Chương 258: Phòng ngừa chu đáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Hiểu Mai cong môi cười. Lời của chị tư cũng đúng, hiện tại làng trên xóm dưới, ai không hâm mộ anh tư nhà cô cưới được chị Thanh Hòa như vậy. Quả thực vượng phu vượng tử.

"Nhưng mà bán bánh bao, thật sự có thể kiếm tiền ạ?" Chu Hiểu Mai có chút chần chờ nói.

"Em có ngốc hay không? Nếu là không kiếm ra tiền chị lại có thể giới thiệu cho Đại Lâm nhà em chắc? Hơn nữa làm ăn buôn bán làm gì có chuyện không kiếm ra tiền." Lâm Thanh Hòa nói.

Sau đó cô giảng giait cho Chu Hiểu Mai, một cái bánh bao ít nhất có thể kiếm năm phân tiền, mười cái bánh bao liền kiếm được 5 mao tiền, một ngày chẳng lẽ không bán được đến 50 cái bánh bao à? 50 cái bánh bao cũng không nhiều, khẳng định một chút liền bán hết.

50 cái bánh bao lợi nhuận chính là hai khối năm, một tháng liền bao nhiêu tiền đây? Thế nào cũng đều sẽ không kém so với đi làm ở nhà máy.

Hơn nữa bánh bao của Tô Đại Lâm ăn ngon như vậy, sẽ bán càng ngày càng nhiều.

Chu Hiểu Mai nghe được vẻ mặt ngốc lăng, cô thật đúng là không tính được đến như vậy.

"Chuyện này em cứ nói chuyện lại với Đại Lâm đi, chị ở bên Bắc Kinh có nghe nói có nhiều người nghỉ việc ở nhà máy, về sau khẳng định vẫn sẽ có không ít người nghỉ việc, chỗ Đại Lâm thì chị không rõ, nhưng tóm lại mấy đứa nên sớm tính toán cũng không thừa đâu, chị ở bên kia có thể bảo đảm, mấy đứa cũng không cần lo lắng." Lâm Thanh Hòa nói.

Đối với học sinh ưu tú nhất, trường học cho rất nhiều chỗ tốt.

Ở cổng trường hoặc là địa phương khác, kia đều có thể, chỉ cần cô đi qua chào hỏi một cái là được.

"Vâng, em sẽ nói chuyện lại với Đại lâm." Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

"Bây giờ việc quan trọng nhất là em hảo hảo dưỡng thai, không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì, tóm lại chỉ cần hai vợ chồng chịu nỗ lực, bọn nhỏ về sau sẽ không đói bụng." Lâm Thanh Hòa nói.

"Không đói bụng vẫn không đủ, em còn muốn đi Bắc Kinh phát triển thật lớn cơ." Chu Hiểu Mai vội vàng nói.

"Chị biết rồi, chị sẽ cố gắng giúp cô." Lâm Thanh Hòa cười nói.

Chị dâu em chồng nhỏ to tâm sự đến không sai biệt lắm, sau đó cũng liền cáo từ.

Tô Đại Lâm nói đi làm đến giữa trưa thì lại về nhà chuẩn bị cơm, Lâm Thanh Hòa tỏ vẻ không cần, gia đình cô muốn đi tiệm ăn.

Vẫy vẫy tay, cả gia đình Lâm Thanh Hòa liền đi chụp ảnh.

Sư phụ chụp ảnh đều quen thuộc việc hàng năm cả gia đình cô tới chụp ảnh.

"Thời gian trôi qua thật nhanh a, trước kia lần đầu tiên các ngươi đến, ba đứa nhỏ mới bằng này." Sư phụ chụp ảnh nhìn Chu Khải, sau đó nói: "Giờ đứa lớn còn cao hơn cả cha rồi."

Toàn gia chụp 1 kiểu, sau đó thì mỗi người chụp riêng 1 kiểu.

"Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi? Cũng không biết có đối tượng chưa, ta có cháu gái vừa vặn 18 tuổi......"

Sư phụ chụp ảnh vừa nói xong, Nhị Oa liền cười nói: "18 tuổi thì lớn quá, đại ca cháu năm nay mới mười lăm thôi."

"Mới mười lăm liền cao như vậy á?" Sư phụ chụp ảnh đôi mắt càng sáng: "Vậy thì càng hợp, ta có con gái vừa vặn cùng tuổi."

"Vẫn là không được rồi, đại ca cháu còn đang học đại học." Tam Oa buồn cười nói.

"Đang là sinh viên?" Sư phụ chụp ảnh nhìn Đại Oa, càng nhìn lại càng thấy ưng mắt.

"Chúng cháu về đây. Lần sau lại gặp a." Đại Oa chịu không nổi, xua xua tay sau đó liền chạy nhanh đi.

Lâm Thanh Hòa cười đến ngã trái ngã phải, thật là đến nơi nào cũng có người đánh chủ ý lên con trai nhà nàng.

"Sư phụ chụp ảnh đại khái cảm thấy chúng ta cũng được coi là ông ấy nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, cho nên mới muốn đem con gái gả cho đại ca." Nhị Oa nói.

"Mười lăm tuổi lại bị người khác nhìn thành hai mươi tuổi, đại ca thật đáng thương." Tam Oa nói.

"Hừ, không cần phải nói ta, vài năm nữa hai đứa cũng cùng ta không sai biệt lắm đâu." Đại Oa nói.

Bọn họ ba anh em, chỉ có Nhị Oa lớn lên giống mẹ một ít, còn lại 2 đứa đều giống cha. Bất quá giống cha cũng không tồi a.

Hiện tại lớn lên có chút nhanh, nhưng nhìn cha thì thấy chính là cùng mấy năm trước giống nhau, không hề bị già đi. Cho nên Đại Oa một chút tự ti cũng không có.

Cả gia đình Lâm Thanh Hòa đến tiệm ăn để ăn cơm trưa, ăn xong rồi, sau đó mới đi xem phim điện ảnh. Từ rạp chiếu phim đi ra lại đi vào tiệm ăn, sau đó mới dẹp đường hồi phủ.

Lâm Thanh Hòa ngồi sau xe Chu Thanh Bách, còn Nhị Oa cùng Tam Oa, ngồi xe của Đại Oa.

"Chớp mắt một cái, bọn nhỏ đều lớn như vậy, trước kia em vào thành thời điểm, chúng nó mới là ba cái củ cải nhỏ." Lâm Thanh Hòa nhìn về phía 3 đứa con trai nói.

Trước kia lúc cô mang Nhị Oa Tam Oa vào trong thành để bán thịt heo, hai anh em liền ngồi ở bên cạnh xe đạp ăn băng côn, chờ cô trở về.

Hai cái củ cải nhỏ, hiện tại đã lớn như vậy cao như vậy.

Không thể không nói, dù nuôi mấy đứa con có vất vả nhưng khi nhìn chúng ngày càng lớn thì trong lòng vẫn cảm thấy rất thành tựu.

Chu Thanh Bách hỏi: "Lúc sáng em ở trong phòng cùng Hiểu Mai nói gì vậy?"

"Sao anh hỏi cái này?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói, anh chưa bao giờ hỏi đến những việc này.

"Mẹ bảo anh nói với Hiểu Mai, không được phá thai, có thì cứ sinh." Chu Thanh Bách liền giải thích nói.

Anh có cùng Tô Đại Lâm nói qua rồi, nhưng chưa nói cùng Hiểu Mai.

"Anh yên tâm, em thấy Hiểu Mai cũng có ý định sinh ra." Lâm Thanh Hòa liền gật đầu nói: "Hiểu Mai chỉ là có chút lo lắng, nếu sinh đứa nhỏ thì công việc sẽ không giữ được nữa, nên lôi kéo em nói một hồi."

"Em giảng giải cho nó à?" Chu Thanh Bách hỏi.

"Nếu là Đại Lâm ở bên nhà máy làm không được nữa, thì em tính toán để hai vợ chồng Hiểu Mai mang theo bọn nhỏ qua Bắc Kinh bán bánh bao." Lâm Thanh Hòa nói.

"Bán bánh bao? Có thể có lợi nhuận không?" Chu Thanh Bách hỏi.

"Anh đừng coi khinh việc buôn bán nhỏ này, anh nói xem một cái bánh bao hiện tại có thể kiếm bao nhiêu tiền?" Lâm Thanh Hòa hỏi lại anh.

Chu Thanh Bách trong lòng là hiểu rõ: "Bảy tám phân tiền."

"Bảy tám phân tiền, anh nói một ngày làm 50 cái bánh bao có thể bán được ra ngoài không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Đại Lâm làm bánh bao làm không tồi, có thể bán được từng đấy." Chu Thanh Bách cũng ăn qua bánh bao Tô Đại Lâm làm, gật đầu nói.

"Cho nên trên cơ bản là không cần lo lắng, nhưng mà đây là chuyện tương lai. Bây giờ phải chờ bên này làm không nổi nữa rồi nói sau, em thấy Hiểu Mai cũng là muốn đi sang Bắc Kinh để phát triển." Lâm Thanh Hòa cười nói.

Chu Hiểu Mai cô em chồng này, liền thập phần kiên quyết muốn đi theo cô rồi.

"Chúng ta thì sao?" Chu Thanh Bách có chút chần chờ nói.

Anh cũng suy nghĩ rất nhiều, nhưng là mãi cho đến hiện tại cũng không nghĩ tới, nếu là anh đi Bắc Kinh bên kia, thì anh có thể làm gì?

"Này còn không đơn giản à, đến lúc đó sẽ mở một cửa hàng văn phòng phẩm, chờ thời gian không sai biệt lắm, chúng ta lại đi phương nam để nhập hàng." Lâm Thanh Hòa đã sớm phòng ngừa chu đáo, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro