Chương 239: Anh là người đàn ông có cô vợ giỏi giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi biết điều kiện thi đại học, nhóm thanh niên trí thức trong thôn đều nháo lên muốn ly hôn thì mẹ Chu cảm thấy gia đình bà thật may mắn. May mắn vì con dâu tư không phải thanh niên trí thức, cũng không có nhà mẹ đẻ trên thành phố gì.

Trước kia mẹ Chu từng có tính toán phải cho Chu Thanh Bách lấy một thanh niên trí thức, có văn hóa nhưng khi đó nhìn tới nhìn lui cũng chưa thấy ai thích hợp. Sau đó bà lại chọn Lâm Thanh Hòa. Nhưng giờ nhìn thấy tận mắt tình huống các gia đình trong thôn, mẹ Chu chỉ nghĩ cũng thấy sợ. Nếu lúc trước bà mà cho Thanh Bách lấy một cô thanh niên trí thức, thì bây giờ biết phải làm sao?

Nhưng dù thế vẫn có không ít người nói này nói nọ với bà. Nói con dâu tư nhà bà giờ là sinh viên lại có tiền đồ như thế, cũng không biết có thể hay không có ý muốn ly hôn. Mẹ Chu nghe nhiều cũng cảm thấy lo lắng, nhưng bởi vì con dâu tư cùng cháu trai lớn học cùng nhau nên bà cũng dần gác lại nỗi lo này.

Đúng là bây giờ con dâu tư thật sự rất ưu tú. Chính bà cũng biết, hiện tại con trai bà kém xa con dâu tư. Con trai nhà bà thật đúng là trèo cao.

Nhưng Lâm Thanh Hòa đối xử rất tốt với mẹ Chu vì mẹ Chu cũng đối xử với cô rất tốt.

Nhìn mẹ Chu cho cô hướng hoa sứ lại là thêm thật nhiều đường, Lâm Thanh Hòa có chút quẫn, nhưng cũng nhận lấy, nói: "Mẹ, mẹ không cần vội, ngày hôm qua con ở chỗ Hiểu Mai một đêm, sáng nay bữa sáng con cũng ăn rồi mới trở về mà." Lâm Thanh Hòa nói.

"Đi đường cũng mệt muốn chết rồi, con đợi mẹ giết gà cho con ăn, phải tẩm bổ thật nhiều mới được." Mẹ Chu nói.

Sau đó bà liền đi ra sau nhà bắt gà, Lâm Thanh Hòa hết lời ngăn cản cũng không được, Nhưng khi nhìn thấy sau nhà có cả một đàn gà, cô liền hỏi: "Dạo này số lượng gà nuôi không bị quản nữa ạ?"

"Ừ, đã không quản nữa rồi, chỉ cần đừng đi lung tung khoe khoang, thì nuôi nhiều hay nuôi ít cũng không sao." Mẹ Chu nói, sau đó nhớ tới cháu trai lớn, bà hỏi Lâm Thanh Hòa: "Đúng rồi, Đại Oa đâu?"

"Nó ở bên Bắc Kinh có bạn học là người địa phương, hai người học cùng khóa lại cùng tuổi, chơi với nhau rất thân, năm nay nó nói không muốn về nên con đưa cho nó ít tiền, để nó tự do quyết định." Lâm Thanh Hòa liền nói.

Đại Oa tuy mới mười bốn tuổi, nhưng do hàng ngày được ăn uống đầy đủ nên lớn nhanh, thân thể cao to vạm vỡ giống như người trưởng thành, dù có đánh nhau thì 2, 3 người đều không phải là đối thủ. Vì vậy Lâm Thanh Hòa cũng không cảm thấy có gì phải lo lắng.

"Nó thật là, vẫn chưa hiểu được phải về thăm mọi người." mẹ Chu nói.

"À đúng rồi. Con có mang về chút đồ. Cái này là Đại Oa tự chọn rồi mua cho riêng cha và mẹ. Người khác đều không có đâu." Lâm Thanh Hòa cười nói.

Chút quà linh tinh này đều được Lâm Thanh Hòa bỏ vào trong không gian để mang về, bằng không thật đúng là không thể mang.

Mẹ Chu sau khi biết đây là quà của cháu trai lớn tự tay chọn liền cười híp cả mắt lại, sau đó bà cùng Lâm Thanh Hòa nói vài chuyện linh tinh trong nhà trong thôn.

Lâm Thanh Hòa nghe được vài chuyện, năm nay sẽ thực hiện quy chế nhận thầu , cô cũng chưa muốn nói ngay với mẹ Chu, đến lúc có tin tức thì tự nhiên bà cũng sẽ biết.

Nhưng cô cùng Chu Thanh Bách đã thương lượng qua, không nhận thầu quá nhiều, bởi vì cũng chỉ có thể làm hai ba năm. Nói không chừng, hai ba năm sau, đến lúc đó gia đình cô phải dọn đến Bắc Kinh.

Chu Thanh Bách đang làm việc thì nghe nói vợ anh đã về, anh lập tức nghĩ muốn ném cái cuốc đi rồi về nhà luôn. Nhưng anh cố gắng chịu đựng, lại cố tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Trước kia mọi người trong thôn ai cũng nói Lâm Thanh Hòa mệnh tốt, cưới được 1 người đàn ông tốt như Chu Thanh Bách. Nhưng từ sau khi Lâm Thanh Hòa lên công xã làm giáo viên, mọi người lại đảo chiều bắt đầu nói Chu Thanh Bách mệnh tốt, cưới được một người vợ giỏi giang. Mà bây giờ, càng ngày càng có nhiều người vừa ghen ghét vừa hâm mộ anh.

Chu Thanh Bách kiên trì tới lúc tan tầm mới về nhà, nhưng tốc độ đi về của anh khiến mọi người đuổi không kịp. Đến cả cha Chu anh cũng không đợi.

Về nhà, anh nhìn ngay thấy vợ mình đang bận rộn nấu nướng trong bếp.

Lâm Thanh Hòa cũng nhìn anh, anh đen đi cũng gầy đi nhiều, quả nhiên đồ ăn mẹ Chu nấu không thể so với cô. Mới xa nhau có nửa học kì mà anh đã gầy đi ít nhất 10 cân.

Lâm Thanh Hòa nhịn không được nói với mẹ Chu: "Mẹ, trong nhà cũng không phải không có tiền, mẹ ngày thường cứ mua nhiều thịt ăn cũng không sao."

Mẹ Chu : "......"

Lâm Thanh Hòa oán trách xong mẹ Chu, sau đó liền đi ra ngoài, đầu tiên là giúp Chu Thanh Bách múc nước, lấy khăn lông, sau đó lại giúp anh rửa mặt.

Chu Thanh Bách lẳng lặng nhìn toàn bộ hành động của vợ anh, sau khi rửa sạch mặt cảm giác thoải mái hơn nhiều, anh lại lấy nước đi tắm rửa, thay đổi quần áo, sau đó mới đi ra.

"Em mới đi nửa học kỳ, sao anh lại gầy đi nhiều như vậy." Lâm Thanh Hòa tiếp tục hỏi.

"Anh thấy vẫn thế mà." Chu Thanh Bách nhìn cô.

"Mẹ nói hôm nay hầm cho em 1 con gà để ăn, đợi lát nữa anh cũng phải ăn nhiều một chút." Lâm Thanh Hòa nói.

Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách nói chuyện, mẹ Chu cũng không xen vào. Dù mẹ Chu bị Lâm Thanh Hòa oán trách, nhưng bà cũng không để ý, ngược lại bà còn cảm thấy vui mừng vì con dâu vẫn rất quan tâm đến con trai bà.

Thực nhanh Nhị Oa cùng Tam Oa cũng đi học về.

Nhìn thấy mẹ đã về, hai anh em quả thực cao hứng muốn chết.

Thấy vợ bị hai thằng nhỏ bá chiếm, Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc hai đứa. Nhưng 2 đứa nhỏ đều đang bận vui vẻ quấn lấy mẹ chúng nên nào có để ý được cái liếc mắt ấy.

Sau khi cả gia đình ăn cơm xong thì lại tiếp tục nói chuyện với nhau. Nói chuyện hơn 1 tiếng, Lâm Thanh Hòa lúc này mới muốn cùng Chu Thanh Bách về phòng, nhưng hai vợ chồng còn chưa kịp vào thì chị cả Chu liền sang.

Lại nói chuyện hàn huyên thêm 1 hồi nữa, tóm lại Chu Thanh Bách cũng chưa kịp cùng Lâm Thanh Hòa trò chuyện riêng với nhau, anh lại phải đi làm việc.

"Buổi trưa cũng không nghỉ ngơi thêm một chút." Lâm Thanh Hòa nhìn anh lại muốn xuất công, liền nói.

"Ở nhà chờ anh." Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa liền đưa cho anh hai quả cà chua, nói: "Trên đường vừa đi vừa ăn."

Chu Thanh Bách nhận cà chua, sau đó liền cùng cha Chu đi làm.

Đến buổi chiều lúc gần tan làm, Lâm Thanh Hòa liền đạp xe đạp đến đưa chè đậu xanh cho Chu Thanh Bách.

Hiện tại đã là gần cuối tháng bảy, là thời điểm gieo hạt mùa hè, thật sự bận rộn.

Lúc Lâm Thanh Hòa đến đưa chè đậu canh, cha Chu cùng Chu Thanh Bách đều uống hai chén.

"Em tư vừa về, Thanh Bách đãi ngộ liền tăng thêm mấy bậc." Đám người anh ba Chu vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Lúc bà Chu lo việc bếp núc, chú tư làm sao mà có được loại đãi ngộ này, hiện tại em dâu tư vừa trở lại, chú tư liền biến thành hoàng đế.

Mẹ ruột cũng chưa chắc đối xử tốt với anh như vợ. Trong lòng Chu Thanh Bách rất hưởng thụ việc này, nhưng từ trước đến nay anh không quen nói lời ngon tiếng ngọt nên bây giờ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn vợ mình.

"Em đi về trước đây, vừa em đi qua công xã bên kia thấy có dưa hấu nên muốn mua, buổi tối anh về sớm một chút ăn dưa hấu nhé." Lâm Thanh Hòa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro