Chap 4: (ko có gì để nhìn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là hắn...

Thấy anh ngây người ra ( mắt chữ O mồm chữ A), hắn tiến tới gần anh, tay hắn vòng qua eo của Trường Giang, nhấc bổng anh lên.

"Ơ, này, anh làm gì thế mau thả tôi xuống! Anh không cần làm thế, tôi tự đi được" Gương mặt anh đỏ ửng.

Anh ra sức kháng cự nhưng không được, đành để cho hắn mang anh đi đâu thì đi, anh mệt rồi.

Rượu đã dần ngấm vào thân thể của Giang, anh choáng váng, ánh mắt anh liếc nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, người đàn ông này đúng là thu hút thật, sống mũi cao, đôi mắt đẹp như mỹ nam, nhìn hắn ta không ai có thể rời mắt.

"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói trầm vang bên tai anh, khiến anh giật mình, hắn bế anh vào phòng riêng.

"À tôi đâu có... Á"

Anh chưa kịp nói hết câu thì hắn đã ném anh xuống chiếc ghế sofa,

"Này, cái anh kia, anh có vấn đề hả, đưa tôi vào đây làm gì? Tôi đã bảo tự đi được, mà anh vẫn cố chấp, sau đó còn ném tôi xuống, anh cư xử như vậy mà coi được à?"

Trường Giang nói một hơi dài, anh đứng phắt dậy nhưng đầu anh đau quá, mọi thứ như đang quay cuồng, người anh nóng rừng rực, khuôn mặt ngày càng đỏ, anh say rồi.

______________

Đã gần bốn giờ sáng, thân hình nhỏ nhắn đang say giấc trên chiếc ghế sofa, dáng ngủ cũng có phần dễ thương, nhìn anh lại toát lên vẻ đẹp của sự tự nhiên, trong sáng, vô tư.

Trong căn phòng lúc bấy giờ chỉ có anh và hắn...

"Đây là đâu thế?" Trường Giang  tỉnh giấc, uể oải ngồi dậy, mắt anh nheo lại liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, anh liền hoảng loạn, đúng rồi, đêm qua anh đã say, anh đã ngủ ở nơi này...

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói đầy nam tính vang lên, khiến anh giật mình, theo phản xạ anh nhìn theo nơi phát ra giọng nói. Hắn ta đang mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, thân hình cao ráo, người hắn ta toát lên vẻ sang trọng, thanh lịch, tao nhã, với mái tóc đen óng, làn da trắng hồng hào. Gương mặt tuấn tú vô cùng.

"Anh là ai thế?"

"Người đã giúp em ngày hôm qua"

"Hả, giúp gì cơ?"

"Em không nhớ hay giả vờ thế?"

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra thật đó"

"Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra"

"Sao lại thế? Anh là ai? Sao anh lại ở đây? Tôi chỉ nhớ hôm qua tôi uống quá nhiều nên đã nằm đây ngủ một giấc"

"Tôi cũng không biết, tự dưng có một người con trai cứ bám lấy tôi, liên tục vuốt ve cơ thể tôi, anh ta còn ăn mặc quyến rũ như thế, em nói xem có người đàn ông nào có thể để yên, nên tối hôm qua tôi đã đưa em ấy tới đây để... làm chuyện nên làm thôi"

Hắn nhếch mép khi nhìn thấy bộ dạng lúng túng của anh, hắn cảm thấy có chút thú vị.

"Không đúng, tôi vẫn mặc đồ mà, hơn nữa hôm qua tôi mệt như sắp ngất ra rồi, làm gì rảnh dỗi để tiếp anh chứ"

"Em say thì làm sao biết được" Hắn ta mỉm cười, tay hắn cầm cốc nước đưa cho anh.

"Cám ơn"

Anh bất lực, anh cầm cốc nước trên tay, gượng gạo đưa lên miệng uống, thật phiền phức, hắn cứ nhìn anh chằm chằm làm anh uống nước thôi cũng bị sặc.

Hắn mỉm cười như đang khiêu khích anh, làm anh tức điên lên.

"Này anh kia, anh thích nhìn người khác uống nước lắm sao? Không để cho người khác uống nước bình thường à? Anh làm tôi uống nước không còn ngon nữa"

Trường Giang  ra sức lớn tiếng, nhìn bộ dạng của anh làm hắn phì cười.

"Vậy thì tôi phải xin lỗi em vì làm mất vị ngọt của nước rồi"

"Đúng thế"

"Em tên gì vậy?"

"Hỏi làm gì, liên quan tới anh không, còn không mau cút đi cho tôi uống nước"

Anh phẩy phẩy tay ra hiệu đuổi hắn đi.

"Tôi là giám đốc ở đây sao tôi phải đi"

Một lần nữa anh bị hắn ta làm cho sặc nước, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉa mai anh, ánh mắt Trường Giang như đang chứa một cơn thịnh nộ.

Hắn nhếch mép, chưa bao giờ có người đàn ông nào lại nhìn hắn với ánh mắt căm ghét như thế, hiếm có ai không bị thu hút bởi dung nhan của hắn.

Ann lao thẳng tới đấm vào bụng hắn, khiến hắn gục xuống đất.

"Em..." Hắn tức sôi máu, cả đời này chưa ai dám đánh hắn, vậy mà một người đàn ông vẻ ngoài nhìn yếu ớt lại dám đánh hắn.

"Khá vậy, sao hôm qua còn giả vờ say xỉn rồi bị ức hiếp"

"Hôm qua là tôi say"

"Tôi là giám đốc chỗ này đấy"

"Dù anh có là giám đốc đi chăng nữa, tôi cũng có thể móc tim anh cho lợn ăn đấy"

Rất tốt, hắn rất thích những người con trai cá tính, hắn ôm bụng nhưng gương mặt đầy thích thú ngẩng đầu nhìn anh.

"Em dám nói lại không?"

"Dám sao không"

"Trường Giang , em nên nhớ công ty của ba em đang muốn kí hợp đồng với công ty của tôi đấy!"

"Hả? Anh nói gì, sao anh biết tên tôi?" anh túm lấy cổ áo hắn lắc liên tục "Nhảm nhí" Anh buông tay mau chóng bình tĩnh trở lại.

"Ha... Em cứ chờ mà xem, có ngày em sẽ phải quỳ xuống xin Huỳnh Trấn Thành  tôi kí hợp đồng với công ty ba em thôi"

Anh bất động, đôi tay hơi run lên nhưng sau đó mau chóng phục hồi tinh thần.

Amh bước ra khỏi cửa, ngoảnh mặc nhìn hắn sau đó rời đi. Thì ra hắn ta tên Huỳnh Trấn Thành.

Người con trai này thật khiến hắn tức đến điên  người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro