[Bạch Thanh] Học bá biết yêu(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn chục học sinh của lớp 12_A1 đang ngồi rải rác khắp lớp học nghiêm túc ôn bài, đến giáo viên cũng phải giữ im lặng tránh làm ảnh hưởng đến học sinh. Tuy nhiên, ở một góc khuất của lớp học, vẫn có một con người không chịu ôn bài mà chơi điện thoại.

Thanh Minh giờ phút này đang mải mê chơi trò game cổ đại múa kiếm không biết mệt mỏi, mà kẻ mê game này lại chính là vị học sinh không cần chăm chỉ vẫn siêu như thường của lớp 12_A1.

Âm thanh phát ra từ điện thoại truyền qua tai nghe vào tai Thanh Minh [GAME OVER].

Thanh Minh đổi tư thế ngồi thoải mái hơn mở ván game mới, không hề có tự giác lấy bài vở ra làm đề.

Hôm nay Thanh Minh cố ý tới thật sớm để chiếm vị trí cạnh cửa sổ hẻo lánh nhất lớp học. Mặc dù nhóm học sinh xuất sắc kia đều thích ngồi bàn gần đầu, nhưng lỡ đâu có kẻ cướp vị trí của cậu thì hắn phải làm thế nào? Thanh Minh không thể chấp nhận được kết quả đó, một năm cuộc đời của hắn vẫn phải trông cậy vào chỗ ngồi này đấy.

Lớp một có tổng cộng bốn mươi tám học sinh, mỗi bàn hai người, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất một vị trí bên cạnh Thanh Minh đang trống rỗng.

Thanh Minh hơi nhíu mày, hắn đáng sợ đến thế sao?

Nếu như để cho bạn cùng bàn đằng trước của Thanh Minh lên tiếng, cậu ta nhất định sẽ phát biểu: "Có chứ, thật sự rất đáng sợ đó!

Mỗi một lần thi tháng tới, thành tích của hắn luôn đè thành tích những người còn lại xuống mà giẫm chân lên, bởi vì chỉ cần có áp lực, Thanh Minh hoàn toàn có thể biến từ kẻ có thành tích cuối cùng của lớp trèo lên hạng một!

"Ngươi là Thanh Minh?"

Một tiếng nói vang lên phá tan sự yên tĩnh của lớp học, Thanh Minh ngước mắt đã trông thấy ngay một tên học sinh tóc đen xanh mắt hạnh ôm theo chiếc cặp sách màu lam nhạt đứng bên người. Mặc dù giọng nói có vẻ giống như muốn gây sự, nhưng Thanh Minh chấp nhận cho người ta thêm cơ hội, chỉ bởi vì gương mặt đó.

Thanh Minh vểnh chân, khẽ gật đầu, chờ lời kế tiếp của tên học sinh.

"Ta là Bạch Thiên, học sinh có thành tích đứng thứ hai toàn khối. Ta muốn ngồi cùng bàn với ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Tên học sinh hơi nâng cằm lên, nhấn mạnh mấy chữ "thành tích đứng thứ hai toàn khối", dường như không hề hài lòng với thứ hạng ấy.

Thanh Minh nhìn tên học sinh, rất muốn nói hiện giờ hắn chỉ còn lựa chọn ngồi cùng bàn với ta thôi, hắn còn cần phải hỏi? Thế nhưng Thanh Minh không mở miệng. Tại vì sao ấy hả? Bởi vì hắn thấy mất mặt.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Thanh Minh, Bạch Thiên mím môi, nở nụ cười, ôm cặp ngồi xuống.

Tiết học kết thúc, Thanh Minh duỗi tay lại đụng trúng tên nhóc Bạch Thiên.

Bạch Thiên từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn để ý Thanh Minh. Hắn thấy Thanh Minh chỉ toàn chơi game không lo học hành thì cẩn thận nhắc nhở.

"Chúng ta đang học lớp mười hai, kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông sắp diễn ra rồi, chẳng phải nên nắm chắc thời gian, tranh thủ ôn tập, sao ngươi lại chẳng chịu học hành gì cả vậy "

"Ta, Thanh Minh, học sinh đứng đầu khối, đứng đầu toàn thành phố", Thanh Minh đứng lên, thương yêu xoa nhẹ cái đầu của nhóc cụ non, nói: "Ta có IQ cao bẩm sinh, chưa từng thức đêm học tập nhưng lại học giỏi thế đấy."

Thanh Minh nói xong, chờ cho nhóc cụ non ngoan ngoãn gật đầu mới chậm rãi nằm lăn ra bàn chơi điện thoại. Hắn hoàn toàn không hề chú ý tới, chỉ vì một cái xoa đầu này mà hai dái tai nhóc cụ non đã đỏ bừng bừng.

Chú ý tới điệu bộ bất thường của bạn cùng bàn, chợt Thanh Minh cười phá lên.

"Ngươi ngại ngùng cái gì chứ? Ngại ngùng vì ta gọi ngươi là nhóc cụ non sao?" Thanh Minh cười nói.

Bạch Thiên bị nụ cười của Thanh Minh mê hoặc tâm trí, ngơ ngác nhìn hắn gật đầu thừa nhận.

"Ha ha..." Thanh Minh bật cười thành tiếng, cũng may hắn không phải kẻ biến thái thích trêu người ta, cuối cùng chỉ nói thêm một câu: "Mau làm đề nhanh nhanh đi, nhóc cụ non đáng yêu ạ".

Đến giờ tan học Thanh Minh chìm trong cơn say ngủ trong tiếng chuông trường điếc tai.

"Thanh Minh, Thanh Minh?" Bạch Thiên đẩy đẩy Thanh Minh.

"Đến giờ ra về rồi."

"Có nghe không vậy?" Bạch Thiên đưa tay lắc lư trước mặt Thanh Minh vài cái.

Thanh Minh vươn tay trái ra nắm chặt bàn tay , cau mày bảo: "Ta đói quá, đi mua đồ ăn cho ta đi."

"Được rồi, để ta đi."

Nói rồi Bạch Thiên dùng hết sức lực của mình tức tốc mua đồ ăn cho Thanh Minh.

"Ngon ghê."

Ăn uống no nê Thanh Minh vung tay đòi về nhà, Bạch Thương kéo cậu lại, nhét một bộ đề thi cho Thanh Minh.

"Không cần phải làm thế đâu, nhóc cụ non. Lần thi tiếp theo, ta, vẫn sẽ là, học sinh đứng thứ nhất khối". Thanh Minh chống cằm nói.

Bỗng nhiên nhận được một lời phát biểu đáng ghét như vậy, Bạch Thiên không nói được lời nào. Hắn đỏ mặt nghẹn nửa ngày mới lên tiếng: "Nếu ngươi không cố gắng, lần tới ta mới là người đứng đầu".

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của nhóc cụ non, Thanh Minh cười nói: "Được, ta sẽ chờ ngày ngươi thi được hạng nhất".

Từ ngày Bạch Thiên nghiêm túc phát biểu đó trở đi, cuộc sống của Thanh Minh quay lại khoảng thời gian thần tiên đi ngủ chơi điện thoại không ai quản.

Thanh Minh cảm thấy cuộc sống không có ai quấy rầy ắt hẳn rất vui vẻ, nhưng trong khoảng thời gian đó, hắn cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì.

Cuối cùng, sau khi kết quả cuộc thi được công bố, Bạch Thiên đã dùng một điểm ít ỏi vượt qua được Thanh Minh, giành danh hiệu học sinh đứng đầu khối.

"Nhìn xem! Lần thi này ta đã giành được hạng nhất rồi đấy!" Bạch Thiên đập phiếu điểm lên mặt bàn bên cạnh Thanh Minh, nghếch cằm tự hào nói.

Dáng vẻ này y hệt dáng vẻ lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, giống như một con cún lớn vẫy đuôi chờ người khen ngợi.

Thanh Minh vắt chân ngồi trên ghế, yết hầu nhấp nhô. Hắn vẫy vẫy tay với Bạch Thiên: "Đến gần đây một chút".

Bạch Thiên khó hiểu cúi người. Thanh Minh níu lấy cổ áo nhóc, kéo người sát lại gần mình, ngẩng đầu để lại một nụ hôn lên môi nhóc. Sau đó hắn rời khỏi, tách ra một khoảng cách, khàn giọng hỏi: "Đây là phần thưởng dành cho người đứng đầu, có thích không?"

Bạch Thiên trợn tròn mắt nhìn Thanh Minh. Ngay lúc Thanh Minh tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công, Bạch Thiên bỗng nhiên đẩy Thanh Minh ra, xoay người chạy vào phòng tắm.

Thanh Minh kinh ngạc hai giây, quay đầu soi gương tự thì thầm: "Chẳng lẽ khuôn mặt này của mình không dùng được?"

"Ta, ta còn chưa trưởng thành! Chưa, chưa thể yêu đương được..."

Giọng nói của Bạch Thiên vang ra từ trong phòng tắm, ba chữ cuối cùng nhỏ bé đến độ suýt chút nữa Thanh Minh đã nghe không rõ.

Thanh Minh che mặt buồn bực khẽ bật cười. Sau đó hắn đứng lên, gõ cửa phòng tắm: "Vậy xin hỏi, bạn nhỏ Bạch Thiên ơi, lúc nào bạn mới lớn vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro