Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đèo tôi về nhà luôn. Đúng là lúc đi phấn khởi bao nhiêu thì lúc về uể oải từng đấy.

Chẳng biết có phải là tôi tự hão hay không khi cảm thấy Hoàng đạp xe chậm hơn rất nhiều, trong giây phút ấy, mọi thứ xung quanh dường như cũng rải bước theo đôi chân Hoàng. Mắt tôi lim dim muốn ngủ nên híp hết cả lại. Không gian quá đỗi yên bình, từng cơn gió hiu hiu nhè nhẹ lướt qua khiến tôi ngủ gật mấy lần, may mà có lưng Hoàng để dựa vào.

Tôi chỉ dám để Hoàng chở đến đầu ngõ vì thấy loáng thoáng từ xa ánh đèn sáng lên từ nhà mình. Đợi Hoàng đạp xe đi được một lúc tôi mới dám mon men về nhà.

- Đi đâu mà giờ mới về?

- Con... đi chơi giáng sinh với bạn...

- Bạn nào?

Mẹ lên giọng khiến tôi bất giác run rẩy, sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng.

- Nói bao nhiêu lần rồi? Còn đang tuổi ăn tuổi học, cấm tiệt yêu đương, mày coi lời nói của mẹ không có trọng lượng sao?

Mẹ vớ lấy cây chổi lông gà gần đó vụt liên tiếp vào người tôi trước khi tôi kịp giải thích. Tôi khóc ré lên, cố gắng biện minh trong cơn nấc

- Không mà mẹ.. con không có yêu đương gì cả... mẹ... mẹ...

Mẹ càng tức giận, đánh tôi mạnh hơn, tôi chỉ biết quỳ dưới chân mẹ mà van xin. Bố nghe tiếng khóc của tôi thì vội vàng chạy xuống can ngăn.

- Có gì bình tĩnh rồi nói, con nó lớn rồi, đừng đánh như thế.

Mẹ giằng cây chổi lông gà ra khỏi tay bố rồi quát lớn:

- Bình tĩnh thế nào được? Đồng nghiệp em vừa gọi bảo thấy con bé đi cùng thằng nào đó, hai đứa còn tình tứ ôm ấp nhau nữa.

Nói rồi mẹ vừa giữ chặt cánh tôi vừa đánh mặc cho tôi càng khóc lớn hơn. Phải cho đến khi bố tức giận giật lấy cây chổi trên tay, mẹ mới tạm thời bỏ qua.

Tôi chạy một mạch lên phòng, trùm chăn và khóc nức nở. Bố cũng đi theo ngay sau đó. Tôi ôm chầm lấy bố để rồi những giọt nước mắt của đứa con gái bé nhỏ cứ thấm ướt vai áo ông.

Hôm sau, tôi đến trường với cặp mắt sưng húp. Mặc dù không nói nhưng hình như Hoàng cũng biết được chuyện gì đã xảy ra. Chịu thôi, tối qua tôi khóc lớn chắc cả khu nghe thấy chứ không riêng gì Hoàng.

- Xin lỗi...

Cậu không có lỗi, tôi cũng không có lỗi, chỉ là những đứa trẻ như chúng tôi luôn bị người lớn áp đặt lỗi lầm lên người thôi.

*

Trường sắp tổ chức văn nghệ, mỗi lớp bắt buộc phải có ít nhất một tiết mục để giao lưu.

Lớp tôi đề xuất ý kiến phá cách bằng những điệu nhảy sôi động, thế nhưng đáng tiếc là giáo viên chủ nhiệm lại thuộc tuýp người cổ điển, một mực cho rằng đấy là những trò lố lăng nên dứt khoát không đồng ý.

Điều đó kéo theo việc số người ghi tên tham gia đội văn nghệ là rất ít, chỉ khoảng hai ba người, trong số đó có tôi.

Tôi vốn không định tham gia, nhưng dạo này mẹ có vẻ buồn tôi lắm, chả thèm đoái hoài mấy. Tôi dù giận nhưng vẫn thương mẹ lắm, tự nhiên muốn làm gì đó cho mẹ vui nên đánh bạo luôn. May mắn cho tôi là hai bạn còn lại cũng hiền hiền, chỉ là cậu nào nhà cũng giàu cả nên tôi ngại giao du.

Đội văn nghệ ba người quá ít nên cô chủ nhiệm đề nghị nhóm bọn tôi hát tam ca. Giọng tôi thành thực mà nói thì không tệ lắm, hồi bé lúc chưa thành người hướng nội, tôi cũng từng được mẹ đăng ký cho tham gia một vài cuộc thi âm nhạc và cũng kiếm chác được chút đỉnh nhờ tiền phần thưởng, hehe, thế nhưng đến lúc cô giáo hỏi có hát được không, cả ba đứa đều lắc đầu.

Đang chẳng biết giải quyết thế nào thì Vũ đến lớp tôi để thu đề tài văn nghệ gửi cho nhà trường, cậu ấy nói chuyện với cô chủ nhiệm một hồi, cuối cùng đội văn nghệ của hai lớp bọn tôi nhập làm một luôn. Nghe bảo bên lớp Vũ có đến hai tiết mục, một tiết mục múa truyền thống, còn lại là nhảy hiện đại.

Phòng tập ở trường đã chật kín nên chúng tôi quyết định đến nhà một bạn trong nhóm để tập, cuối cùng lại chọn nhà của Vũ.

Nhà Vũ rộng lắm, lại có thêm khoảng sân vườn to to phía trước nên trông chẳng khác gì một căn biệt thự. Tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn thức uống, ngay cả mấy cái quạt trần trong nhà cậu ấy cũng mát hơn hẳn ở trường, đúng là nhà có điều kiện có khác.

Vũ tập nhảy từ hồi học cấp hai nên nhảy rất tốt, lại đẹp mắt, hầu như một mình cậu ấy hướng dẫn cho những thành viên khác trong đội. Tôi và các bạn nữ thường ngồi xem bọn họ luyện tập mà quên béng đi tiết mục múa còn phải đảm nhiệm, híc.

Kể từ hôm đó, sau giờ học ngày nào chúng tôi cũng đến nhà Vũ để chuẩn bị cho tiết mục của mình rồi ăn trưa ở đấy luôn, có hôm đến tận gần 6 giờ tối mới về.

Mẹ vẫn giữ thái độ hờ hững với tôi nên suốt bữa cơm chẳng hỏi han gì cả, hôm trước tôi có khoe việc mình tham gia đội văn nghệ nhưng bà tỏ vẻ chẳng quan tâm.

"Tập mệt không?"

Giờ nghỉ giải lao, Hoàng không ra ngoài chơi mà ngồi im trong lớp, cậu ấy hí hoáy viết vào mảnh giấy nhỏ rồi truyền sang cho tôi.

- Cũng hơi mệt.

Tôi đáp luôn bằng lời nói. Cậu ấy cắn môi suy nghĩ, trên khuôn mặt là sự lưỡng lự.

- Vậy thì bỏ đi.

- Hả?

Trên mặt là vẻ ngạc nhiên, tôi hỏi.

Cậu vờ như không để ý, đôi mắt chăm chú vào tờ đề cương anh văn trước mặt. Phải đến lúc gần vô lớp, Hoàng mới đẩy mảnh giấy về phía tôi, thế nhưng ngay lúc tôi định cầm lên thì cậu lại đổi ý, vo tròn rồi ném vào cặp.

*

- Mai con kiểm tra một tiết Hóa à?

Tôi đang nhai đồ ăn chóp chép thì ngạc nhiên đến suýt sặc

- Thật không bố?

Mẹ chẳng nói chẳng rằng liền rót cho tôi một ly nước lọc rồi để trước mặt.

- Con bé này, đi học mà không để ý gì à? Ban nãy nhà trường mới nhắn vào điện thoại của bố, tin nhắn còn đây này.

Nói rồi bố mở chiếc cục gạch cũ kĩ đưa cho tôi coi.

Đúng là dạo này lu bu nên quên béng đi mất...

Tôi nhìn chằm chằm vào đống tài liệu ôn tập hóa mà nản đến mức chỉ muốn xé nát. Mười bài thì có lẽ tôi chỉ biết làm khoảng ba, bốn bài, lý thuyết lại càng kinh khủng hơn, thế nhưng vẫn có thể khắc phục bằng cách học thuộc cả quyển sách, còn riêng về phần bài tập, tôi có nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi, tại sao số mol chỗ này lại bằng bốn lần chỗ kia, tại sao tính khối lượng kim loại lại tính bằng công thức đó, tại sao...

Tôi có nhờ bố giảng bài vì nghe mấy cô mấy chú bảo ngày xưa bố giỏi hóa lắm, thế nhưng cách nói của bố khiến tôi lại càng mơ hồ, hơn nữa, đã vài chục năm không đụng đến kiến thức hóa học nên bố chẳng còn nhớ bao nhiêu.

Mặt tôi méo xềnh xệch, thế là bố bảo tôi đem sách vở qua nhà thằng gì đó nhờ nó chỉ, tôi còn đang lơ ngơ chẳng biết "thằng gì đó" trong câu nói của bố là ai thì bố đã nói tiếp.

- Hình như học cùng trường với con, nhà có cây xoài bự trước cổng ấy, đợt bố gặp nó rồi, trông cao ráo hiền lành, bác Lâm (bác hàng xóm cạnh nhà tôi) bảo là học giỏi lắm, hồi cấp hai còn được đi thi cả trên tỉnh.

Nghe bố nói xong, người đầu tiên tôi nghĩ ngay đến là Hoàng. Đợt thi học kì vừa rồi điểm Hoàng cũng cao, còn giỏi Hoá hay không thì tôi không biết, tại cậu ấy ít phát biểu lắm.

Nghĩ đến đó tự nhiên tôi thấy nhớ Hoàng khủng khiếp, dù hôm nay mới gặp cậu ấy. Nhưng... mẹ còn đang giận tôi mà, làm thế chắc mẹ buồn lắm.

Thấy mặt tôi thoáng xìu, bố như đọc được suy nghĩ luôn:

- Đi đi bố bảo kê cho, mẹ mà láo nháo bố đuổi ra khỏi nhà luôn. Gì chứ việc học quan trọng con ạ.

Nghe bố chém gió tôi vì cả cười. Hay ra vẻ vậy thôi chứ bố tôi sợ vợ thứ hai không ai thứ nhất.

*

Quen biết cũng lâu nhưng đây là lần đầu tôi đặt chân vào nhà cậu ấy. Mẹ Hoàng trông trẻ đến bất ngờ, tính tình lại cởi mở hiền hòa, trái ngược hoàn toàn với mẹ tôi.

- Mẹ cậu đẹp thật đấy.

Hoàng ngẩng mặt nhìn tôi, sau đó lại cúi xuống tiếp tục giải bài tập hóa.

Định là qua học bài, thế nhưng tôi chẳng muốn học chút nào dù cho Hoàng đã gõ bút vào đầu tôi mấy lần vì tội mất tập trung.

- Cậu vẽ hả?

Tôi mon men lại gần xấp tranh cậu ấy xếp trên kệ, trong số đó có một bức chỉ mới phác họa sơ sơ, trông rất quen nhưng tôi chẳng thể nhận ra đó là ai.

- Học đi.

Nói rồi Hoàng giật lấy bức tranh trên tay tôi và cất đi trước khi tôi kịp nhớ ra đó là ai.

Tuy không giảng nhiều nhưng cách trình bày bài của cậu ấy khiến tôi hiểu dễ hơn. Lúc đó trong mắt tôi, Hoàng bỗng nhiên trông giống như một siêu anh hùng có năng lực phi thường vậy.

Và rồi trong khoảnh khắc nào đó, những ngón tay thon dài đang đặt trên bàn của cậu ấy vô tình chạm nhẹ vào tay tôi khiến cả cơ thể như có dòng điện chạy ngang qua, tê tê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro