Chương 251: Giao tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, cha ở trong phòng bếp làm gì vậy?" Nhị Oa cùng Đại Oa, Tam Oa từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy cha mẹ đều ở phòng bếp, liền trêu chọc Chu Thanh Bách nói.

"Mẹ xem con là ngứa da, muốn tìm cha con luyện vài đường quyền đúng không?" Lâm Thanh Hòa thuận miệng liền trả lời.

"Mẹ, con là con trai của người đấy, sao người lại giúp cha bắt nạt con thế?" Nhị Oa lập tức kháng nghị nói.

"Mẹ là vợ của cha con đấy, mẹ với cha mới là thân nhất. Lúc các con còn nhỏ thì không nói, hiện tại lớn như vậy, còn không thấy được mẹ và cha các con là chân ái à? Các con chính là ngoài ý muốn thôi?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Quá buồn nôn, con chịu không nổi!" Tam Oa khoa trương mà xoa cánh tay mình nổi da gà, nói.

"Đúng thế, quá buồn nôn. Đây là mẹ muốn cùng cha thổ lộ, nói lời âu yếm à?" Nhị Oa hỏi.

"Rõ ràng như thế còn hỏi làm gì, cha mẹ chúng ta trước nay đều rất sến sẩm." Tam Oa nói.

"Cha, hiện tại mẹ ở nhà, con liền giao việc bảo hộ mẹ lại cho cha nhé. Lúc con ở trường học vì bảo hộ mẹ mà thiếu chút nữa bị trường học xử phạt, con rất vất vả đấy." Chu Đại Oa Chu Khải nói.

"Sao lại thế?" Chu Thanh Bách nhìn con trai lớn với ánh mắt.

"Khụ khụ, chuyện đều qua rồi, còn nói gì mà nói?" Lâm Thanh Hòa liếc mắt trừng Chu Khải một cái, nói.

Chu Khải dù nhận được cái liếc mắt của Lâm Thanh Hòa, nhưng vẫn đem mọi chuyện nói hết toàn bộ: "Mọi người không biết ở trường học mẹ được hoan nghênh như thế nào đâu. Toàn bộ khoa tiếng Anh phái mẹ làm đại diện đi thành phố Hải thị, hội giao lưu đó còn thành công mỹ mãn làm vẻ vang trường học. Năm nay sau đợt nghỉ hè, trường học có thêm 1 đám sinh viên mới. Những tên sinh viên mới đó, mấy tên còn mới qua 18 tuổi, thật là nghé con không sợ cọp, một ngày hai phong thư tình viết cho mẹ."

Có 1 tên còn là người hộ khẩu Bắc Kinh, nghe nói là gia đình quân nhân, tên đó cũng không ngại Lâm Thanh Hòa nhiều hơn hắn chục tuổi mà cố gắng ngày ngày viết thư tình theo đuổi. Vẫn là tới tận lúc Chu Khải đi khắp nơi quảng bá và đe dọa thì mới chết tâm. Nghe nói vài ngày sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần, thậm chí còn đến lớp Chu Khải xem qua Chu Khải, xem hắn nói có phải sự thật hay không.

Qua những việc này liền có thể nhìn ra được Lâm Thanh Hòa ở trường học được hoan nghênh đến trình độ nào a.

Nhị Oa cùng Tam Oa nghe được trợn mắt há hốc mồm, sau đó bội phục nói: "Mẹ thật lợi hại, già trẻ lớn bé đều bị mẹ ăn sạch!"

Chu Thanh Bách sắc mặt liền không tốt, nhìn về phía Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa ho khan thanh, nói: "Này cũng không thể trách em, em không hề trêu chọc bọn họ."

"Thật nhiều thư tình, một ngày nghe nói phải thu được một xấp." Chu Khải nói.

"Tối nay con đừng nghĩ ăn cơm?" Lâm Thanh Hòa không thể nhịn được nữa, cắn răng nói.

"Hắc hắc, con vẫn muốn ăn cơm." Chu Khải cười cười, sau đó lôi kéo hắn 2 đứa em đi về phòng.

Nhị Oa cùng Tam Oa nghiêm túc ngầm nói chuyện với Đại Oa. Hàng năm đều có 1 đống lớn sinh viên mới, Đại Oa cần phải chặt chẽ bảo hộ Lâm Thanh Hòa, chúng nó không muốn không có mẹ!

Năm nay trong thôn phát sinh rất nhiều chuyện, hai anh em bọn nó đều trưởng thành lên không ít.

Chu Thanh Bách, qua cả 1 ngày cũng không nói gì. Lâm Thanh Hòa biết anh khẳng định là sinh khí, bất quá Thanh Bách nhà cô chẳng mấy khi sinh khí, bộ dáng giận dỗi còn rất đáng yêu.

Buổi tối, cô làm cho anh ăn uống no đủ. Lăn qua lộn lại, từ từ làm bậy, lúc này mới đem anh dỗ dành tốt.

"Sang năm anh đưa em đi học." Chu Thanh Bách nói.

"Không cần mà." Lâm Thanh Hòa nói.

Cô cùng Chu Khải mùng 10 phải nhập học, cho nên mùng 6 đã phải xuất phát. Nếu Chu Thanh Bách đưa cô và Chu Khải đi Bắc Kinh thì lại không tiện cho anh.

"Chờ đến mùa hè đi, đến lúc đó nếu nhàn rỗi anh qua thăm em nhé." Lâm Thanh Hòa nói với anh.

Chu Thanh Bách đồng ý, sau đó liền ôm cô ngủ.

"Anh thật là bốc đồng, không biết cân nhắc việc nặng nhẹ." Lâm Thanh Hòa lẩm bẩm nói.

"Nếu em không ngủ thì anh còn muốn nữa." Chu Thanh Bách mắt lấp lánh ôm cô nói.

Lâm Thanh Hòa nhẹ bóp eo của anh: "Anh hăng say cày cấy như thế không sợ mệt chết à? Chu Thanh Bách, anh cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi, phải biết tiết chế chứ."

"Anh thân thể không thành vấn đề." Chu Thanh Bách cười nhẹ nói.

Thân thể của anh, anh rất rõ ràng, một chút vấn đề cũng không có.

"Nhanh ngủ đi." Lâm Thanh Hòa vừa ngáp vừa nói.

Hai vợ chồng cũng liền ôm nhau ngủ.

Bởi vì năm nay được chia hơi ít thịt, nên Lâm Thanh Hòa muốn mua thêm thịt ở chỗ chị Mai.

Lâm Thanh Hòa còn để riêng một cái khăn quàng cổ, tặng cho chị Mai, nói: "Đây là em lần trước đại biểu trường học đi hội giao lưu ở thành phố Hải mua được đấy, chỉ có chiếc khăn quàng cổ này thôi, chị nhận chút tâm ý của em nha."

"Kiểu dáng này thật mới lạ, ở đây đều chưa thấy qua." Chị Mai cao hứng nói.

"Ở thành phố Hải bên kia đều là hàng mới nhất mà." Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

"Bao nhiêu tiền? Chị trả cho em." Chị Mai liền cười nói.

"Tiền bạc gì chứ, hai chị em ta nhiều năm giao tình như vậy, lúc em nhìn thấy chiếc khăn này em cảm thấy thích hợp với chị nên mới mua cho chị." Lâm Thanh Hòa nói.

Hai người lại nói chuyện thêm một hồi lâu, Lâm Thanh Hòa lúc này mới nói muốn mua thịt heo: "Tuy rằng trong thôn có dựa theo công điểm để chia, bất quá cũng không phải rất nhiều, nên em muốn mua thêm chút để bồi bổ cho mọi người trong nhà."

"Ừ đúng đó." Chị Mai nói, sau đó liền hỏi nàng muốn thịt gì, muốn bao nhiêu?

Thịt ba chỉ, xương sườn, xương cục, cô đều muốn.

Mai tỷ nhất nhất đều đồng ý, lúc Lâm Thanh Hòa đi về, chị Mai bắt một con gà mái ở sau nhà đưa cho cô.

"Trong nhà năm nay mẹ chồng em cũng nuôi không ít gà, nên em không nhận đâu, chị cứ giữ lại bồi bổ cho gia đình." Lâm Thanh Hòa nói.

"Bọn họ muốn ăn thì thiếu gì. Chị chính là muốn cho em, nhận đi, đừng cùng chị khách khí." Chị Mai nói.

Sau một phen đưa đi đẩy lại, Lâm Thanh Hòa đành mang gà về.

Chị Mai cũng cười vui vẻ tiễn cô.

Chồng chị Mai nhìn thấy cô vui vẻ liền cười: "Một cái khăn quàng cổ thôi mà đem em vui vẻ đến ."

"Anh không hiểu, đây là thể hiện cô ấy vẫn còn nhớ tới em, em nghĩ cũng phải mất đến mười mấy đồng mới mua được." Chị Mai nói.

"Một cái khăn quàng cổ mà đắt như vậy?" Chồng chị Mai giật mình nói.

Mai tỷ xua xua tay, không muốn nói chuyện với chồng mình nữa, có nói anh cũng không hiểu.

Ngày hôm sau, chị Mai quàng khăn mới đi làm, đồng nghiệp ở chỗ làm cực kì hâm mộ, đặc biệt là khi nghe nói khăn này mua từ tận thành phố Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro