Chương 9: Không Kịp Rồi, Mau Lên Xe!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nhạc Khải Nam trở về Phùng Kiến Vũ còn chưa ngủ, cậu đang ở trong phòng môt mình chơi trò chơi thực tế ảo.

"Mang đồ ăn khuya cho tứ tiểu thư chưa?".

"Đã đưa rồi".

Phùng Kiến Vũ thở hổn hển quay ra nhìn hắn: "Vậy sao cậu còn quay lại đây, không phải nói sẽ về thẳng nhà sao?".

Nhạc Khải Nam đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: "Tôi vừa ở bãi đỗ xe khách sạn của Tứ tiểu thư gặp Vương Thanh...".

Phùng Kiến Vũ trợn tròn mắt, Nhạc Khải Nam nói tiếp: "...trợ lý".

"Ý cậu là, Vương Thanh ở đó?".

Nhạc Khải Nam trả lời: "Cái này thì cần anh đứng ra hỏi tứ tiểu thư rồi".

Phùng Kiến Vũ tắt ti vi, khoanh tay đi vòng vòng quanh sofa, mấp máy môi suy nghĩ một chút, lại bắt đầu cắn cắn ngón tay, lát sau mặt ngẩng lên rồi lại cúi xuống, chốc lát sau thì cười rộ lên, Nhạc Khải Nam vừa nhìn đã biết ngay không có ý gì tốt đẹp.

"Sáng mai bảo thím Thôi quét dọn sạch sẽ căn phòng cạnh phòng tôi, hẹn Ý Như ăn cơm trưa, sau đó liên hệ với bạn bè bên truyền thông của cậu, nói... đã có tin tức của Vương Thanh. Cậu hiểu không?".

Nhạc Khải Nam bĩu môi, quả nhiên không phải ý kiến tốt đẹp gì.

Phùng Kiến Vũ giao phó công việc xong liền đi tắm rồi lên giường, thế nhưng nằm mãi vẫn hưng phấn không ngủ được, nhiều lần tự tập dượt kế hoạch của mình.

Phải đẹp trai, phải uy phong, nhưng không được để anh ta nhận ra ý đồ của mình.

Vương Thanh ở khách sạn mấy ngày, ở đến nỗi chán muốn chết. Nếu không phải ở trong khách sạn có bể bơi và phòng tập, chắc hắn sẽ không ra khỏi phòng mất.

Vừa tắm rửa lau tóc xong, Vương Thanh nghĩ nghĩ hình như hôm nay có gì đó không bình thường, đến giờ Quý Mạt đưa cơm rồi mà trợ lý tâm phúc của hắn còn chưa có đến.

"Thanh ca, không biết ai đem hành tung của anh nói với bên báo chí, bây giờ khách sạn bị đám ký giả bao vậy chặt cứng rồi, tôi đang cùng Nhiên tỷ nghĩ biện pháp".

Có nhà mà không về được, vụ án lại có liên quan đến hắn, bước không được, lui cũng không xong, giờ lại còn bị bao vây. Vương Thanh thật không muốn ở đây nữa, hay cứ vậy lao thẳng ra ngoài, mặc kệ có ai ngoài kia cũng được.

Hắn vừa nghĩ vậy, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Quý Mạt lúc này không đến được, hắn còn treo biển không làm phiền ngoài cửa, thế nào lại có người dám nhấn chuông cửa, chỉ sợ có người đã trà trộn vào.

Cũng không sao, tới một giải quyết một. Vương Thanh mở cửa, đứng ngoài là một cô gái mặc vest đồng phục của khách sạn.

"Xin chào, tôi là Lý Ý Như, quản lý khách sạn này, tình huống bây giờ hơi khó giải thích, là sai sót của khách sạn".

Vương Thanh nhíu mày nhìn xung quanh, cả hành lang vẫn rất yên tĩnh.

"Có chuyện gì?".

"Phiền anh đi theo tôi, có người đón anh".

Vương Thanh nhíu mày, chuyện này có chút hay ho, phụ tá của hắn cùng người đại diện còn chưa tới, lại có quản lý nói có người đến khách sạn đón hắn đi, hắn thật muốn biết người đón hắn là ai.

Hắn không thu dọn hành lí, chỉ cầm theo ví, thẻ căn cước cùng điện thoại di động, đội mũ đeo kính râm đi ra.

"Vương tiên sinh, mời bên này".

Khu hành chính của khách sạn này đều nằm dưới hầm, vị quản lý này cũng dẫn hắn đi theo đường nhân viên xuống dưới.

Dọc theo đường đi có xuất hiện hai người bảo vệ đeo kính đen, cũng không nhiều lời, chỉ nhắc nhở hắn đi hướng nào.

Vương Thanh càng lúc càng hiếu kì người đón hắn, sẽ không phải là đại ca xã hội đen chứ?. Thế nhưng hắn không có qua lại với người như vậy, là ai đây?.

Ra khỏi khách sạn bằng một cửa bí mật, xung quanh yên ắng đến độ hắn nghĩ bản thân vừa xuyên không rồi.

Bên cạnh đậu một chiếc xe, cửa kính hạ xuống, người lái xe đang ngậm nửa điếu thuốc, tay thả bên ngoài cửa xe, bàn bay đẹp đẽ kia có chút quen mắt.

Vương Thanh tháo kính râm xuống nhìn kĩ một chút, người trong xe cũng quay đầu nhìn hắn.

"Phùng tiên sinh?".

Phùng Kiến Vũ hướng phía hắn cười cười: "Không kịp rồi, mau lên xe".

Vương Thanh nở nụ cười, quay đầu lại không thấy bảo vệ hay quản lý đưa hắn ra đứng ở cửa nữa, hình như hiểu được gì đó.

Đi nửa vòng, Vương Thanh lên xe của cậu, Phùng Kiến Vũ làm bộ nói: "Nghe nói anh gặp phải chút phiền phức, tôi đến giúp anh".

"Vậy thì phải cảm ơn Phùng tiên sinh rồi".

"Là chuyện nên làm mà".

Phùng Kiến Vũ vui vẻ lái xe, cũng không nói với hắn là đi đâu, Vương Thanh dĩ nhiên không hỏi.

Quả là trùng hợp, truyền thông vừa biết khách sạn hắn ở, bắt đầu có ý đồ xâm nhập thì Phùng Kiến Vũ đã đến, Vương Thanh không cần dùng não nghĩ cũng biết ai đem tin tức tuồn ra ngoài.

Loại chiêu trò này thật là... chẳng mới mẻ gì hết.

"Nghe nói anh gặp phiền phức, nhà cũng không về được, cho nên muốn giúp đỡ anh một tay" Phùng Kiến Vũ tiếp tục: "Nhà tôi rất rộng, chỉ có ba người, nếu anh không ngại, tạm thời ở mấy hôm được không?".

Quả nhiên...

Vương Thanh đúng là vừa may mắn vừa sung sướng vui vẻ hỏi: "Có thể chứ? Liệu có phiền cậu quá không?".

"Đương nhiên là không rồi".

Phùng Kiến Vũ cười đến tràn đầy thâm ý, thật dễ lừa a! Thực sự quá đáng yêu rồi Vương Thanh a~!.

Thời tiết cuối thu, sắc trời đã sớm âm u, Phùng Kiến Vũ lúc lái xe vào biệt thự đã là hoàng hôn.

Phùng Kiến Vũ đưa hắn vào biệt thực, thím Thôi cùng Trương Nghị đều chờ ở cửa, Vương Thanh lên tiếng chào hỏi đã quấy rầy rồi.

"Chuẩn bị cho anh một căn phòng trên tầng, tôi dẫn anh đi xem".

Vừa đón hắn đến đây, phòng đã chuẩn bị xong, xem ra đã có âm mưu từ sớm. Vương Thanh bày ra bộ mặt ngây ngô nói đã làm phiền rồi, xong cất bước theo cậu lên tầng.

Tầng hai vẫn còn rớt lại chút ánh sáng chiều tà, phòng tắm trong suốt, ở giữa là một bồn tắm lớn hướng ra bên ngoài, có thể nhìn thấy cả bầu trời, còn có sân rộng bên ngoài trồng hoa cùng ghế nằm.

"Bật đèn phòng tắm lên sẽ trở thành kính mờ, cửa sổ phía trên mái có thể mở để không khí, cũng có thể trở nên trong suốt, yên tâm, vẫn đảm bảo riêng tư" Phùng Kiến Vũ tiếp tục giới thiệu: "Ga đệm cùng rèm cửa đều vừa thay, nếu anh không thích, gọi Trương Nghị mua cái mới cho anh".

"Phùng tiên sinh thật có lòng" Vương Thanh cười cười: "Tôi rất thích".

Phùng Kiến Vũ cũng rất hài lòng: "Đúng rồi, phòng giữ đồ bên này, sợ rằng ủy khuất anh phải dùng chung với tôi".

Vương Thanh mở ra một cánh cửa trên tường, đèn bên trong tự động sáng lên, hóa ra đây là một gian phòng bí mật chứa đồ, hắn theo Phùng Kiến Vũ đi vào, ở đây không gian không nhỏ, chỉ là một nửa để trống, một nửa đề đầy quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Phùng Kiến Vũ mở cánh cửa hướng đối diện, nói rằng: "Cánh cửa này thông với phòng ngủ của tôi, buổi tối anh không ngủ được có thể tìm tôi nói chuyện phiếm".

Lúc xây dựng căn biệt thự này, cậu cố ý sửa chữa như vậy, để phòng quần áo thông giữa hai căn phòng ngủ, thuận tiện sau khi đóng kín cửa có thể làm một số việc người khác không nên biết.

Vương Thanh nhíu mày, tâm tư Phùng Kiến Vũ có chút quá dễ đoán, xem ra đối với đêm đó vẫn không ngừng có chút tiếc nuối a!.

Phòng cất đồ hắn còn chưa xem xong, điện thoại di động bên kia đã vang lên, Vương Thanh vừa nhận liền nghe thấy tiếng Tô Nhiên bên kia gào thét: "Cậu ấm của tôi! Tổ tông của tôi! Cậu đang ở đâu? Cậu có biết chúng tôi vào phòng không thấy cậu, sợ muốn chết không?!?!".

Vương Thanh chờ cô rống xong mới chậm rãi nói: "Tôi ở trong nhà bạn, rất an toàn".

"Bạn nào? Nam hay nữ? Tôi quen không?".

"Quản nhiều như vậy làm gì? Bảo Quý Mạt mang hành lí của tôi qua đây, địa chỉ là..." Vừa quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ.

"Số 310 đường Duyệt Thanh".

Vương Thanh nghe được số nhà hơi nhíu mày, quay đầu nói địa chỉ với người đại diện, không đợi đối phương trả lời liền cúp điện thoại.

"Trong khoảng thời gian này phải làm phiền Phùng tiên sinh rồi" Vương Thanh vừa cười vừa nói.

Phùng Kiến Vũ cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, cái cảm giác mặt trời vây quanh này thật tốt.

Thím Thôi làm cơm tối dựa theo ý Phùng Kiến Vũ, hàm lượng mỡ thấp, đến cá cũng là hấp, Trương Nghị nhìn thoáng qua, lặng lẽ lấy trong tủ lạnh ra một hũ tương ớt.

Phùng Kiến Vũ ở nhà không phân cao thấp, tất cả đều cùng ngồi trên một bàn ăn, ngày hôm nay còn đợi thêm Vương Thanh.

Vương Thanh không có quần áo thay, Phùng Kiến Vũ lấy một bộ đồ thể thao của cậu cho hắn, tắm xong xuống tầng, vừa tiến vào phòng bếp liền nhìn thấy ba cặp mắt đang thiết tha chờ đợi hắn, hắn vô thức lùi về sau hai bước.

"Tới dùng cơm đi, không biết anh thích ăn gì, thím Thôi tùy tiện làm" Phùng Kiến Vũ nói: "Trợ lý của anh còn chưa tới?".

Trương Nghị mười phần tâm phúc đứng dậy nhấc ghế bên cạnh Phùng Kiến Vũ ra một chút, Vương Thanh lên tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống.

Cả một bàn mười mấy món ăn, muốn nói không phải cố ý chuẩn bị, Vương Thanh một chút cũng không tin.

Hắn làm người mẫu đã nhiều năm rồi, vẫn luôn có những yêu cầu nghiêm khắc với việc ăn uống của mình, bình thường protein và rau là món ăn chính. Thế nhưng nội tâm hắn lúc nào cũng thèm khát thịt, điều này chỉ mình hắn hiểu.

Rất may mắn là, thím Thôi làm mấy món rau ăn cực kì ngon.

"Dì làm rau ngon thật".

Thím Thôi cười híp mắt nói: "Đương nhiên rồi, cái này thì không phải khiêm tốn, tiểu Phùng không thích ăn rau, gần mười năm rồi dì chỉ nghiên cứu làm sao làm rau cho ngon thôi".

Trương Nghị lặng lẽ bỏ thêm tương ớt vào bát của hắn, thím Thôi tuy nói vậy, thế nhưng trước khi Vương Thanh đến, trên bàn cơm làm gì có ai ăn rau.

Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa lén lút quan sát Vương Thanh, lúc ăn cơm gò má nhìn thật đẹp, tay bưng bát cơm thật là đẹp, nếp nhăn khóe mắt lúc cười lên cũng thật đẹp.

A~~ Quá đẹp trai đi.

Bốn người không thể ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn, Vương Thanh giúp thím Thẩm thu dọn bàn ăn, Phùng Kiến Vũ đứng bên cạnh nhìn, Trương Nghị cảm giác bản thân giống như bóng đèn.

Chuông cửa vang lên, Phùng Kiến Vũ đá Trương Nghị một cước: "Chắc là trợ lý anh ấy đến, đi đón người".

Quý Mạt lúc nghe được địa chỉ cũng rất ngạc nhiên, có người nói khu đường đó toàn là biệt thự, lại là của quan to có tiền có quyền, Vương Thanh quen biết bạn ở đâu, sao hắn không biết?.

Hắn đứng ở cổng ấn chuông, không bao lâu sau cổng chính tự động mở, hắn lái xe dọc theo đường nhỏ hướng vào cửa chính, tuy rằng buổi tối không nhìn rõ, nhưng bẫn thấy ngọn đèn nhà kế bên cách rất xa, xem ra biệt thự này không nhỏ.

Đón hắn ở cửa là một tiểu ca cũng không thân thiện lắm, Quý Mạt hoài nghi có phải Thanh ca của hắn bị đại ca xã hội đen nào bắt cóc rồi không.

Trong khí hắn đang tưởng tượng người kia bị trói liền thấy Vương Thanh từ trong nhà đi ra, thấy hắn ôm vali đi vào hỏi: "Tại sao lâu như vậy, ăn cơm chưa?".

"Vừa vặn trong nhà có đồ ăn, lại ăn đi" Vị vừa đi ra này mặc một bộ đồ thể thao cùng màu với Thanh ca nhà hắn.

Quý Mạt có chút ngu dốt, cái cảm giác đôi vợ chồng già này là thế quái nào?!?!?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro