Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ cơm trưa, Tâm An cùng với cái bụng căng phồng của mình bước về lớp, ánh nắng cuối thu làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu, phía xa xa cô nhìn thấy cô bạn thân Hiển Hiển của mình vừa đi vừa dậm chân miệng lẩm bẩm ,nhìn thấy cô mắt Hiển Hiển như hình viên đạn nhắm thẳng vào cô mà bắn, ngay lập tức Hiển Hiển chạy đến, tay vuốt ngực " Cmn cái tên chết tiệt, người như băng bắc cực , cái đồ không biết tốt xấu "

Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt khó hiểu thêm phần tò mò " Cậu mắng ai vậy.. Ây Za có người bắt nạt được Hiển Hiển nhà ta sao? " Cô nhếch mép không ngừng chọc tức cô bạn. Hiển Hiển định nói nhưng lời định nói ra lại bị nuốt ngược trở lại... Còn Tâm An vẫn không ngừng trêu chọc.

Buổi chiều là tiết tự học, cô đang đấu tranh với bài tập lăn lộn lên xuống cả giờ đồng hồ mới có thể làm xong, lòng thầm than biết bao giờ mới thoát được cảnh khổ cực như địa ngục này. Nhìn xuống Hiển Hiển vẫn đang chăm chỉ làm bài tập , trong lòng buồn bực bèn len lén trốn đi.

Đã mấy năm nay khi nào cô cảm thấy buồn bực đều ra nhà kho cũ sau trường . Đến gần chiếc hòm đã cũ, cô bỗng nhiên cảm thấy tủi thân , bên trong là cuốn nhật ký đã cũ, một chiếc ảnh thẻ và giấy nhớ, trên giấy là nét chữ của Lục Phong. Cô còn nhớ đấy là lần cô cao hứng nhất khi thấy anh hồi đáp lại nỗ lực của riêng cô, nỗ lực này ngoài cô ra chỉ có Hiển Hiển hiểu rõ. Nhưng khi mở ra khi ấy nụ cười trên môi chợt tắt, thất vọng tràn ngập trái tim " Cậu là ai tôi không quan tâm, cậu làm cái gì tôi cũng không quan tâm, đừng khi tâm sức, tôi sẽ không thích cậu " nghĩ đến đây lòng cô lạnh ngắt , tim từng đợt đau nhói, kích thích cô, tay ôm ngực rồi khóc rống. Anh sẽ mãi không biết có người vì anh mà khóc, vì anh mà quan tâm vì anh mà lén lún ở đây tự liếm vết thương, anh sẽ mãi không biết. Bây giờ cô cũng không biết rất lâu về sau khi hai người có với nhau một cô con gái anh liền nói cho cô biết anh đã thấy cô khóc thật khổ sở ở nhà kho cũ sau trường.

Khóc một hồi cô cảm thấy dường như đã kiệt sức, trong không gian vẫn còn tiếng nức nở. Cô không biết có nên kết thúc cuộc tình đơn phương này không, cô không xác định được. Ra khỏi nhà kho với đôi mắt sưng đỏ, cô không về lớp ngay mà lại chạy đến sân bóng, tự mình cảm thấy ngu ngốc

Phía xa dưới ánh chiều tà của mùa thu bóng anh trải dài dưới mặt sân, anh đứng đó cầm một chiếc ảnh, không biết là của ai, cô tò mò bước chân đến gần. Bức ảnh có vẻ cũ, đó là một cô gái mái tóc nâu dài xoăn nhẹ, mắt cười híp lên, trông đặc biệt đáng yêu... Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, cô cũng không biết sau này cô gái này lại liên quan đến cuộc đời cô nhiều như vậy.

Anh có vẻ như đã phát hiện ra có người đứng sau, lặng lẽ quan sát mình, khi anh quay đầu lại cũng chỉ thấy một bóng lưng. Tóc cô ấy cũng dài ,hơi xoăn nhẹ, nhưng màu tóc đen tuyền. Bóng lưng nhỏ bé và cô đơn, giống như anh là người cô đơn. Cô ấy nói anh đợi anh đã đợi, anh đợi đến mệt mỏi rồi, anh cũng không biết sự chờ đợi giờ đây chỉ là trách nhiệm. Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng, nhớ đến nụ cười ấy, sự quan tâm ấy, anh biết anh rung động rồi. Môi bất giác mỉm cười, hình như đã đến lúc anh buông bỏ mối tình đầu rồi..

Cả anh và cô đều không biết ngày mai chờ đợi điều gì.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh