CHƯƠNG 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay của Lâu Tư Bạch chống ở trên giường, cố gắng muốn nhổm người dậy, Trần Hướng Đông nhìn liền cảm thấy không đành lòng, đè hắn nằm xuống:" Anh như vậy trên cơ bản là không thể đi làm được, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi."

 Lâu Tư Bạch lắc lắc đầu, nhấp môi nói:" Tôi có thể, mọi người đi trước đi."

Cả người liền từ từ ngồi dậy.

Nhưng đầu óc nhức nhối làm hắn hao tốn không ít sức lực để ngồi dậy, hắn im lặng một lúc, giơ tay xoa xoa cái trán nóng hổi, sắc mặt mệt mỏi nói:"Vẫn là phải làm phền anh giúp tôi cùng đội trưởng Thái xin nghỉ hôm nay."

Cũng không tiếp tục kiên trì.

Trần Hướng Đông gật đầu, sau đó lo lắng nhìn hắn:" Anh cứ như thế là không ổn đâu, hay là đi trạm y tế khám bệnh đi."

Ngã bệnh không phải là việc nhỏ, đặc biệt là ở vùng nông thôn, đã từng có đứa nhỏ ở trong đội  sốt cao dẫn đến tổn thương não bộ, nơi đây kỹ thuật chữa bệnh có chút lạc hậu, nếu không tự mình chú ý sức khỏe của bản thân, sau này có hối hận cũng muộn rồi.

 Lâu Tư Bạch không nói gì, qua loa gật đầu, sau đó lại nằm xuống, nhắm mắt, rất mau liền ngủ.

Trần Hướng Đông xem bộ dạng này của hắn cảm thấy không yên tâm, nhưng cũng không thể chậm trễ thời gian làm việc, đành phải kêu Võ Kiến Quốc đi phòng bếp đem nước mang qua đây, nhúng ướt khăn lông của  Lâu Tư Bạch rồi đặt lên trán của hắn, liền xem như đã chữa bệnh.

Thấy giữa mày của  Lâu Tư Bạch thả lỏng một chút, trong lòng liền nhẹ nhõm, cho rằng không có vấn đề gì, liền nói với những người khác:" Để cho hắn ngủ một giấc, chúng ta đi ra ngoài."

Mang theo những người khác ra khỏi phòng, cũng không dừng lại, kêu mọi người cùng nhau đi ra ngoài bắt đầu làm việc.

Không dám chậm trễ thời gian.

Tô Yên nghe được từ bên ngoài vang lên tiếng kêu người bắt đầu đi làm việc của Trần Hướng Đông, vội vội vàng vàng từ trong phòng bước ra, khóe miệng còn dính chút mảnh vụn của bánh óc chó.

những người khác đều thấy, nhưng cũng không nói gì.

Bình thường Tô Yên là người dậy trễ, thức dậy còn muốn ăn một chút, chỉ khi nghe được tiếng gọi của Trần Hướng Đông mới từ trong phòng bước ra, cho nên cô cũng không biết  Lâu Tư Bạch ngã bệnh, đi đến nửa đường mới phát hiện sáng nay hắn không có tới.

Nhỏ giọng hỏi Chu Yến, nghe được tin tức  Lâu Tư Bạch ngã bệnh, liền sững sờ đứng im tại chỗ.

Ngày hôm qua nhìn gia hỏa này vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào liền đột nhiên ngã bệnh?

Tô Yên lo lắng hỏi một câu:"Có nặng không?"

Chu Yến lắc đầu:"Tôi cũng không rõ lắm, hẳn là không có việc gì, trước khi đi Võ Kiến Quốc đã bưng một chậu nước qua đó, chỉ cần nhiệt độ giảm xuống là ổn rồi."

Khám bệnh yêu cầu trả tiền, ngày thường nếu bọn họ phát sốt đều là làm như vậy, chịu khó chịu đựng một chút là qua khỏi thôi.

Tô Yên nghe xong liền sốt ruột, phát sốt làm sao có thể chịu đựng một chút là khỏi? Nếu như chịu đựng không được thì làm sao bây giờ?

Cô nhớ rất rõ lúc còn ở hiện đại, bản thân cô cho dù là chỉ cảm thôi còn phải uống thuốc, càng đừng nói đến phát sốt.

Tô Yên không thể giữ bình tĩnh như Chu Yến, lúc đi tới cửa thôn, chờ Trần Hướng Đông giúp  Lâu Tư Bạch xin nghỉ xong, cô cũng chạy tới xin phép đội trưởng Thái, ôm bụng giả đau:"Đội trưởng Thái, bụng của tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, xin phép được nghỉ hôm nay."

Đội trưởng Thái cũng không có nghi ngờ, ngày thường nếu Tô Yên muốn xin nghỉ đều là tìm người hỗ trợ xin giúp, hôm nay tự mình chạy tới chổ này, nhìn bộ dạng này của cô như là bụng đột nhiên đau:" vậy cô nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."

Tô Yên đang dạy học ở công xã, học sinh cùng hiệu trưởng đều khen cô dạy tốt, hiệu trưởng còn cùng cán bộ ở công xã khen ngợi hắn, khen hắn đề cử đúng người, làm cho hắn cảm thấy rất có mặt mũi. So với các thanh niên tri thức khác, thái độ của đội trưởng Thái đối với Tô Yên khách khí hơn rất nhiều.

Tô Yên nghe xong, sau khi cảm ơn đội trưởng Thái liền mau chóng quay người chạy về chỗ ở của thanh niên tri thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro