Chương 237: Bạn cùng phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện nhóm thanh niên trí thức nháo muốn ly hôn không chỉ xảy ra ở Chu gia thôn, mà ở các đội sản xuất cũng giống thế. Có thể nói, chuyện này nháo đến túi bụi, nhưng nhà họ Chu một chút cũng không bị liên lụy. Mẹ Chu lúc này liền có chút cảm khái, thằng tư cũng đủ quyết đoán, bằng không hiện tại việc này nháo to lên thì muốn tìm ai tính sổ.

Nhưng dù sao sự quyết tâm của nhóm thanh niên trí thức hiển nhiên là không thể dao động, cho dù là con gái của đại đội trưởng khuê cũng vẫn phải ly hôn. Bất quá chính là hứa hẹn, nhất định sau khi thi đậu sẽ cùng vợ, con đi lên thành phố. Nhưng hứa hẹn thì cứ hứa hẹn, còn thực hiện hay không thì chẳng ai biết trước được.

Lâm Thanh Hòa cùng Đại Oa năm nay chính thức trở thành sinh viên Bắc Đại. Lâm Thanh Hòa muốn Đại Oa từng bước, từng bước vững chãi học tập, nhưng bản thân cô lại không tính toán như thế. Học đại học thì sau bốn năm là có thể tốt nghiệp, có một vài khoa thậm chí phải học 5 năm 6 năm, Lâm Thanh Hòa không nghĩ trì hoãn, lãng phí thời gian như thế. Cô muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền.

Năm nay đã bắt đầu tiến hành cải cách, sau này mỗi năm đều sẽ ngày càng tiến bộ hơn. Cho nên Lâm Thanh Hòa học tập lên thật là thực đua.

Nàng học hệ ngoại ngữ, Đại Oa vốn dĩ muốn học hệ ngoại ngữ cùng với mẹ, nhưng Lâm Thanh Hòa không đồng ý, bởi vì Đại Oa am hiểu nhất là địa lý. Cho nên Lâm Thanh Hòa muốn cho Đại Oa đi học địa lý.

Nhưng là với môn tiếng Anh, Lâm Thanh Hòa cũng rất tận tâm tận lực dạy Đại Oa. Đại Oa học xong các môn của hệ địa lý thì thường sẽ lại chỗ lớp học của Lâm Thanh Hòa để tìm cảm giác tồn tại.

Đại Oa rất chăm chỉ, hơn nữa thành tích lại rất tốt, tính cách con người cũng sảng khoái, lớn lên lại soái khí đẹp trai, các giáo viên Bắc Đại cùng các bạn học đều rất thích Đại Oa.

Vì vậy mọi người cũng sẽ biết, Lâm Thanh Hòa người nói lưu loát tiếng Anh ở khoa ngoại ngữ chính là mẹ hắn. Hai mẹ con cùng thi đậu Bắc Đại, là một chuyện truyền kỳ trong trường học.

Lâm Thanh Hòa muốn Đại Oa trí lực cùng thể lực đều phải cân bằng nên mỗi ngày Đại Oa đều chơi bóng rổ để rèn luyện. Còn cô, nếu có chút thời gian rảnh cô liền vùi mình trong thư viện. Hôm nay Lâm Thanh Hòa đến thư viện có chút muộn, thiếu chút nữa là không có chỗ ngồi. Bởi vì không chỉ có nàng tích cực học tập mà các học sinh khác cũng vô cùng tích cực dùng hết sức trẻ mà hấp thu tri thức.

Nhìn Lâm Thanh Hòa loay hoay tìm chỗ ngồi, một giáo sư già liền gọi cô: "Em sinh viên này, em lại đây ngồi, bên này còn chỗ."

Lâm Thanh Hòa liền đi đến, cùng vị giáo sư nói cảm ơn.

"Ta nghe nói, em trước kia cũng chưa từng học qua trường lớp chính quy mà chỉ học qua mấy ngày của lớp xoá nạn mù chữ, sau đó liền tự học thành tài?" Vị giáo sư hỏi cô.

"Lúc còn rất nhỏ, em rất thích đọc sách, chỉ là trong nhà cha mẹ không đồng ý, sau lại may mắn gặp được chồng em, anh ấy khi đó còn làm trong quân đội, mỗi tháng đều có một khoản tiền trợ cấp, em liền trộm lười không đi làm việc, tránh ở trong nhà cùng các con đọc sách." Lâm Thanh Hòa nói.

Việc tự học này cô cũng không muốn tuyên truyền ra ngoài, đều là Đại Oa khoác lác đi khoe với mọi người. Hận không thể làm toàn thành phố đều biết cô là mẹ hắn, cô là người đã có chồng con.

Lâm Thanh Hòa cũng không quản tiểu tâm tư này của Đại Oa, cô cũng không quá ưu tú gì nhưng sau khai giảng không bao lâu, liền có vài người thổ lộ với cô. Việc này lại bị Đại Oa bắt gặp 1 lần, sau đó hắn liền viết 1 bản giải thích dán ở bảng thông báo của toàn trường. Việc này làm cho toàn bộ giáo sư và sinh viên đều biết đến cô.

Chiêu này thật sự tàn nhẫn, một gậy đem những người có ý đồ với cô toàn bộ đánh đến không kịp trở tay, nếu là lại có tâm tư gì, đó chính là cố ý phá hoại gia đình của hắn.

Nhưng Lâm Thanh Hòa cũng không trách con trai, coi như là cho hắn cảm giác an toàn, mặt khác cứ như vậy, cô cũng giảm bớt được rất nhiều phiền toái, có thể chuyên tâm học tập.

Vị giáo sư già nghe xong cũng cười nói: "Khi đó em dám trốn tránh như vậy để đọc sách, ở trong thôn thanh danh sợ là không tốt đúng không?"

"Lúc đó thanh danh quả thực quá kém, em đếm thì thấy có mấy cái không dễ nghe, bà mẹ đệ nhất phá của, đệ nhất mụ lười..., quá nhiều, hàng xóm cũng không ai muốn cùng em qua lại" Lâm Thanh Hòa cười nói.

"Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân." Vị giáo sư già liền nói một câu.

Lâm Thanh Hòa cười cười, vị giáo sư già cũng cười rồi không có tiếp tục quấy rầy nàng, nhưng sau đó cùng Lâm Thanh Hòa cũng coi như có chút quen biết. Lâm Thanh Hòa nếu tới chậm, vị giáo sư già sẽ lưu cho nàng một chỗ ngồi. Lâm Thanh Hòa ngẫu nhiên cũng sẽ cho vị giáo sư già một ít thịt kho tàu, cũng coi như là có qua có lại.

"Giáo sư, hôm nay mẹ con có đến đây không ạ?" Chu Khải (tên của Đại Oa) lại chỗ vị giáo sư già và hỏi.

"Mới vừa đi rồi." vị giáo sư già liền nói.

Chu Khải nói cảm ơn, sau đó liền đi. Lúc này vị giáo sư già nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo u sầu, nếu là con của ông và con dâu còn sống, hiện tại cháu nội cũng lớn như vậy.

Chu Khải tìm được mẹ, thấy vẻ vội vàng của con trai, Lâm Thanh Hòa nói: "Con làm gì mà vội vàng thế?"

"Mẹ, cuối tuần này con muốn cùng bạn học đi ra ngoài một chút, bạn con là người thành phố này." Chu Khải liền nói.

"Có thể, nhưng phải nhớ luôn mang theo thẻ sinh viên." Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải đồng ý, Lâm Thanh Hòa liền đưa cho con trai một khối tiền, sau đó mới đuổi đi.

Bạn cùng phòng vừa lúc nhìn thấy cảnh này liền hâm mộ Lâm Thanh Hòa mà nói: "Thật không nghĩ tới, Thanh Hòa đã có con trai lớn như vậy."

Có con trai giống như Chu Khải ai nhìn cũng thích, dương quang soái khí, quả thực tất cả các bà mẹ đều có cùng cảm nhận đây chính là con trai nhỏ lý tưởng nhất.

Lâm Thanh Hòa cùng bạn cùng phòng tên Vương Lệ quan hệ không tồi, Vương Lệ cũng là một bà mẹ nông thôn có con trai, liền cười: "Cũng may là thi đỗ cùng với mình chứ không mà để ở quê cùng với mấy đứa nhỏ nữa thì áp lực không phải nhỏ."

"Con trai cậu cao lớn khỏe mạnh vậy, lượng cơm chắc cũng không nhỏ." Vương Lệ cười nói.

"Không nhỏ, một lần ăn là hết 5 cái bánh bao, so với chồng mình, nó còn ăn nhiều hơn, mình ở công xã dạy học lấy tiền lương cùng công điểm trợ cấp, tất cả đều chỉ đủ trợ cấp cho hắn ăn." Lâm Thanh Hòa nói.

Vương Lệ trước kia ở nông thôn cũng là giáo viên dạy học, cô cùng tuổi với Lâm Thanh Hòa, nhưng con trai lại còn nhỏ, mới có năm tuổi, đúng tuổi nghịch ngợm nhất.

"Năm nay được nghỉ, tớ muốn về xem con trai." Vương Lệ nói.

"Đúng. Phải trở về nhìn chút mới có thể yên tâm được." Lâm Thanh Hòa gật gật đầu.

Vương Lệ là thanh niên trí thức nhân phẩm cũng không tồi, cho dù chồng cô là nông dân tay lấm chân bùn cô cũng không hề ghét bỏ. Sau khi đi học trên này thì luôn luôn nhớ tới chồng và con trai, cho nên Lâm Thanh Hòa cùng cô cũng có nhiều đề tài chung để nói chuyện.

"Ai dùng xà phòng của tớ?" Trở về ký túc xá, Vương Lệ đang muốn đi rửa mặt, liền nhíu mày nói.

Xà phòng vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới bị người khác dùng qua.

"Gớm, có tí xà phòng, người ta mới chỉ mượn một chút đã gào lên" Một cô gái tên Trần Tuyết nói, cô ta đặc biệt thích trang điểm, cũng là một thanh niên trí thức từng bị điều xuống nông thôn, bất quá giống như còn chưa kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro