CHƯƠNG 6: Ân ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng chừng bốn ngày sau khi chính sự vừa lúc thảnh thơi thì Lâm Dương Chi mới có thời gian chạy đến thăm Vũ Hoài Thanh, nhìn người xanh xao trước mặt hắn không thể nào tin vào mắt mình, mới có năm ngày mà y đã gầy sọp hẳn đi, cứ như y thật sự vừa trải qua một đợt đau bệnh thập tử nhất sinh vậy.

"Ngươi làm sao thế này? Ngồi ngồi xuống đây mau lên." Lâm Dương Chi sốt ruột vén lọn tóc đương rủ xuống của Vũ Hoài Thanh sang bên tai, đầu ngón tay lướt qua gò má trắng trẻo, xúc cảm ấm áp khiến hắn lưu luyến mãi chẳng đành buông tay.

Thế mà ngay lúc này Vũ Hoài Thanh lại nghiêng đầu tránh né, không biết là tránh né bàn tay đang vươn ra kia hay là ánh nhìn đầy thâm tình trước mặt. Tay Lâm Dương Chi thoáng khựng lại rồi vòng đến bao trọn vùng gáy gầy gò của y, kéo sát người y lại gần mình thêm chút nữa.

"Vũ Hoài Thanh, có chuyện gì xảy ra rồi?" Vũ Hoài Thanh bối rối nhìn xuống dưới chân, hồi lâu vẫn chẳng dám ngẩng mặt nhìn hắn. Y cảm thấy mỗi một cử chỉ của hắn và mình tựa như đang được nâng trên một tầng băng mỏng manh, chỉ cần lỡ tay chút thôi sẽ không có cách nào cứu vãn được nữa.

"Ta...không sao, hôm nay ngươi không bận gì ư?" Vũ Hoài Thanh tham lam hít lấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn, còn cả hơi thở nhè nhẹ phả bên đôi gò má y.

"Ngươi nhìn ta mà nói chuyện, Thanh nhi." Lâm Dương Chi thở dài ảo não, Vũ Hoài Thanh của hắn đụng chuyện là ôm khư khư vào lòng, chưa bao giờ hé môi một câu than vãn, chỉ khi nào y lo lắng quá độ, chỉ khi nào y chẳng thể giải quyết nổi nữa mới mở miệng tâm sự với hắn. Không biết tính tình này học từ ai đây.

Vũ Hoài Thanh ngước mặt lên, đôi mắt đã long lanh ánh nước, hàng mi run run như thể sẽ chực trào bất cứ lúc nào. "Ta nhớ ngươi lắm..." Vũ Hoài Thanh sà vào lòng hắn vừa ôm vừa nức nở, cứ như chỉ cần có người này thì mọi điều tồi tệ xung quanh sẽ không còn bao vây lấy y nữa.

"Sao bây giờ mới đến thăm ta...Ta bệnh, ta đau lắm. Dương Chi ơi ta mệt quá."

"Không sao không sao, ta đây, đừng khóc nào. Xin lỗi ta bận bịu quá, vừa xong đã chạy đến thăm ngươi rồi đây. Sao lớn rồi vẫn còn khóc nhè vậy? A Tín sẽ cười ngươi chết mất." Lâm Dương Chi đau lòng ôm siết y trong vòng tay mình, cảm nhận được người đang run nhè nhẹ kia có xu hướng khóc càng thảm hơn thì bao nhiêu nghi hoặc từ đầu đến giờ bay biến chả còn một mảnh.

"Ngoan. Khóc mắt sẽ sưng lên, sẽ xấu lắm."

Vũ Hoài Thanh thút thít thêm vài tiếng thì ngưng bặt, chỉ còn tiếng hít mũi chứng tỏ người vẫn còn chưa dứt. Y dụi mặt sâu vào lòng hắn, muốn cảm nhận hơi ấm chút nữa thôi. Có lẽ sau này sẽ không còn được hưởng thụ cảm giác thế này được nữa.

"Có chuyện gì nói ta nghe nào, ai bắt nạt ngươi ta sẽ đuổi chúng đi hết." Lâm Dương Chi vỗ vỗ lưng người trong lòng như đang xoa dịu một đứa trẻ, lời nói ra cũng như đang dỗ dành trẻ con khiến Vũ Hoài Thanh không nhịn được mà bật cười. 

Y vừa cười vừa ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt kia giờ đã trong veo thuần khiết, tựa như chẳng nhiễm một hạt bụi nào, cộng thêm sắc đỏ ửng nơi khóe mắt khiến y càng thêm phần diễm lệ. Lâm Dương Chi nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới cũng trào dâng một dòng máu nóng.

 Thấy hắn nhìn mình nhìn đến ngẩn ngơ Vũ Hoài Thanh bèn chọt chọt lên môi hắn. "Bệnh rồi tâm trạng hơi yếu ớt xíu thôi, nhớ ngươi mà chẳng thấy người đâu đành phải bắt ngươi dỗ ta cho bõ ghét."

Lần này đến phiên Lâm Dương Chi bật cười, lâu rồi hắn mới thấy y bộc lộ tính trẻ con trước mắt mình như vậy nên tâm tư chòng ghẹo chợt dâng lên. 

Hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi đỏ mọng trước mắt, vừa hôn vừa hàm hồ nói những lời không rõ chữ, nhưng Vũ Hoài Thanh nghe được loáng thoáng gì mà "yêu tinh", "dụ dỗ" rồi gì mà "phạt đòn".

Y thoáng sửng sốt rồi cùng ngậm cười đáp lại, hai người môi lưỡi quấn quýt, nước bọt hòa trộn vào nhau vang lên những tiếng nước ái muội. 

Lâm Dương Chi vừa ôm người vừa đẩy đến tận trên giường, lúc toan mở vạt áo của y ra lại bị bàn tay thon dài bắt lấy, Vũ Hoài Thanh thở hổn hển nhìn hắn, bờ môi còn vương lại ánh nước long lanh của cuộc thân thiết ban nãy: "Thanh nhi, cho ta được không?"

Vũ Hoài Thanh hơi chần chừ giây lát song cũng chậm rãi bỏ tay ra, mặt y nhiễm sắc đỏ lan rộng đến tận mang tai, y thẹn thùng quay mặt đi coi như ngầm đồng ý. 

Lâm Dương Chi hớn hở vùi đầu vào cần cổ thon dài trắng nõn của y mút mát để lại từng dấu hôn đỏ chói, kế tiếp đôi môi hắn trường dọc lên phía trên sum vầy cũng bờ môi sưng đỏ đang đợi chờ an ủi của Vũ Hoài Thanh, rồi lại dịu dàng hạ cánh môi xuống bờ mi, chóp mũi. Đợi Vũ Hoài Thanh hoàn hồn trong cơn say đắm thì đã thấy cái đầu đen đen đang dừng lại trước bờ ngực gầy gò của mình.

"Ưm..." Hạt châu ngọc ngà đo đỏ bị hắn mút vào miệng, đáy lòng y trào dâng một lần sóng nhè nhẹ như vỗ về lại như dập dìu vào bờ.

Chỉ chưa đầy một khắc sau cả người y đã hoàn toàn trần trụi, người nọ gặm mút từ trên kéo xuống để lại dấu hôn trải dài đến tận bắp đùi, nơi riêng tư từ từ hé mở trước mặt Lâm Dương Chi khiến hắn miệng đắng lưỡi khô. 

Hắn nhanh chóng tự thoát y phục của chính mình, phất tay kéo mành che đi cảnh xuân mơn mởn bên trong, ánh nến lập lòe in bóng hai cơ thể hòa quyện vào nhau, quấn quýt mãi không rời.

-

Hôm sau y thức giấc đã thấy giường nệm bên mình trống không, hơi ấm sót lại chỉ còn đôi chút không đủ để cảm nhận bằng da thịt, y vùi mình sâu vào trong chăn ngửi lấy chút mùi hương còn sót lại của người nọ, lệ rơm rớm khóe mắt.

"Công tử người tỉnh rồi." A Tín bưng bữa sáng vào phòng, thấy Vũ Hoài Thanh cựa quậy thì cười tủm tỉm vắt khăn lau mặt cho y, nó cố gắng không nhìn vào vết hôn chói mặt ở cổ công tử, hoàng thượng ra về từ rất sớm, còn dặn dò nó chăm sóc công tử cho tốt vào, cẩn thận y lại sinh bệnh. Nó cảm thấy tình cảm giữa hai người lại càng khắng khít hơn rồi, khi hoàng thượng ra ngoài còn lưu lại nụ cười thỏa mãn trên môi.

Vũ Hoài Thanh xấu hổ ngồi dậy toan bước xuống giường thì chợt phía sau truyền đến cơn đau râm ran, y chắc mẩm mình bị sưng rồi, hôm qua một lần rồi đến lần thứ hai, tận lần thứ ba hắn mới coi như là còn hơi thòm thèm chút đỉnh, mà y thì đã mềm nhũn như một bãi nước mặc hắn lật qua lật lại như tờ giấy trắng. Thật sự quá mức phóng túng.

Đương lúc y đang xoa eo mắng thầm thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Vũ lão gia vốn phải ở phân hiệu Kinh Thành của tiệm buôn mặt hầm hầm bước vào, cánh tay được lớp áo che đậy đang run bần bật.

"A Tín, ngươi ra ngoài trước, bảo hạ nhân lánh hết đi, ta có chuyện muốn nói với công tử nhà ngươi." Lão gia không gọi y là Thanh nhi, cũng không gọi thẳng tên mà chỉ nói một danh xưng như hai người xa lạ, nghe như muốn vạch rõ ranh giới với đứa con trai trước mặt này.

A Tín thưa vâng rồi chạy ra ngoài, cửa vừa khép thì trong phòng chợt lâm vào trầm mặc.

Gương mặt vốn còn hồng hào của Vũ Hoài Thanh giờ đã trắng bệch, y cuống quýt khoác áo vào che đi những dấu vết ái tình trên cơ thể. Sau đó vội vàng bước xuống giường đứng quỳ trước mặt cha mình mặc kệ cơn đau nhói đang hoành hành.

"Cha... Cha nghe con giải thích..." Vũ Hoài Thanh cúi đầu không dám nhìn thẳng, lời phát ra đã sợ sệt đến run rẩy.

Vũ lão gia đanh mặt, ngón trỏ run run chỉ vào Vũ Hoài Thanh, mọi lời muốn nói như kẹt nơi cuống họng: "Ngươi... Ngươi... Ngươi nghe không hiểu lời cha ngươi có đúng không? Sao ngươi có thể..."

"Cha, con xin thề... Con xin thề con không còn bất kỳ tâm tư nào nữa. Con không đeo bám theo hoàng thượng nữa. Con sẽ cắt đứt với người ngay."

Đây là quyết định y đã suy nghĩ mấy ngày nay, lợi và hại trước mắt y không cần đong đếm cũng đủ biết cán cân bên nào nặng hơn.

Dương Chi... Xin lỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro