Chương 9: Ta Bán rau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trần Cung, mặt chó của ngươi, thật đúng là đủ Linh, lại dám truy đến nơi đây!

Vân trang chủ lạnh băng mở miệng.

Giữa không trung, Trần gia chủ và Lý gia chủ lãnh miệt nhìn xuống đám người Vân gia, nói:

-Đây là ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.

-Hoặc là, triệt để quy thuận hai nhà ta. Hoặc là cả Vân gia trên dưới không còn một mống.

Vân Ngọc Sơn lạnh băng đi lên trước, nói:

-Thật đem mình làm cái gì rồi? Thật cho là Vân gia ta dễ bị khinh rẻ sao?

Lý gia chủ lắc đầu, nói:

-Trong mắt ta, các ngươi chẳng qua là chút sâu kiến.

-Cho các ngươi cơ hội thuần phục, đừng cho thể diện mà không cần.

Vênh váo hung hăng!

Hắn hoàn toàn không có đem Vân gia để trong mắt.

Đang khi nói chuyện, khí tức của hắn cũng dần dần toát ra, lập tức, xung quanh đều tràn đầy một cỗ cường đại uy áp!

Sinh Địa Cảnh trung cấp hậu kì!

-Lão tổ tông của ngươi cũng chỉ là Sinh Địa Cảnh trung kì, mà hắn cũng sớm đã chết rồi.

-Các ngươi, lấy cái gì tới ngăn cản ta?

Hắn bước ra một bước, đứng lơ lửng trên không, khí tức mạnh mẽ tràn xuống cỏ cây phía dưới, đều đột nhiên động mạnh.

-Sinh Địa Cảnh!

Vân Ngọc Sơn lại là cười lạnh, hắn cũng là bước ra một bước, lập tức đồng dạng khí tức kinh khủng tràn ngập mà ra!

-Sinh Địa Cảnh? !"

Lý Khiếu Không lập tức giật mình!

Chẳng phải Vân Ngọc Sơn chỉ là cảnh giới Hải Tuyền Cảnh hậu cấp sao. Sao lại có thể là Sinh Địa Cảnh trung cấp được. Khí thế lại lấn át cả bản thân ta.

Không có khả năng, tình báo không có sai, Trần Cung thời điểm tới bẩm báo, Vân Ngọc Sơn đều vẫn chỉ là Hải Tuyền. . .

Vẻn vẹn tới sơn thôn có một chuyến, vậy mà tăng lên một đại cảnh giới sao?

Trong lòng của hắn cảm nhận được nỗi lo lắng to lớn, nhưng vẫn là trầm giọng nói:

-Mặc dù ngươi là Sinh Địa Cảnh lại như thế nào, ngươi, vẫn như cũ không phải đối thủ của hai chúng ta!

-Ha ha, phải không, như vậy tăng thêm lão phu nữa, vậy có thể không?

Lúc này, Vân lão tổ bỗng nhiên mở miệng, hắn lạnh nhạt bước ra, cùng Vân Ngọc Sơn đứng sóng vai.

Càng thêm khí tức kinh khủng lan tràn ra, lập tức, đem khí tức của Lý gia và Trần gia đều ép xuống!

Lý Khiếu Không trấn kinh. Đây là khí tức Sinh Địa Cảnh đại viên mãn, đã bước một chân vào cảnh giới kết đan.

Nhưng Vân lão tổ chẳng phải đã ở trong tình trạng nửa sống nửa chết. Cảnh giới tu vi đã không thể tiến triển thêm. Nhưng hiện tại, rõ ràng đây là thời điểm khí thế của Vân lão tổ cường thịnh nhất.

- Sao có thể?

Lý Khiếu Không và Trần Cung nhìn nhau, một kẻ Sinh Địa Cảnh hậu kì đã khó đối phó. Vậy thêm 1 cái Đại viên mãn nữa, hai gia chủ có hợp lực cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.

-Vì cái gì. . . Các ngươi rõ ràng cũng chỉ là cảnh giới Hải Tuyền thôi mà. . ."

Hắn thất thanh mở miệng.

Hai người cảnh giới Hải Tuyền, trong vòng một ngày, cùng nhau đột phá cảnh giới Sinh Địa Cảnh, mà lại một cái thất trọng thiên, một cái viên mãn? !

Cái này đơn giản để cho người ta tuyệt vọng a!

Cái này sao có thể. . .

Này trong sơn thôn, đến tột cùng có cái gì?

Lý Khiếu Không nhịn không được nhìn thoáng qua phía dưới, nhưng trong lòng thì nhấc lên thiên thao sóng lớn!

Chẳng lẽ, Vân gia lão tổ tông thật không có chết? Mà lại, tu vi đến cảnh giới thật sự khủng bố!

Vẫn là, trong chuyện này ẩn chưa cơ sự lớn lao!

- Lý Khiếu Không, Trần Hữu Hải. Nhận lấy cái chết.

Đối với Vân gia mà nói, không diệt hai trang chủ hai nhà kia không được. Để họ sống, chính là mối hoạ cho Vân gia sau này.

Lý Khiếu Không trong lòng cảm giác nặng nề, hai người cùng cảnh giới cường giả đồng loạt ra tay, hắn dù như thế nào cũng không cách nào chống cự.

Thế nhưng, hắn lại là hào không lui về phía sau, thấp giọng nói:

-Hôm nay, ta ngược lại muốn xem xem, bên trong sơn thôn nhỏ kia, đến tột cùng có cái gì cơ duyên gì, mà hai người các ngươi nhanh chóng tấn thăng như vậy!

- Trần huynh, giúp ta một tay.

Lý Khiếu Không quay qua nhìn Trần Hữu Hải cầu trợ giúp. Nhưng căn bản là không thể, Trần Hữu Hải lập tức đã bị một kiếm của Vân lão tổ nhắm trúng yết hầu. Một kiếm đoạt mạng.

Cái này dễ hiểu, căn bản Trần Hữu Hải sợ chết, vừa thâý hai đại cường giả Sinh Địa Cảnh, liền sa sút tinh thần chiến đấu. Vì vậy mới dễ dàng bin hạ sát đến vậy.

- Phế vật.

Mắt thấy Trần trang chủ đã chết, mất đi 1 thế lực trợ giúp. Lý Khiếu Không cau mày, hắn đột nhiên lấy trong tay áo giũ ra bốn cây cờ lớn!

Bạch cốt làm cán, da người làm cờ, bay phất phới, âm phong trận trận!

Bốn cây cờ lớn trực tiếp đem vây khốn Vân lão tổ và Vân Ngọc Sơn ở bên trong

Khí tức kinh hãi tràn ngập, phảng phất, tựa hồ có vô số Oán Quỷ đang gào khóc.

-Cái này. . . Đây là vật gì?

Vân Ngọc Sơn biến sắc.

-Thủ đoạn của tà ma ngoại đạo !

Vân lão tổ mặt biến sắc, hắn cuồng phát loạn vũ, khí tức cuồng bạo ầm ầm phóng thích mà ra, mong muốn oanh mở cửa sinh của bốn cây cờ lớn!

Thế nhưng, tại chính giữa bốn cây cờ lớn trong nháy mắt có xiềng xích màu đen vô hình xuất hiện.

Vân Ngọc Sơn cùng Vân lão tổ toàn lực chống cự, thế nhưng, cái kia xiềng xích thế mà bỏ qua vòng phòng hộ linh lực kết xuất từ người bọn hắn, tầng tầng quất vào trên người bọn họ.

-A ——

Hai người Vân gia trực tiếp bị đánh bay xuống dưới mặt đất.

- Các ngươi cho mình đạt cảnh giới Sinh Địa là có thể cùng ta phân cao thấp sao?

Lý Khiếu Không lạnh lùng mở miệng, hiển nhiên trước khi đến Vân gia gây chuyện, hắn đã chuẩn bị kĩ càng. Không như tên Trần Hữu Hải ngu ngốc kia.

Trận kì này của hắn, chính là do ân sư của gã dốc lòng chế tạo mà ra. Thứ này có thể đối phó với cả cường giả Kim đan kì, vì thế sử dụng lên hai kẻ Sinh Địa Cảnh thừa sức chèn ép.

- Lão tổ! Cha!!

Vân Lăng thấy thế, vội vàng tiến lên, linh lực phóng thích mà ra, đón lấy hai người.

Vân lão tổ cùng Vân Ngọc Sơn, giờ phút này vẻ mặt đều trắng bệch, bờ môi khô nứt!

Bọn hắn cực kỳ suy yếu.

-Trận kia cờ, có vấn đề, chỉ sợ là pháp khí của cường giả Kim đan kỳ . ."

Vân lão tổ gian nan mở miệng.

-Làm sao bây giờ. . .

Vân Ngọc Sơn trong lòng tràn ngập sự không cam lòng.

Giờ phút này, Lý Khiếu Không cũng đã chậm rãi hạ xuống, Hắn không thèm để ý tới đám người Vân gia. Mà chỉ hướng mắt về phía sơn thôn kia.

-Đến cùng có cái gì đâu? Cơ duyên?

Hắn lầm bầm, bỗng nhiên vung tay lên, bốn cây cờ lớn trên bầu trời, hướng phía Vân gia mà quát.

-Vô luận có cái gì, đều đem người bên trong Vân gia, bắt sống toàn bộ, chờ xử lý.

Hắn hết sức cẩn thận, vì hiện tại đang ở trong thành. Hắn có giết người cũng phải nể mặt thành hoàng. Dù cho có là chủ gia tộc lớn, nếu đồ sát quá nhiều sinh linh thì hoàng tộc cũng không để cho hắn yên.

- Cứ bắt về, cho qua mắt đám dân đen đang hóng hớt kia. Về phủ, có thể đem chúng đi luyện hoá cho bảo kỳ của ta.

Lý Khiếu Không nghĩ thầm trong đầu.

- Ngươi dám!!!

Vân Lăng nắm chặt bàn tay, sắc mặt đại biến nói

- Ta có cái gì không dám? Ha ha, ta vẫn phải cám ơn các ngươi, chỉ cho ta sáng tỏ một mối duyên phận, có lẽ, ta cũng nên tấn thăng Kim Đan cảnh giới!

Bốn cờ lớn như bốn ngôi sao băng, vẽ qua bầu trời, trực tiếp liền muốn chui vào bên trong Vân phủ

Nhưng ngay tại trận kỳ sắp hạ xuống, bốn cây trận kỳ kia, bỗng nhiên dừng lại, sau một khắc, trực tiếp sụp đổ!

Trực tiếp hóa thành những dải ánh sáng màu đen, nhanh chóng rơi xuống phía sau Lý Khiếu Không, biến mất không dấu vết.

Cũng chính là trong chớp nhoáng này, Lý Khiếu Không biến sắc, đột nhiên bắn ra một ngụm tinh huyết, kêu đau một tiếng, trực tiếp bay ngược ra mấy trăm mét!

- Bành!

Hắn đập ầm ầm tại phía trên đại địa, bụi mù văng khắp nơi.

Bọn người Vân lão tổ là chấn kinh.

- Tiểu tiền bối. . . Ra tay rồi?

Vân Ngọc Sơn có chút không thể tin mở miệng.

- Không. . . Không có ra tay, vẻn vẹn một loại phòng ngự bị động. Với đẳng cấp này, chỉ có thể lad do Tiểu tiền bối giúp chúng ta mà thôi.

Vân lão tổ lại rung động mở miệng!

-Bốn cây trận kỳ kia, có khả do chính cường giả Kim đan kỳ chế tác, nhưng Tiểu tiền bối ở cách xa chúng ta, vậy mà có thể ra tay tương trợ. Thật là khủng bố quá đi.

Thật là đáng sợ.

Cái này là tuyệt thế đại năng ra oai sao?

-Đại năng không thể nhục, thật không lừa ta. . .

Vân Ngọc Sơn lầm bầm.

-Không. . .

Lý Khiếu Không từ trong đất bùn bò lên, tâm gan hắn đều đang run rẩy, nhìn về phía bốn đạo hắc ảnh rơi xuống, trong mắt viết đầy hoảng sợ!

Này sao lại thế này?

Cái này sao có thể. . .

-Trong tay mình là trận kỳ, có thể là cơ hồ có thể diệt sát cả cường giả Kim đan kỳ. Vậy mà có thể bị hoá giải một cách đơn giản như thế sao. Rốt cuộc người nào đã ra tay, tu vi là như thế nào.

Kế hoạch bao năm của hắn để thâu tóm Vân gia. Vậy mà giờ hoàn toàn đổ nát. Ngay cả tu vi của bản thân cũng bị phế bỏ do chịu phản bệ từ bốn cây cờ trận. Hắn bây giờ chính là một phế nhân.

Hắn là kẻ thông minh, đoán biết đã gặp phải đối thủ không thể dây đến. Người này ra tay giúp đỡ Vân gia. Vậy nếu hắn còn muốn gây sự, hiển nhiên kết cục sẽ không tốt đẹp gì.

- Không thể chết ở đây được. Ta phải đi về Lý gia nhờ giúp đỡ. Không thì Lý gia diệt mất.

Hắn cắn răng lấy ra một miếng ngọc giản, vận hết sức còn lại trong người bóp nát. Ánh sáng loé lên, rồi thân hình hắn biến mất.

- Ngọc giản truyền tống! Lý Khiếu Không chạy rồi!

Giờ phút này Lão tổ tông Vân gia và Vân Ngọc Sơn đều thở phào ra một hơi. Thật sự bọn họ không đối phó được với bốn trận kìa kia.

- Sư tổ, Cha. Hai người thấy trong người sao rồi.

Vân Lăng nhanh chóng mở miệng hỏi thăm. Hai người Vân lão tổ đã tranh thủ điều động khí lực để chữa trị vết thương. Đồng thời họ cũng cảm nhận được vết thương do sợi xích đen kia để lại. Không thể loại bỏ hoàn toàn. Nó đã để lại hậu chứng về sau, khó lòng chữa trị khỏi.

- Cái này hẳn giống như vết thương chả Kim đan kỳ để lại. Bằng không ta đã có thể đẩy nó ra khỏi cơ thể rồi. Hài....

Vân lão tổ thở dài, hết cách chữa trị. Hắn quay đầu nhìn về phía cấm địa

- Chỉ có thể đi tìm Tiểu tiền bối, nhờ người chữa trị mà thôi!

Đúng lúc ba người đang định vào trong biệt phủ thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Vân Lăng tức thì nhận ra, ngay cả Vân lão tổ cũng vui mừng khôn siết.

- Ủa! Vân Lăng, là cô à!

Vân Lăng vội chạy tới phía Tiểu Bảo, đám người hiếu kì không hiểu chuyện gì. Muốn bàn tán việc 1 đại tiểu thư của Vân gia lại có quen biết với một tên nhà nông như Tiểu Bảo, ấy vậy mà Vân lão tổ và Vân trang chủ lại không có ý kiến gì. Quả nhiên là kì lạ. Nhưng đã bị đám người Vân gia giải tán đi hết.

- Tiểu tiền bối! Sao người lại ở đây?

Vân Lăng lên tiếng hỏi

- À! Ta rời khỏi thôn có chút việc, nhưng hiện tại ta đang bán rau gần đây. Thấy cô lên ra hỏi thăm thôi.

- Tiền bối..... Bán rau!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuupham