[Bạch Thanh] Học bá biết yêu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Minh đợi như vậy suốt hai tháng, cuối cùng cũng chờ tới sinh nhật của nhóc cụ non.

Nhân duyên của nhóc cụ non rất tốt, ngày sinh nhật có hơn một nửa bạn học cùng lớp tới tham dự, một đám người ăn uống no đủ rồi lại đi hát.

Hình tượng Thanh Minh trong lớp chính là một học sinh giỏi lạnh lùng, không ai dám tới quấy rầy cậu. Thanh Minh cũng vui vẻ tìm một góc khuất ngồi ngắm nhóc cụ non bị đám bạn chuốc một ly lại một ly.

Thanh Minh ngồi trong góc nhẩm tính thời gian, đoán chừng nhóc cụ non sắp bị bạn bè chuốc quá chén rồi mới đi ra cứu nhóc khỏi đám ma men.

Chờ mọi chuyện xử lý xong xuôi, xách được nhóc cụ non quay về nhà mình cũng đã gần tới mười một giờ.

Thanh Minh ném đám đồ mới mua từ tiệm thuốc lên nóc tủ đầu giường, sau đó kéo theo nhóc cụ non đi vào phòng tắm.


Thanh Minh vô cùng hài lòng với phản ứng ngoan ngoãn của nhóc cụ non.


Ngày đó nhóc cụ non đã đồng ý với hắn, nhưng nhóc cụ non quá ngoan, quá chăm chỉ, nhất quyết chưa trưởng thành chưa chịu yêu đương. Thanh Minh đợi lâu như vậy, trong lòng luôn muốn ăn mặn một lần.

"Ồ, dáng người cũng không tệ nhỉ?"

Thanh Minh sờ sờ lên cơ bụng của Bạch Thiên một cái. Đáng tiếc hiện giờ nhóc cụ non không tỉnh táo, không thì nhất định hắn sẽ được chứng kiến dáng vẻ đỏ bừng mặt của nhóc rồi.

Đúng lúc trong đầu đang có suy nghĩ như vậy, bàn tay làm xằng làm bậy của Thanh Minh bỗng nhiên bị tóm lại.

"Thanh Minh, làm gì vậy?"

Bạch Thiên cao lớn hơn Thanh Minh một chút. Nghe thấy lời này, Thanh Minh ngẩng đầu đáp:

"Làm chuyện mà chỉ người trưởng thành mới có thể làm. Bạn nhỏ Bạch Thiên, bạn có muốn làm không?"

Vừa dứt lời, Thanh Minh liền phát hiện vòng eo mình bị siết chặt, sau đó hắn bị đẩy lên vách tường. Bức tường lạnh buốt kích thích Thanh Minh, làm cho cậu giật mình một cái. Sau đó thân thể ấm áp của người nọ đè tới, Bạch Thiên hôn lên đôi môi của Thanh Minh.

Thanh Minh ngạc nhiên trong thoáng chốc, lập tức đáp lại. Đây chính là lần đầu tiên nhóc cụ non chủ động đó!

"Này..." Thanh Minh đẩy tên nhóc Bạch Thiên chỉ biết cắn người như con cún nhỏ, bảo: "Vào phòng ngủ đi".

Thanh Minh vốn còn đang cảm thán, nhóc cụ non say rượu xong nghe lời quá thì bỗng nhiên cậu cảm nhận được cả người mình bị nhấc bổng, Bạch Thiên đã bế hắn lên rồi.

Não bộ thông minh trước giờ của Thanh Minh vận hành, hình như, chuyện này có gì đó không đúng cho lắm?

"Chờ, chờ một chút!" Sau khi ngã xuống giường, Bạch Thiên không để Thanh Minh có thêm chút thời gian phản ứng nào, đè cả người tới. Thế mà Thanh Minh muốn đẩy cũng đẩy không ra được!

Chờ một chút đã! Sai vị trí rồi!

Thanh Minh còn muốn giãy giụa một hồi, nhưng người uống say có muốn nói lý cũng chẳng thông nổi. Cuối cùng tất cả những món đồ Thanh Minh cố ý mua đều dùng trên thân của cậu.

Bởi vì đây là lần đầu tiên nên cả hai không có kinh nghiệm gì, ngày hôm sau Thanh Minh không thể xuống được khỏi giường. Để tránh cho tình huống này xảy ra thêm lần nữa, Thanh Minh lập ra quy định, sau này người nào thi được hạng nhất, người đó sẽ ở trên.

Bạch Thiên ngồi bên giường ngoan ngoãn đồng ý. Nửa cuối năm học lớp 12, Thanh Minh được chứng kiến toàn bộ quá trình không ngừng cố gắng chăm chỉ nỗ lực của một người, cũng được trải nghiệm cảm giác một lần ở dưới suốt đời làm 0.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro