🥑C24: Ỷ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ Edit: nacapuuu

🥑⭐🥑⭐🥑⭐🥑⭐🥑⭐🥑⭐🥑⭐

Lâm Thanh Thanh lắc lắc đầu tỏ ý từ chối:

"Không cần đâu, tôi có quần áo để mặc mà." 

Cô biết rõ Triệu Tranh kiếm tiền không phải là dễ dàng gì, dù sao hắn cũng chỉ là một người nông dân bình thường thì có thể có bao nhiêu tiền trong tay chứ? Lúc trước hắn đã ra 5000 đồng làm tiền hỏi cưới cho nhà cô, vừa rồi còn giúp cô mua đồ đạc vật dụng cần thiết khi nhập học, rồi còn phải đóng học phí học đại học cho cô nữa chứ, cô không muốn hắn lại lãng phí tiền bạc thêm nữa. 

Triệu Tranh lại khuyên cô:

"Tới cũng đã tới rồi, cứ mặc vào xem thử đi."

Lâm Thanh Thanh vẫn là lắc đầu như cũ:

"Tôi thật sự có quần áo mà, thời điểm kết hôn mẹ có làm cho tôi mấy bộ rồi."

Theo tập tục của làng bọn họ, khi kết hôn thì cô dâu phải có bộ đồ mới, nên mẹ cô đã mua một sắp vải bông về may mấy kiện quần áo, nó cũng đã đủ để cô mặc khi đi học rồi.

Lúc này Triệu Tranh không khuyên cô nữa mà trực tiếp cầm lấy cái áo đưa cho ông chủ rồi nói:

"Tôi lấy cái áo này, nó bao nhiêu tiền?"

Không riêng gì Lâm Thanh Thanh mà ngay đến cả ông chủ cửa hàng cũng đều ngây cả người.

"Nguyên liệu này khá đắt, người trong huyện thành muốn mua cũng không nhiều lắm, ta mua nó là tính toán muốn dùng cái chất liệu vải nhập khẩu này làm bộ dáng để tiện nghi hơn khi mua thêm các loại vải khác thôi, cho nên như vầy đi, ta chỉ thu của ngươi tiền vải thôi là 20 đồng tiền, ngươi thấy thế nào?"

"Được!" Triệu Tranh trước kia từng nằm viện trong quân đội, hắn đã thấy qua một nữ hộ sĩ là tiểu thư con nhà giàu cũng ăn mặc như thế này, tuy xác thực là rất xa xỉ nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá.

Không đợi Lâm Thanh Thanh mở miệng nói chuyện, hắn đã nhanh nhẹn lấy tiền đưa cho ông chủ, ông chủ cũng nhanh chóng đưa cái áo qua cho hắn.

Lâm Thanh Thanh cũng không muốn trước mặt người ngoài mà phát tác tính tình làm hắn xấu mặt, nên đợi vừa ra khỏi cửa hàng cô liền không khỏi trách hắn:

"Cái áo này mà muốn 20 đồng tiền, thực sự là quá quý giá rồi, Triệu Tranh, chúng ta về sau còn muốn sinh hoạt lâu dài nữa đó, nên những quần áo quý như này không cần phải mua đâu, ta mặc cái gì thì cũng giống nhau cả thôi."

Ở trên chợ mua cái quần, cái áo bất quá chỉ tốn 2, 3 đồng tiền thôi, giờ hắn thế nhưng không chớp mắt liền lấy ra 20 đồng mua cho cô một cái áo khoác!

"Không giống nhau."

Nghe cô nói về sau còn muốn 'sinh hoạt cùng nhau' làm trong lòng hắn không khỏi vui mừng như muốn nở hoa đến nơi, vì thế khóe miệng cũng không nhịn được mà cong cong lên:

"Tôi cảm thấy nó rất đẹp." Dừng một chút hắn lại bổ sung thêm một câu:

"Em mặc vào khẳng định là càng thêm đẹp mắt a."

Tức khắc mặt cô liền đỏ ửng lên, mỗi lần hắn khen cô đều trực tiếp như vậy làm cho cô thấy rất ngượng ngùng a.

Quần áo này mua thì cũng đã mua rồi, tổng cũng không thể để hắn trả lại được:

"Về sau anh không được phung phí như vậy nữa, tôi nói không mua liền không cần phải mua đâu!"

Triệu Tranh nhanh nhẹn gật gật đầu nói: "Hảo!" Hắn thích bộ dáng cô đối với hắn hung dữ như vậy, cũng thích cảm giác khi bị cô quản.

Bởi vì mua cái áo 20 đồng này, nên có nói cái gì Lâm Thanh Thanh cũng không chịu đi dạo tiếp, Triệu Tranh chỉ đành theo cô đi về nhà. Nguyên bản hắn còn muốn tiếp tục đi dạo rồi mua thêm cho cô đôi giày, cô học đại học khẳng định sẽ cần dùng đến đi.

Khi đi ngang qua Cung Tiêu Xã, Triệu Tranh liền ngừng lại mua một gói yên*. Cô cũng không biết hắn mua làm cái gì bởi vì nếu nhớ không lầm thì hình như hắn không hút thuốc a, không hút thuốc mới là tốt, không giống như  cha cô mỗi ngày đều hút mấy điếu, không biết nó có cái gì tốt nữa chứ.

*Yên: thuốc lá sợi

Sau khi trở về nhà, Triệu Tranh liền nhanh chóng đi dọn dẹp trong ngoài, lúc trước hắn không nghĩ tới mình có thể sớm như vậy liền có thể cùng Lâm Thanh Thanh kết hôn nên phòng ốc cũng không có trang hoàng lại. Khi Lâm Thanh Thanh gả qua đây hắn mới phát hiện hình như bức tường trong viện hơi lùn nên có chút không tiện lắm thì phải.

"Trời vẫn còn sớm, đợi tối một chút tôi liền dẫn em đến sau núi bắt cua, cua tháng này có rất nhiều a."

Triệu Tranh vừa nói vừa đem đèn pin đi sạc điện, Lâm Thanh Thanh nghe hắn nói buổi tối sẽ dẫn mình đi bắt cua liền có chút sợ hãi.

Cô từ nhỏ đã nhát gan rồi a, trời tối liền không dám đi ra khỏi cửa nữa, ngay cả đi lấy quần áo ở trong viện cũng không dám đi một mình, huống chi là hắn đề nghị tối nay đem cô dẫn ra sau núi chứ.

"Tôi..... tôi không đi có được không?" Lá gan cô thực sự không lớn đến như vậy đâu a.

Triệu Tranh thấy bộ dáng cô như vậy liền biết cô là sợ hãi nên hỏi lại:

"Tôi nếu tự mình đi  thì chỉ còn một mình em ở nhà thôi!"

"Tôi..... hay vẫn là đi theo anh vậy." Nếu để cô ở nhà một mình, còn không bằng đi theo Triệu Tranh cho rồi, ít nhất trong lòng cũng cảm thấy an toàn hơn một chút.

Triệu Tranh thấy cô như thế thì nhấp môi cười cười, loại cảm giác được cô ỷ lại này..... hình như cũng rất mỹ diệu a!!!!!

/////\\\\\\///////\\\\\\

🥑Puu: Chương mới, chương mới mn ơi, nhớ ấn ⭐⭐⭐⭐⭐ủng hộ Puu nha!!! Ráng edit đến cuối tuần này chứ tuần sau Puu về quê ăn Tết r, k bít lúc đó có thời gian ngồi edit k nữa..... Về tới quê là đủ thứ công chuyện hết á, nào là dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ mền mùng chiếu gối,  rồi nấu ăn cúng quét mộ, cúng kiến ông bà, giữ cháu....... tùm lum cv hết á...... Đến lúc đó chắc Puu sẽ k ra chương mới được r......nên tuần này Puu sẽ edit hết công sức rồi để dành đăng lên từ từ!!!

🥑🥑🥑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro