CHƯƠNG 177

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng đang đóng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó đi đến giường của chính mình. Giường của cô ở tận cùng bên trong, dựa vào vách tường có cửa sổ, trước kia không hiểu, hiện tại mới biết được vị trí này cũng không tốt, ngày mưa ngày tuyết rất dễ ẩm ướt, chẳng sợ phơi chăn cả ngày, ngày hôm sau cũng sẽ lại ẩm.

Cô đem dù đặt ở vị trí đầu giường, thùng lửa liền ở kế bên, phía trên phơi một ít quần áo còn chưa khô, Tô Yên duỗi tay sờ sờ, còn có độ ấm, hẳn là giữa trưa Lưu Siêu Anh hỗ trợ thêm than lửa. Tô Yên cởi giày, xốc lên quần áo ở bên trên, sau đó ngồi vào trong.

Chân đạp lên cái giá gỗ trong thùng lửa, cái giá này sử dụng từng miếng gỗ dẹp cột vào nhau, mài phẳng, dùng để ngăn cách chậu than bên dưới. Khoảng cách giữa các giá gỗ rất lớn, đạp chân lên nhiều lần còn có chút đau. Chân của Tô Yên lạnh lẽo, ngồi không bao lâu, liền cảm giác được độ ấm, thoải mái thở hắt ra.

Thân thể hơi hơi co lại, cũng đem hai tay bỏ vào.

Nhóm người Chu Yến đang ngủ, không ai phát ra âm thanh, nhưng thật ra Phương Dương không ngủ, nghe được tiếng động khi Tô Yên vào phòng liền duỗi cổ nhìn thoáng qua, nhìn đến là cô, lại tiếp tục ngủ, không có định muốn mở miệng chào hỏi.

Quan hệ giữa hai người vốn dĩ liền bình thường, Tô Yên cũng làm bộ không nhìn thấy.

Lúc này hẳn là hơn 3 giờ chiều, sau khi Tô Yên sưởi ấm chân, cũng cởi quần áo leo lên giường ngủ, giữa trưa cô không dám ngủ, trong văn phòng quá lạnh, lo lắng lúc ngủ sẽ chịu lạnh ngã bệnh, vốn dĩ cô đã bị bệnh, nếu bệnh tình nặng thêm chỉ sợ bản thân chịu không nổi.

Tô Yên nằm ở trên giường cũng ngủ không được, ngày thường giữa trưa cô đều không cần ngủ, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, cả đêm ngủ chín, mười tiếng, ban ngày căn bản không cần bổ sung giấc ngủ.

Người một khi ngủ không được liền dễ dàng suy nghĩ vớ vẩn, Tô Yên hiện tại chính là loại trạng thái này, cô nghĩ chính là con đường về sau của bản thân, tuy rằng là xuyên vào trong sách, nhưng cô là cái người sống, vẫn là muốn tiếp tục sống qua ngày, vốn dĩ kế hoạch của cô rất tốt, chờ về sau cùng Lâu Tư Bạch ở bên nhau, hai người cùng nhau nỗ lực thi đại học, sau đó về thành học tập cùng công tác, cả đời ở bên nhau.

Hiện tại xảy ra biến cố này, cũng không thể nói là biến cố, chỉ là nhìn nhận rõ một ít việc, Tô Yên không phải là người do dự không quyết đoán, thậm chí có thể nói cô tương đương lý trí à thanh tỉnh. Với cô mà nói, tình yêu không phải là điều duy nhất, hiện tại nếu biết Lâu Tư Bạch căn bản không thích chính mình, cũng biết hắn là nam chính, cùng Lưu Hiểu Quyên mới chính là một đôi, quan trọng nhất chính là Lưu Hiểu Quyên về sau có thể cứu hắn, cô liền cảm thấy chính mình không cần phải làm điều dư thừa.

Tuy rằng trong lòng còn có chút luyến tiếc, nhưng cũng rõ ràng, từ đầu tới cuối đều là cô một bên tình nguyện, đau khổ cũng vô dụng, có lẽ sau khi cô nghĩ thông suốt, đối với Lâu Tư Bạch mà nói cũng là một loại giải thoát.

Nếu quyết định đã buông tay, Tô Yên liền không thể dùng thái độ giống như trước cùng Lâu Tư Bạch ở chung với nhau, cô chính là người như vậy, cắt đứt liền phải gọn gàng sạch sẽ không thích dây dưa.

Nhưng Lâu Tư Bạch cùng Vương Hồng Bân rõ ràng không giống nhau, lúc trước Vương hồng Bân có lỗi với nguyên chủ, cho nên cô có thể dao sắc chặt dây rối. Nhưng Lâu Tư Bạch liền không giống thế, hắn xem cô như một người bạn tốt, không nói lúc trước cô lì lợm la liếm, kỳ thật hắn cũng tốt bụng giúp cô rất nhiều lần, không thể dùng thái độ đối xử với Vương Hồng Bân mà đi đối xử với hắn, hơn nữa mỗi ngày đều gặp mặt nhau, mọi người sinh hoạt ở chung một nhà, không thể làm ra hành động tuyệt giao được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro