ vài năm."

Người nhà Tiểu Thường Tử cho hắn đi học, cũng mong hắn học thành tài, mai sau đậu Tiến sĩ. Đáng tiếc trận lũ lụt năm ấy phá tan mọi hi vọng của hắn, gia sản mất hết, thân nhân chẳng còn, chỉ còn mình Tiểu Thường Tử. Để có thể kiếm miếng cơm sống qua ngày, hắn không có cách nào khác ngoại trừ bán thân làm nô.

Lăng Nhược cảm thấy đáng tiếc thay cho Tiểu Thường Tử, lại hỏi:"Ngươi tên thật là gì?"

Tiểu Thường Tử sờ gáy, có chút ngượng ngùng cười nói: "Nô tài tên thật là Lý Vệ, sau này vào phủ Cao quản gia nói tên này không hay nên đã đổi sang họ Thường, tên Thường Vệ."

"Thường Vệ?" Vừa nghe đến cái tên này Lăng Nhược suýt nữa cười tại chỗ, gắng lắm mới nhịn được, thần sắc kỳ lạ.

Nàng có thể nhịn xuống nhưng không có nghĩa là đám Mặc Ngọc nhịn được cười. Đến cả Tiểu Lộ Tử cũng lần đầu nghe thấy tên Tiểu Thường Tử, vừa nghe thấy hai chữ "Thường Vệ"  đã cười ngả cười nghiêng.

Thủy Tú đỡ Mặc Ngọc đang khom lưng cười không thở ra hơi nói:"Thường... Thường Vệ không phải là tràng vị (đồng âm) sao? Ta nói... Ta nói Tiểu Thường Tử ngươi có phải đã đắc tội Cao... Cao quản gia. Nếu không tại sao Cao quản gia lại đổi cái chữ Lý vốn khá hay thế thành chữ Thường. Tràng vị, tràng vị, người biết thì  biết là gọi ngươi, không biết còn tưởng rằng ruột và dạ dày chạy đi đâu chứ."

"Biết ngay sẽ bị các ngươi cười nhạo. Có mỗi cô nương tốt là không cười nô tài thôi." Tiểu Thường Tử thở phì phò trả lời, trong lòng sớm đã mắng Cao Phúc hàng trăm lần, sửa cái gì thì không sửa lại đi sửa thành cái tên như vậy. Nếu không phải trước kia chưa từng gặp thì hắn đã hoài nghi  mình đã đắc tội hắn.

"Được rồi, đừng cười nữa ." Hai má nàng co giật, vất vả để nhịn cười. Đợi sau khi mọi người đã ngừng cười mới xoa hai má, nói với Tiểu Thường Tử: " Nếu ngươi  đã từng đọc sách vậy về sau lúc rảnh rỗi dạy lũ Mặc Ngọc một chút. Biết được vài chữ cũng tốt, về sau chuyện cần các ngươi giúp đỡ cũng rất nhiều. Từ hôm nay ngươi khôi phục lại họ cũ đi, cha mẹ trên trời ngươi có linh cũng mong Lý thị có con nối dõi."

Vừa nghe đến chuyện phải đọc sách viết chữ, đám người Mặc Ngọc đều nhăn mặt lại, nhưng bọn họ cũng biết cô nương muốn tốt cho mình, cũng không phản đối.

Sau phút cười đùa, Lăng Nhược lại cau mày, Lý Vệ lớn gan nói:" Cô nương, thứ cho nô tài lắm miệng nói một câu. Nếu cô nương đã nổi bật quá mức để ngay đến Lý Phúc Tấn cũng phái người đến truyền lời thì có thể thấy được tình hình của người hiện không ổn. Người trong phủ bất mãn với người không chỉ có mình Niên phúc tấn, chúng ta thân cô thế cô, không thể không đề phòng."

Lăng Nhược nhẹ gảy miếng dưa mật lớn bằng ngón tay cái, chiếc tăm bạc thỉnh thoảng lại va vào thành bát tạo tiếng "Đinh" giòn vang.

 "Ta hiểu." Dừng lại một chút nàng lại nói: "Các ngươi làm việc ở bên ngoài cũng nên cẩn thận một chút, không thể vì ta có vài phần được sủng ái mà tùy ý làm bậy. Nếu có người dám vi phạm, tuyệt không tha."

Thấy mọi người đều đồng ý, đang định bảo bọn họ đi ra ngoài thì Lăng Nhược chợt thấy Tiểu Lộ Tử vẫn luôn kéo áo Lý Vệ, mà khuôn mặt  Lý Vệ lại có chút do dự, như muốn nói nhưng không dám.

Lý Vệ do dự một chút, lại nhìn Tiểu Lộ Tử đang sốt ruột, cắn răng nói:"Cô nương phải cẩn thận Lý Phúc tấn."

Lăng Nhược cảm thấy hơi kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn bình thản, vén lọn tóc bên tai vừa rơi xuống, nói:"Sao lại nói vậy?"

Lời đã nói ra khỏi miệng sẽ không thể thu lại, Lý Vệ hạ quyết tâm, không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người: "Cô nương có còn nhớ tới Chu cách cách mà nô tài đã từng nhắc đến?" Thấy Lăng Nhược gật đầu hắn nói tiếp: "Nô tài và Tiểu Lộ Tử đã từng hầu hạ Chu cách cách một thời gian, Chu cách cách tâm địa thiện lương, đối xử với người khác cũng rất ôn hòa, là người thứ hai trừ cô nương ra không đánh chửi Tiểu Lộ Tử. Lúc ấy cách cách được Bối Lặc gia sủng ái, còn hoài thai. Bối Lặc gia nói chỉ cần cách cách bình an sinh hạ đứa nhỏ thì cho dù là nam hay nữ cũng sẽ phong làm thứ phúc tấn, mà quan hệ giữa cách cách và Lý Phúc tấn cũng khá tốt."

"Ngươi nói Chu cách cách và đứa con trong bụng đều chết bất đắc kỳ tử ư?"

Tiểu Lộ Tử một bên ảm đạm rơi lệ, Tiểu Thường Tử liếc hắn, đầy thương cảm nói: "Chết bất đắc kỳ tử chỉ là lời truyền miệng của mọi người. Thực tế là Chu cách cách tự sát." Trong ánh mắt đầy khiếp đảm của mọi người, hắn tiếp tục nói:" Lúc Chu cách cách mang thai bảy tháng, người như bị mê muội, suốt ngày khóc khóc nháo nháo, còn nói đứa bé trong bụng là một con quỷ, không nên để nó được sinh ra. Thậm chí cách cách còn cầm kéo định đâm vào bụng mình, mọi người đành bất đắc dĩ trói cách cách lại. Về sau, có đại phu đến khám, nói Chu cách cách đã điên, đành bó tay. Sau khi đến tai Bối Lặc gia người liền cho người trông coi, còn lại để sau khi sinh xong rồi tính. Ai ngờ đêm hôm đó, Chu cách cách thừa dịp hạ nhân ngủ gà ngủ gật liền treo cổ tự tử."

"Chuyện này liên quan gì tới Lý Phúc tấn? Ta thấy Lý phúc tấn là người tốt mà." Thủy Tú không hiểu hỏi.

Lăng Nhược vứt lại chiếc tăm bạc vào trong bát, vỗ vỗ tay lạnh lùng nói: "Lúc đó Niên thị chưa vào phủ, chuyện trong phủ do Lý thị quản lý. Nếu vậy, đại phu bắt mạch cho Tống cách cách cũng là do tỷ ta mời đến. Một đại phu có lẽ không trị được bệnh điên, nhưng lại có biện pháp làm cho một người bình thường hóa điên." 

Đám người Thủy Tú không nhịn được rùng mình một cái. nếu thật sự như vậy, vị Lý Phúc tấn kia thật quá đáng sợ .

"Nô tài cũng chỉ là nghi ngờ, cũng không chắc chắn.  Nô tài nói chuyện này cho cô nương nghe là hi vọng cô nương có thể đề phòng Lý Phúc tấn vài phần, đừng tin tưởng quá mức.

"Ta biết." Câu trả lời của Lăng Nhược ngoài dự đoán của mọi người. Nàng bước đến bên cửa sổ, nơi đặt  chỉ thấy nàng đi đến bên cửa sổ, nơi đặt một lọ cắm hoa hình hai con cá bằng ngọc, ngắt lấy một đóa hoa ngọc trâm, trắng nõn như đúng cái tên của nó.

"Thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ mà hận cũng không có chuyện vô duyên vô cớ mà tốt. Ngay đến việc Ôn tỷ tỷ ngày đó mời thái y cho ta cũng chứa tư tâm chứ đừng nói là Lý thị." Ngón tay hơi dùng lực một chút, thưởng thức đóa hoa vừa ngắt lấy trong tay: "Con người này ngoài mặt ôn hòa, nhưng trên thực tế lòng dạ thâm hiểm, mấy lần lấy lòng ta chẳng qua chỉ là muốn mượn sức ta để củng cố địa vị trong phủ. Ta đối với tỷ ta mà nói chỉ là một quân cờ." Ngày đó tình thế bức bách nàng phải liên thủ với Lý thị, nhưng tận đáy lòng, nàng chưa bao giờ tin tưởng cô ta như tin tưởng Ôn Như Ngôn.

Nàng xoay người thản nhiên nói: "Những lời này ta vốn không muốn nói, nhưng nếu đã có nói cũng không thừa. Sau này các ngươi làm việc gì cũng nên cẩn thận."

  "Nô tỳ đã hiểu." Thủy Tú cúi đầu nói, mấy người còn lại cũng đều gật đầu. Muốn sinh tồn trong cái phủ Bối Lặc này, nhất định phải quản tốt cái miệng mình, biết được chuyện gì nên nói, không nên nói, bởi không phải chủ tử nào cũng tốt như Lăng Nhược.  

P.s: Xin lỗi vì lâu mới đăng! ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei