CHƯƠNG 14: Nằm mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe ngựa lọc cọc chạy trên đường về kinh thành, vì vết thương của hoàng thượng nên không dám chạy nhanh, thành ra chuyến đi vốn chỉ tốn một tháng nay lại đôn lên thành ba tháng, dọc đường đoàn hộ giá phải dừng chân lại rất nhiều ngày. Lâm Dương Chi lúc tỉnh lúc mê, khi thì thức giấc được đôi chút lại chìm vào hôn mê. 

Độc tính thích khách hạ cho hắn khác với những binh lính khác, chất độc không tự tiêu mà tồn đọng trong cơ thể mãi không tan. 

Thái y đã phối hết tất cả các dược liệu song vẫn phải cần thời gian bài trừ độc tố từ từ, dẫn đến mỗi đêm hắn đều đau đớn đến nghiến răng, mồ hôi tuôn như suối, đến mức dù đang bất tỉnh cũng không ngăn được chau mày rên rỉ.

Lâm Dương Chi nằm mơ.

Mơ thấy Vũ Hoài Thanh và hắn thuở còn khắng khít bên nhau.

Lâm Dương Chi ôm người vào lòng, nhưng chẳng thể nào cảm nhận được chút ít hơi ấm nào từ cơ thể nhỏ gầy trong vòng tay, và rồi Vũ Thanh từ từ mềm nhũn đi, tay chân rủ xuống hai bên người, cân nặng không tính là bao của y dựa hẳn vào người hắn. Hơi thở bên tai từ từ đứt quãng đến không còn nghe được gì nữa. 

Hắn xoay mặt y qua nhìn thì thấy người nọ đã nhắm mắt từ bao giờ, sắc mặt trắng sát như được trét lên một lớp phấn thật dày, nhìn không khác gì một xác chết đã tẩm liệm được đôi ba ngày.

Hắn giật mình xô thi thể trong ngực ra, không có lực chống đỡ, cỗ thi thể kia trượt nằm xuống đất. Lúc này hắn mới hoàn hồn lật thứ kia lên xem.

Đúng là gương mặt của Vũ Hoài Thanh...

Hắn bừng tỉnh giữa cơn mơ, mồ hôi ướt đẫm lọn tóc dài lòa xòa trên trán trông vô cùng chật vật. Lâm Dương Chi cố cử động cơ thể nhưng người hắn quá yếu ớt, đầu vừa ngẩng lên đã nằm vật trở lại. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện mình được đưa vào một căn phòng xa lạ, có lẽ là khách điếm dọc đường. 

Thái y ngủ gục bên người vội vã chuẩn mạch cho hắn: "Chúc mừng hoàng thượng, độc tố trong thân thể người đã trút bỏ được tám phần, không còn lo ngại nữa."

"Vẫn xin người chú ý nghỉ ngơi, kinh mạch người bị tổn hại nặng nề, thần sẽ gọi người mang chút điểm tâm để hoàng thượng lót dạ, thần xin phép lui trước."

Lâm Dương Chi nhúc nhích bàn tay ý cho người đi trước, sau đó hắn thở hắt ra nhìn tấm màn nhung lụa trên đỉnh đầu, ký ức giờ phút này ùa về từng hồi. Đêm hôm đó hắn gặp thích khách, tay chân bị hạ dược không thể phản kháng, lúc ngàn cân treo sợi tóc thì có người đã cứu hắn.

Người đó là ai?

Hắn có cố cách mấy cũng không tài nào nhớ ra được, trong đầu chỉ loáng thoáng âm thanh nức nở gọi tên của hắn. Người nào mà cả gan dám gọi cả tên họ của hoàng thượng ra.

Không hiểu sao tim Lâm Dương Chi nảy mạnh lên vài nhịp, trực giác mách bảo hắn đã bỏ lỡ điều gì đó. Hắn cảm thấy đầu mình đau nhức khôn cùng, cảm giác bất lực không chắc chắn này khiến hắn vô cùng khó chịu. Là hắn đã quá lơ là cảnh giác, để cho thích khách bày bố trước mắt mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn gì là đảm yên lòng dân được nữa.

Vũ Hoài Thanh không rõ hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ thấy chân mày Lâm Dương Chi nhíu chặt như sắp dính vào nhau, sau đó lại buông lỏng rồi lại nhíu chặt, sắc mặt âm u khó lường. 

Với thói quen gần gũi bao năm, y biết hắn đang tức giận, đoán có lẽ là do chuyện bị ám sát ngay trong doanh trướng của bản thân khiến hắn không thể nào chấp nhận.

Cũng phải thôi, kẻ địch đứng sờ sờ ngay trước mắt, mà mình lại bất động mặc người chà đạp, nếu người này đứng lên được e là sẽ nổi trận lôi đình, ai cũng không ngăn được.

Điểm tâm được mang lên rất nhanh sau đó, bởi vì dạ dày của Lâm Dương Chi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau thời gian bệnh nặng nên chỉ có thể ăn được chút cháo thanh đạm, chén cháo nghi ngút khói bày ra trên bàn, mặt trên có điểm thêm vài lát bào ngư, hải sâm, cà rốt giúp bồi bổ nguyên khí bị hao tổn, lại thêm bàn tay chế biến của đầu bếp ngự thiện phòng trứ danh càng khiến cho cháo nhạt nhẽo trong hấp dẫn hơn vài phần. 

Tuy vậy Lâm Dương Chi cứ như đang húp nước lã, hắn ăn qua loa cho xong bữa, kế đến mặt lạnh uống một hơi cạn chén thuốc đen ngòm đắng ghét rồi sai người chuẩn bị nước để tắm rửa một thân mồ hôi.

Do chuyện hoàng thượng bị ám sát dẫn đến thương tổn nghiêm trọng phải giữ bí mật cho nên đoàn người hồi kinh chỉ có thể lặng lẽ một đường dẫn theo người cần thiết giả làm đoàn buôn trà trộn vào kinh thành, cũng chỉ có thể thuê trọ dọc đường, không thể nhờ cậy sự giúp đỡ của quan huyện phương đó. 

Thời thế yên bình nhưng vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn được ai, quân triều tuy vừa đẩy lùi giặc ngoại xâm nhưng đã sức cùng lực kiệt sau trận chiến dài đằng đẵng kia, nếu việc bất trắc đến tai người ngoài, không cần nói cũng biết Đại Nghiệp sẽ là cái bánh béo bở cho các thế lực đang lăm le tựa hổ rình mồi.

Vũ Hoài Thanh thấy hắn đăm chiêu cũng không biết phải làm gì, càng ngày y càng cảm thấy mình càng khác thường, không còn là linh hồn nhẹ tênh như lúc đầu nữa, mà dường như có gì đó rót đầy vào từng thớ da thịt mỗi lúc ở cạnh Lâm Dương Chi, tần suất đau đớn nơi ngực trái cũng tăng dần theo thời gian, lắm lúc y cảm thấy như có ai đó móc tim mình ra khỏi lồng ngực, khiến chỗ đó máu chảy đầm đìa. 

Sự bất thường này không phải là chuyện gì lạ kỳ, bởi chỉ riêng chuyện linh hồn y có thể tồn tại suốt mấy tháng qua đã là việc hết sức kỳ quái rồi.

Vũ Hoài Thanh tạm gác chuyện này ra sau đầu, dù gì cũng đã chết một lần, y còn gì mà lo lắng nữa, cùng lắm là biến mất mà thôi, sẽ không ai biết u linh Vũ Thanh từng xuất hiện, cũng không ai biết y rời đi từ lúc nào, tránh phải làm người nảy sinh thương xót.

Vũ Hoài Thanh trông thấy thùng gỗ đã được thị vệ khiêng vào phòng, bản thân Lâm Dương Chi cự tuyệt mọi bàn tay chạm vào hắn ngoại trừ Triệu thái y, xảy ra chuyện lớn như vậy càng khiến hắn đề phòng gắt gao hơn trước. 

Hắn cắn răng đứng dậy, tay vụng về cởi ngoại bào, vết thương đang trong thời kỳ đóng vảy vì vậy được quấn băng rất kỹ lưỡng khiến hắn phải loay hoay vất vả một phen. 

Vũ Hoài Thanh ngó đến đoạn hắn cởi áo trong thì đỏ mặt quay đầu đi, rồi chợt nhớ đến hắn đâu thấy mình thì lại len lén quay sang. Vết thương cho dao đâm của Lâm Dương Chi tuy không lớn nhưng quá sâu, để tránh mất máu đành phải dùng chỉ đặc chế của riêng thái y viện trong cung khâu lại, hiện giờ nơi đó không còn chảy máu nữa nhưng dấu vết may khiến cho miệng vết thương trông dữ tợn hơn gấp mấy lần, thật không khác gì một con rết bò ngoằn ngoèo giữa khuôn ngực đẹp đẽ kia. 

Vũ Hoài Thanh trông mà sầu lo muôn ngả, tuy nói đàn ông có sẹo mới chứng tỏ được sức nam nhi, thế nhưng mỗi một vết sẹo tượng trưng cho mỗi một lần vào sinh ra tử, nếu tình thế không ép buộc ai lại muốn đùa cợt với sinh mệnh của mình cơ chứ.

Lâm Dương Chi sau khi vật vã tắm xong cũng đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn, hắn băng bó lại vết thương qua loa rồi nằm trên giường chờ thái y đến bắt mạch. 

Trong khoảng thời gian ấy hắn đã suy nghĩ rất nhiều việc, trí nhớ tuy có nửa mờ nửa tỏ đi chăng nữa thì hắn chắc chắn mình đã nghe thấy tiếng của Vũ Hoài Thanh, đúng , không thể nào sai được. Nhưng Vũ Hoài Thanh đã được hắn an bài lánh nạn ở Đinh Châu, y không có khả năng xuất hiện ở đây một cách vô thanh vô tức được, vả lại...

... Y làm sao có thể quan tâm đến sống chết của hắn kia chứ.

Triệu thái y được triệu kiến thăm khám không dám trễ nải phút giây nào, ông cung kính bước vào phòng, động tác trôi chảy chuẩn mạch, kiểm tra miệng vết thương, thượng dược cho hắn, xong hết thảy cũng đã tối đen như mực. 

Lâm Dương Chi nhìn Triệu thái ý, biểu tình muốn nói lại thôi, cuối cùng trong lúc Triệu thái y xoay người định lui ra thì lời kẹt trong cuống họng hắn cũng bật ra khỏi miệng: "Người kia lúc uống thuốc có nói gì với ngươi không?"

Triệu thái y sửng sốt một hồi mới nhận ra hoàng thượng đang hỏi đến vị công tử lần trước bèn vội đáp: "Thưa, người nọ chỉ lẳng lặng uống cạn, không hề hé môi nửa lời."

Lâm Dương Chi vẫn bất vi sở động, hắn trầm mặc rất lâu, tận đến khi hai bên thái dương của Triệu thái y chảy một giọt mồ hôi lớn mới nói tiếp: "Y không thấy bất ngờ vì ta tha chết cho y sao?"

Triệu thái y cung kính thưa: "Công tử tuy không nói ra lời nhưng thần trông thấy đáy mắt của người vô cùng bi thương, so với trước lúc nhận được mật chỉ của hoàng thượng còn buồn khổ hơn."

Lâm Dương Chi giật mình: "Vì sao...?" Hắn không ngờ lại nhận được câu trả lời hoàn toàn vượt ngoài dự tính như vậy. Cái hắn đinh ninh từ dạo ấy đến tận giờ là Vũ Hoài Thanh vui sướng vì có thể thoát khỏi hắn, hắn tha mạng cho y vì tội bất kính, lại còn thả y cao chạy xa bay. Đáng lý ra Vũ Hoài Thanh phải nhảy cẫng lên cao hứng mới đúng...

"Thưa, thần cũng không tài nào đoán hết được tâm tư của người nọ, duy chỉ có ánh mắt kia chứa đựng những thứ mà thần nghĩ có lẽ là...giải thoát." Triệu thái y nói xong không thì khom người chờ hoàng thượng vấn đáp, nhưng hắn chỉ khoác tay: "Ngươi ra ngoài đi. Có chuyện gì ta sẽ gọi sau."

Triệu thái y trông sắc mắt mất hồn của hoàng thượng cũng biết điều bước nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lâm Dương Chi gác tay lên trán nhìn trần giường phát ngốc, Vũ Hoài Thanh ở một bên cũng đồng dạng trầm tư. Y di ngón tay dọc theo sống mũi của hắn, động tác theo thói quen mà khi xưa mỗi lần ở chung một chỗ y thường hay làm, ngón trỏ thon dài kéo dọc xuống dưới cánh môi phai sắc, y khe khẽ thở dài một hơi. 

"Dương Chi à, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện sẽ phai dần theo thời gian thôi, rồi mai sau ngươi sẽ thấy, chúng ta chỉ là thoáng qua đời nhau, là người có duyên nhưng không phận, ngươi còn có thê tử, cũng sẽ có nhi tử mang khuôn mặt y như đúc của ngươi, sống vui vẻ là được, đừng bận tâm những chuyện đã qua nữa."

Không biết đang nói cho hắn hay là cho chính mình nghe, Vũ Hoài Thanh lẩm bẩm bên tai Lâm Dương Chi rất nhiều điều, thi thoảng còn tự bật cười một mình, đến cuối cùng âm thanh đã nghẹn ngào. 

Lâm Dương Chi vẫn nằm đó không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thì hệt như bức tượng tạc hình người. 

Hắn nghe tiếng gió vi vu bên tai, gió lạnh lành thổi vào vành tóc hắn. Thế nhưng căn phòng kín cửa thế này thì gió lùa vào từ phương nào? Có điều hơi lạnh này khiến hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cứ như là đã bầu bạn qua một thời gian vậy.

Lâm Dương Chi thầm mỉa mai cái suy nghĩ vô lý của mình, hắn xòe bàn tay phải của mình ra rồi thốt lên: "Vũ Hoài Thanh."

Vũ Hoài Thanh giật thót, tim y xém chút đã nhảy ra ngoài, y ngồi bật dậy ngó dáo dác xung quanh, rồi nhìn lại mình xong mới dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ thấy Lâm Dương Chi đang ngắm bàn tay của mình đến thất thần. 

Chưa đợi Vũ Hoài Thanh hết khiếp sợ hắn đã nói tiếp: "Ngươi sao lại phải chọc trẫm tức giận cơ chứ?"

Hóa ra hắn chỉ đang lảm nhảm cho chính mình nghe mà thôi, Vũ Hoài Thanh cười khổ nằm lại bên tay Lâm Dương Chi, y cũng xòe bàn tay gầy yếu của mình song song với hắn. 

Vũ Hoài Thanh đáp lời hắn: "Chắc là chọc ngươi khá vui đi?" Tự nói rồi tự bật cười với câu trả lời quá mức ấu trĩ của mình.

Lâm Dương Chi bất thình lình xoay người nhìn qua hướng Vũ Hoài Thanh đang nằm, chóp mũi cọ sát vào trán y khiến Vũ Hoài Thanh giật thót lần thứ hai, tên này cứ thích chơi hù dọa. Lâm Dương Chi đưa ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh, vừa dứt câu hỏi là hắn đã cảm nhận được khí lạnh phả vào bên tai mình, cảm giác lần này quá rõ rệt, hắn không có cách nào làm ngơ được.

Hắn xưa nay không tin chuyện ma quỷ, trên đời chỉ có lòng người mới được ví như ma như quỷ mà thôi, vậy nên dù có kề kiếm vào cổ hắn cũng không cho rằng đây là do u hồn quấy phá, nhưng không phải như vậy thì còn có lý do nào khác để giải thích được nữa đây?

Vũ Hoài Thanh thấy hắn như phát hiện ra gì đó thì vội lao thẳng xuống giường toan chạy trốn, chẳng ngờ y vấp vào vạt áo dài té lăn quay, cả người va vào bàn khiến ấm tách trên mặt bàn khẽ chạm vào nhau vang lên tiếng lách cách. 

Lần này Vũ Hoài Thanh hoảng sợ đến nỗi khuôn mặt đã trắng bệch nay không còn một tia sinh khí nào.

"Ai?" Lâm Dương Chi bất chấp đau đớn đứng thẳng dậy, tay thuận thế rút bội kiếm bên giường ra làm thủ thế. Chờ gần một khắc trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì, lúc này sự ngờ vực trong lòng Lâm Dương Chi càng lớn hơn. Hắn đã trông thấy rõ ràng từ lúc mình quay đầu nhìn sang bên cạnh thì khí lạnh kia dần phần tán ra xa, sau đó có vật gì đập vào bàn... Âm thanh này tuyệt đối không phải là động đất.

"Người nào giở trò ma quỷ còn không mau ra đây?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro