CHƯƠNG 9: Không nói nên lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thị vệ bên ngoài lầm rầm chạy vào, một người bịt miệng y, một người bẻ ngược tay y ra sau, lôi kéo y đi vào một khu biệt viện, họ quăng y lên giường.

Y mở to đôi mắt ngập nước nhìn một tên say rượu vận y phục xa hoa đang tiến đến gần mình, theo sau là hai người nữa cũng cùng tầng lớp với nhau. Đến giờ thì y không còn nghi ngờ gì nữa...

Màn đêm u tối bao trùm lên tòa biệt viện, trăng đêm nay bị mây đen che khuất, mưa xối xả trên mái ngói che đi những tiếng nức nở thê lương, tiếng thở dốc ồ ồ của loài thú hoang trong kỳ động dục...

Y đờ đẫn nhìn trần nhà, thân mình rung lắc theo từng nhịp điệu, tôn nghiêm của y, thân xác của y. Tất cả bị tan vào cơn kích tình kịch liệt. Y đau đớn, mệt mỏi thiếp đi trong tiếng kẽo kẹt của giường nệm đong đưa.

"Các người đang làm gì?"

Lâm Dương Chi như người điên xốc chăn màn lên, hắn thấy thân hình trắng muốt mảnh mai đang nằm im đó, từng vết hôn ngân ửng đỏ chói mắt xăm lên từng vùng cơ thể, từ cổ, xuống bụng...rồi đến đùi. Hắn không dám tin vào mắt mình nữa. Vũ Hoài Thanh của hắn, người mà hắn thương yêu...

Hai canh giờ trước Lâm Dương Chi nghe thị vệ báo cáo hôm nay Vũ Hoài Thanh có hẹn với tên cẩu kia tại Úc Tâm Các, hắn xém chút đã ném luôn ngọc tỷ trên tay xuống nền đất. 

Cơn giận lên đến đỉnh điểm, hắn hối hả sai người chuẩn bị ngựa muốn đích thân đến tra hỏi người kia cho rõ sự tình, nào ngờ vừa đứng lên đã nghe tin báo từ biên cương truyền tới, số quân lương vận chuyển từ tháng trước đã vơi đâu hơn một phần ba, hắn vội sai người điều tra, xoay tới xoay lui khi đến trước Úc Tâm Các cũng đã gần qua mấy canh giờ, lúc này trời tối đen, vậy mà mật báo lại nói với hắn Vũ Hoài Thanh vẫn chưa ra khỏi cửa, thị vệ nhiều lần muốn xông vào nhưng đều bị chặn lại.

Dự có chuyện chẳng lành hắn gấp rút chạy về báo tin cho chủ tử, bấy giờ hắn chợt nhận ra, dù có là hoàng thượng quyền thế ngợp trời đi chăng nữa cũng sẽ có lúc rối bời thế này.

Vũ Hoài Thanh từ từ mở mắt, đập vào mắt y là gương mặt phẫn nộ mờ ảo của một người, sao mà trông giống Dương Chi của y quá. Vũ Hoài Thanh khẽ nhúc nhích cánh tay không còn sức lực nào, cần cổ y mỏi nhừ, cả người đau nhức không thôi, từ trên xuống dưới không nơi nào lành lặn, miếng vải bịt lên miệng y đã được gỡ ra từ lúc nào, có thể là trong lúc thẫn thờ họ muốn nghe y rên rỉ cho thỏa thú vui, hoặc có thể chỉ mới vừa ngay đây thôi.

Y chầm chậm quay đầu nhìn còn ba người đàn ông kia đang quỳ bên giường run cầm cập, y mở miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn chẳng thể thốt nổi nên lời, yết hầu đã khô cằn đến muốn nứt ra. Vũ Hoài Thanh nghĩ hẳn là mình vừa đi dạo quỷ môn quan một vòng cũng nên.

"Vũ Hoài Thanh... Chuyện này là thế nào?" Bỗng y nghe một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, lúc này y mới thấy rõ được người trước mặt, hóa ra là hắn thật. Dương Chi cố trấn giữ vẻ bình tĩnh, có điều đôi mắt vẫn không giấu được nỗi thất vọng cùng đau đớn. Vũ Hoài Thanh giật cả mình ... Thất... Vọng ư? Y lại có thể đọc được thứ cảm xúc này từ hắn.

"Ta... Không phải, Dương Chi, ta không..."

"Công tử quả nhiên là người như vậy, uổng công ta tin tưởng ngươi như thế." Bất thình lình có một giọng nói quen thuộc cắt ngang lời y, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra phía cửa, nào ai xa lạ, chính là Lam Vệ Đằng đã hẹn Vũ Hoài Thanh đến hôm nay. Vũ Hoài Thanh chợt vỡ lẽ ra tất cả. Ra là mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước. Y chẳng qua chỉ là con mồi bị vờn qua vờn lại mà cứ ngu ngốc tự chui đầu vào lưới thôi.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần giao thiệp với Vũ gia đã lâu, nghe danh công tử Vũ phủ tài cao học rộng, am hiểu lễ nghĩa nên mượn cớ làm quen đặng thưởng thức tài hoa của người. Ai mà ngờ được chỉ mới gặp đôi lần..." Gã ngừng lại giây lát cứ như đang thổn thức cho mối quan hệ tốt đẹp vừa chết yểu này.

"Thần và Vũ Hoài Thanh công tử có hẹn nhau gặp mặt vào chiều nay, nhưng vì bận việc riêng nên không đến kịp, lúc bước đến cửa đã nghe được tiếng động khó nói truyền ra từ đây, thần sợ làm mất nhã hứng của công tử nên đành lẳng lặng lánh đi..."

"Vũ Hoài Thanh, lời hắn nói có thật không?" toàn bộ quá trình Lam Vệ Đằng nói Lâm Dương Chi vẫn luôn nhìn chằm vào Vũ Hoài Thanh, hắn chứng kiến vẻ mặt của y từ ngơ ngác đến nhíu chặt mi, còn đâu đó chút sợ hãi.

"Đúng là có hẹn... Nhưng ta... Không... Có..." Lời vừa nói ra, y phát hiện vậy mà lại khàn đặc đến đứt quãng, nói được vài chữ đã phải ôm ngực ho khan. Lam Vệ Đằng nhân cơ hội y suy yếu đã cướp lời biện giải cho chính mình.

"Hoàng thượng mình xét, thần không dám nói lời trái sự thật nào, người hãy hỏi bọn họ sẽ rõ."

Đầu óc Lâm Dương Chi vì chuyện này đã loạn cào cào, lúc này mới sực nhớ ra còn có ba tên tội nhân đáng chém đang cun cút quỳ nơi đó lập tức bỏ qua Vũ Hoài Thanh sải bước đến gần, Vương Nhị thấy một đôi giày đen xuất hiện trước mắt mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị một đôi tay hữu lực nắm lấy cổ áo xách cả người dậy. 

Đối mặt với nam tử được xưng là hoàng thượng này, hắn cảm thấy sống lưng nổi lên một tầng da gà nhưng vẫn không quên lời dặn mà thưa: "Khởi bẩm hoàng thượng, là hắn, là hắn dụ dỗ chúng thần. Chúng thần chỉ vừa uống vài chén rượu thuận tiện tìm người giải sầu, không ngờ vào nhầm phòng lại thấy hắn thoát y phục nằm trên giường mời gọi chúng thần, chúng thần cứ nghĩ là tiểu quan đã chuẩn bị sẵn của thanh lâu, xin hoàng thượng minh xét."

"Hoàng thường người đừng vội nghe bọn chúng nói xằng nói bậy, công tử không phải người như vậy." Hộ vệ dẫn đường ban nãy thật sự không nghe nổi nữa, hắn lấy gan khuyên can hoàng thượng đừng hiểu lầm Vũ Hoài Thanh nhưng lập tức nhận lại một ánh mắt sắc như dao.

"Tất cả im hết cho trẫm, lôi hết tất cả đi, trẫm sẽ đích thân điều tra thực hư."

Nói rồi không quan tâm sự việc hỗn loạn phía sau, hắn quay người rời đi như đang trốn chạy, bỏ mặc thị vệ vừa cầu tình cho Vũ Hoài Thanh cầm tấm ấm vương vãi trên nền đất lạnh choàng lên cho y. Vũ Thanh vùng vẫy muốn xuống giường níu áo hắn, nhưng đến sức để cử động cũng không còn nữa.

Vũ Hoài Thanh tới giờ vẫn không nói nổi thành câu bất cứ lời nào, y quá đau đớn, tiếng la hét trong cổ họng giờ đây chỉ còn vang vọng trong đáy lòng. Hơn nữa thái độ của Dương Chi vừa rồi như tạt một chậu nước lạnh vào trái tim nóng rát của y, khiến y vừa hoang mang vừa thất vọng.

Thật ra mới vừa rồi y không biết mình bị làm sao nữa, thế nhưng cách mà thừa tướng chuẩn bị cho y cũng quá đặc sắc rồi...

Vũ Hoài Thanh bị giam lỏng trong một tòa biệt viện đã ba ngày, y không nhớ mình đã được đưa đến nơi này như thế nào. Y dường như đã mất đi hết tri giác. Đôi mắt đờ đẫn nhìn vào hư không.

Bỗng một tiếng kẽo kẹt vang lên, tưởng là Dương Chi đến đây, y lập tức đứng dậy, nhưng người nọ không phải, mà ngược lại còn là cơn ác mộng của trong bao đêm dài lạnh lẽo. Thừa tướng thong thả bước vào, theo sau là hai thị vệ cung kính khép cửa lại.

Lam Chiêu ung dung như đây là chính địa bàn của ông ta vậy, thấy y nhìn mình bằng ánh mắt vừa căm hận vừa khiếp sợ thì cười khẩy một tiếng, đoạn lấy từ trong ngực ra một phong thư, trên bìa thư có ghi một chữ "Cô", không nghi ngờ gì nữa, đây hiển nhiên là thư giao thiệp với nước Cô bên vùng biên giới, là quân giặc đã gây bao tai ương cho Đại Nghiệp những năm gần đây.

"Đây là có ý gì?" Vũ Hoài Thanh hoang mang nhìn ông ta từ từ xé mở bao thư, lôi một tờ giấy đặc kín chữ trải ra trước mặt y. Chưa vội đọc toàn bộ nội dung trên đấy thì ký hiệu đặc thù của Vũ gia đã đập vào mắt y,

"Đây là có ý gì?" Vũ Hoài Thanh hoang mang nhìn ông ta từ từ xé mở bao thư, lôi một tờ giấy đặc kín chữ trải ra trước mặt y. Chưa vội đọc toàn bộ nội dung trên đấy thì ký hiệu đặc thù của Vũ gia đã đập vào mắt y. Y như chết sững tại chỗ. Thừa tướng trông thấy dáng vẻ mà ông ta chờ đợi nên thỏa mãn vào vấn đề chính.

"Ngươi có vẻ bất ngờ?"

Đôi mắt Vũ Hoài Thanh chuyển từ sợ sệt sang giận dữ: "Ông đừng ngậm máu phun người, cha ta không bao giờ làm chuyện thương hại đến hoàng thượng."

Thừa tướng cười lạnh: "Ta cũng rất tin tưởng con người của Vũ Hòa, chỉ là bằng chứng đến tay sợ đến đường chối cãi hắn cũng chẳng có."

"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là thừa nhận tất cả, để hoàng thượng tự mình rời xa ngươi, ta đoán hắn không nỡ giết người đâu. Hai là chờ xem mà nhận đầu hai mươi bảy nhân mạng Vũ phủ đi."

"Lam Chiêu ta xưa nay nói là làm, ta tin ngươi sẽ có lựa chọn đúng đắn."Dứt lời còn không cho Vũ Hoài Thanh kịp phản ứng đã xoay người đi mất.

Mặc dù chỉ vài lời ngắn ngọn nhưng Vũ Hoài Thanh cũng biết chuyện này không thể quay đầu được nữa rồi.

Đêm đó ánh đèn trong gian phòng cô tịch ấy mãi vẫn không tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro