Chương 236: Vào đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng nói Lâm Thanh Hòa không muốn kéo những người khác, những người khác căn bản cũng không có điều kiện như Chu Hiểu Mai.

Chu Hiểu Mai hiện giờ tiền lương được 30 đồng, Tô Đại Lâm không sai biệt lắm có thể có 50 đồng, lại có thể thăng chức thành phó xưởng trưởng. Hai người tiền lương xem như rất cao. Cho nên hai người bọn họ có tiền tiết kiệm này có thể suy nghĩ một chút, nhưng những người khác thì có nói cũng vô dụng.

"Em nghe chị tư." Chu Hiểu Mai liền lập tức nói.

Chu Hiểu Mai đương nhiên muốn nghe Lâm Thanh Hòa. Nhớ trước đây cô có thể vào làm việc ở nhà máy đều nhờ nghe lời chị tư, cho chủ nhiệm vài món quà nhỏ.

Còn có lúc trước kết hôn, cô nghe lời chị tư đá tên cặn bã, lựa chọn Tô Đại Lâm thật là sáng suốt. Cái tên cặn bã kia thật không phải thứ đồ tốt gì, đồng nghiệp của cô gả qua chỗ kia ngày tháng trôi qua ồn ào nhốn nháo, quả thật mệt mỏi. Hơn nữa cho đến tận bây giờ, đại gia đình kia vẫn sống chung với nhau ở căn hộ chật hẹp hơn chục mét vuông, muốn tách ra ở riêng cũng không thể. Chu Hiểu Mai cũng không thể tưởng tượng, nếu là lúc trước cô lựa chọn gả cho hắn, hiện tại cuộc sống như thế chắc cô sẽ phát điên. Thật may cô nghe lời chị tư, gả cho Tô Đại Lâm, dù Đại Lâm có tật nói lắp, nhưng trừ cái này ra mặt khác nửa điểm không tốt cũng không có.

Chu Hiểu Mai cảm thấy chính mình sống đặc biệt hạnh phúc.

Hết thảy những thứ này, đều do cô nghe lời chị tư, cho nên hiện tại chị tư nói cô nên tích cóp tiền, cô sẽ tận lực tiết kiệm.

Một tháng, cô có thể tiết kiệm khoảng 50 đồng, so với nhà khác, nhà cô một tháng tiêu 30 đồng cũng là thuộc diện sinh hoạt khá tốt. Một tháng 50 đồng tiền, một năm có thể tích thành 600 đồng, con số này thật sự không ít.

Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, cũng không có nói quá nhiều, sau này tới thập niên 90 mấy căn viện tốt mới có thể mua, còn một đoạn thời gian rất lâu nữa nên cũng không cần quá lo lắng.

Nếu là tứ hợp viện, Chu Hiểu Mai muốn mua cũng không mua nổi, bởi vì chẳng sợ Chu Hiểu Mai cùng Tô Đại Lâm tiền lương không thấp, chính là mặc dù là thập niên 80 giá của tứ hợp viện cũng không dưới mấy vạn đồng.

Không có trộm cắp, làm ăn bất chính, sao có thể mua được, nhưng là tích cóp tiết kiệm đến thập niên 90 thì mua một căn viện tốt là hoàn toàn có khả năng.

Chu Hiểu Mai cũng cùng Tô Đại Lâm nói chuyện Lâm Thanh Hòa khuyên tích cóp tiết kiệm tiền. Tô Đại Lâm tỏ vẻ vậy cứ tích cóp thôi.

Đối với Lâm Thanh Hòa, Tô Đại Lâm cũng là tin phục, lúc này chỉ cần cái danh sinh viên Bắc Đại chính là một khối kim bài đảm bảo, căn bản không cần nhiều lời. Đặc biệt lại là Lâm Thanh Hòa tự học thành tài, trong đầu có bao nhiêu thông minh căn bản không cần phải nói. Con trai Lâm Thanh Hòa thi cùng cũng không vượt qua cô cơ mà. Vậy lời nói của cô, chắc chắn một trăm phần trăm là thật. Nhất định phải nghe theo.

"Nhà ta...... Nhà ta kế hoạch muốn...... Muốn mua điện...... TV......" Tô Đại Lâm lời nói còn chưa nói xong, Chu Hiểu Mai liền biết hắn muốn nói gì: "Không mua, nếu mấy đứa nhỏ muốn xem thì cho bọn hắn mang mấy cái ghế nhỏ qua hàng xóm xem ké."

Chu Hiểu Mai đã nhìn ra, chị tư về sau hẳn là có suy nghĩ sẽ lưu tại thành phố bên kia, Chu Hiểu Mai ngẫm lại liền cảm thấy kích động. Cô cũng muốn đi lên thành phố. Bất quá qua bên kia hiển nhiên không phải việc dễ dàng, đặc biệt là tiền, cho nên việc ưu tiên nhất chính là phải tiếp tục tích cóp tiền.

Đến nỗi muốn mua TV, đài gì đó, hết thảy đều bỏ qua, cô trước mắt chỉ mua thêm quạt điện, những cái khác không cần.

Lâm Thanh Hòa cũng kiểm kê một chút tài sản trong nhà, tính cả tiền thưởng, trong túi cô tổng cộng còn có 5500 đồng. Lâm Thanh Hòa liền để lại 500 đồng cho Chu Thanh Bách.

"Việc gì nên tiêu liền tiêu, không cần tiết kiệm, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền anh cũng biết mà." Lâm Thanh Hòa vừa đưa tiền cho Chu Thanh Bách, vừa nói.

Chu Thanh Bách nhìn nàng: "Anh đưa em và con đi."

"Được." Lâm Thanh Hòa đồng ý.

Chu Thanh Bách lúc này mới tiếp nhận tiền, đem tiền cất đi.

Lâm Thanh Hòa cùng Đại Oa muốn nộp giấy chứng nhận và báo danh sớm. Trước khi xuất phát Lâm Thanh Hòa đều chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới là tháng 2, nhưng cô đã cùng Chu Thanh Bách, mang theo Đại Oa ngồi xe lửa đi lên thành phố.

Cha Chu và mẹ Chu đưa đến cửa thôn vẫn lưu luyến, hốc mắt đều hồng, mẹ Chu lén đưa cho Lâm Thanh Hòa một trăm đồng, bắt cô nhận.

Trong thôn một vài gia đình có quan hệ tốt với nhà họ Chu cũng tới đưa tiễn.

Một vài người khác bởi vì Lâm Thanh Hòa không muốn dạy nhóm thanh niên trí thức, liền không tới tiễn. Bất quá nhà họ Chu căn bản không thèm để ý.

Ngồi xe lửa mấy ngày mới đến thành phố. Sau khi đến đây, Chu Thanh Bách liền đưa hai mẹ con đến Bắc Đại, Chu Thanh Bách cũng không vội trở về. Lâm Thanh Hòa còn chưa khai giảng, cũng không muốn anh nhanh như vậy liền trở về. Bởi vì sau lần này phải qua một học kỳ mới có thể gặp lại nhau.

Sau khi báo danh, một nhà ba người đem hành lý vào ký túc xá, sau đó liền bắt đầu đi mua sắm đồ vật: nào là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt, phích đựng nước nóng...

Năm nay Đại Oa đã mười bốn tuổi, chiều cao của Đại Oa cũng đã tới 1 mét 8. Nhưng so với Chu Thanh Bách vẫn thấp hơn một chút, nhưng về sau có lẽ sẽ còn cao nữa.

Lúc này Đại Oa mang theo một cái chăn, Lâm Thanh Hòa cũng mang theo một cái, đều là chăn khoảng 6 cân, còn có một cái đệm giường. Có những thứ này thì mùa đông có lạnh mấy cũng dễ dàng trôi qua. Mặt khác còn có áo bông, áo lông, bao tay ..., cùng với quần áo mùa hè, tất cả đều là mang đến kí túc xá.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lâm Thanh Hòa lôi kéo Chu Thanh Bách trực tiếp tới thuê phòng. Đưa cho nhân viên sổ hộ khẩu, giấy hôn thú chứng minh, sau đó hai vợ chồng tiền hành một hồi yêu tinh đánh nhau. Cũng không có cách nào vì sau khi Chu Thanh Bách trở về thì không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, cho nên lúc này đây đem hắn ép khô cũng tốt. Tóm lại lần sau lại đến, lại là tinh thần no đủ.

Chu Thanh Bách cũng suy nghĩ giống cô nên anh cũng phóng túng một hồi, thế nên thời điểm trở về thôn, cả người anh đều mệt mỏi không có tinh thần. Trong thôn mọi người liền tự động đem chuyện này quy thành do vợ anh đi học. Chuyện này ai mà nghĩ được rằng do anh- một người luôn biểu hiện đứng đắn - túng dục quá độ, lại ở trên xe lửa ăn ngủ không tốt, mới để đến tình trạng mệt mỏi không có tinh thần.

Rốt cuộc hiện tại trong nhà chỉ còn anh và 2 con trai nhỏ, con trai lớn và vợ anh đều đi học đại học, việc này làm anh mãi không thể quen được. Cảm giác mất mát cũng không thể tránh khỏi.

Mà cùng lúc đó, các yêu cầu của lần thi đại học thứ hai liền có. Trong lúc nhất thời toàn bộ thôn liền gà bay chó sủa.

"Cô giáo Lâm có phải hay không đã sớm nghe được tin tức này, cho nên mới không muốn dạy a?" Có chút gia đình bởi vì thanh niên trí thức con rể hoặc là thanh niên trí thức con dâu nháo muốn ly hôn, lúc này mới nhớ tới chuyện trước đây Lâm Thanh Hòa từ chối dạy nhóm trí thức.

Mặt khác một vài người cũng sôi nổi phục hồi tinh thần, sau đó lại bắt đầu khen cô giáo Lâm vì người trong thôn mà suy nghĩ. Nhưng nhà họ Chu thái độ luôn rất bình tĩnh, cũng không vì được khen như thế mà lên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro