CHƯƠNG 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yên cảm thấy, so tới so lui, vẫn là Lâu Tư Bạch hợp tâm ý cô nhất.

Kỳ thật, ngoại trừ việc hắn chán ghét chính mình, mọi thứ Võ Kiến Quốc đều không bằng Lâu Tư Bạch, lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, có tinh thần trách nhiệm, làm việc nghiêm túc, làm việc cần mẫn, còn thích sạch sẽ, người cũng đặc biệt lương thiện,...

Một người hoàn hảo như vậy có thể tìm được ở đâu? Về phần hán chán ghét chính mình, thật ra cũng không có gì, hắn chán ghét chính mình hiện tại không có nghĩa là về sau cũng chán ghét chính mình.

Chỉ cần đem người bắt lấy, trước đó chán ghét tính cái gì? Nói không chừng về sau hồi tưởng lên vẫn là một điều thú vị. Nhưng làm thế nào bắt lấy người, Tô Yên nghĩ nghĩ, cô cảm thấy khả năng cần một ít thủ đoạn không biết xấu hổ.

Tô Yên là kiều người mà một khi hạ quyết tâm, thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Buổi sáng hôm nay là do Trần Hướng Đông cùng Vương Học Nông nấu cơm, hai người đàn ông làm cơm cũng không trông chờ vào cái gọi là hương vị, chỉ cần chín là được, mọi người ăn thức ăn có vị như nước trong miệng, cũng không nói chuyện, hai ngày nay sửa chữa nhà kho, nhìn thì không nặng nhọc, nhưng rất mệt. Ngày thường thời điểm bắt đầu làm, mọi người cũng không vội làm xong, thậm chí giữ chừng có thể trộm nghỉ ngơi một chút, chỉ cần đem nhiệm vụ mà đội trưởng phân phó hoàn thành là được.

Mà nhiệm vụ đội trưởng phân phó mỗi ngày, chỉ cần không phải người lười như Tô Yên, hầu như đều có thể hoàn thành. Nhưng mà sửa chữa nhà kho này thì không như thế, nơi này không có làm gì phân tâm, chưa kể còn có đội trưởng theo dõi sít sao, chỉ cần làm việc cùng nhóm xã viên kiểu gì cũng thúc giục lẫn nhau, ai cũng đều vội vàng sửa nhà kho cho xong.

Tô Yên chậm rì rì ăn hết đồ ăn trong miệng, trong lòng nghĩ đến ba chiếc bánh mình giấu trộm ở trên giường. Trong ba chiếc bánh, có một chiếc cô phải cho Lâu Tư Bạch, nghĩ đến Lâu Tư Bạch,  Tô Yên trong lòng chợt ngọt, đã bắt đầu coi hắn như một nửa đối tượng của mình.

Cô kìm không được ngẩng đầu lên lén lút liếc nhìn hắn, Lâu Tư Bạch đang ngồi chéo đối diện với cô, khi cô nhìn qua, có thể là do ánh mắt quá mức rõ ràng, Lâu Tư Bạch ngẩng đầu nhìn lại đấy, bắt gặp ánh mắt của Tô Yên, nhíu nhíu mày.

Còn không đợi nhìn kỹ, Tô Yên đã nhanh chóng cúi đầu xuống, trên mặt mang theo một tia chột dạ. Lông mày Lâu Tư Bạch nhăn đến càng sâu.

Ăn cơm sáng xong, Tô Yên cùng những người khác trở lại phòng nghỉ ngơi, trời hôm nay còn đang mưa, kho hàng bên kia còn có không ít việc gấp, bọn họ chờ lát nữa mưa tạnh liền tiếp tục đến kho hàng bên kia.

Nhưng mà hiện tại lương thực đều đã được khuân vác đến địa phương tương đối an toàn, cũng không quá gấp gáp, buổi sáng sau khi ăn xong có thể nghỉ ngơi một chút. Lúc Tô Yên nằm trên giường, cô lén lút núp dưới chăn để ăn bánh dưa, may mà mấy ngày nay trời lạnh, bánh dưa để qua đêm cũng không bị hỏng, nhưng mà tốt nhất là ăn xong trong tối nay.

Sau khi ăn xong hai cái bánh, cô liền nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ sau khi những người khác đều nằm ở trên giường sau, Tô Yên mới từ trên giường ngồi dậy, sau đó xuống giường ngồi dậy, sau đó xuống giường đem quyển sách dưới đáy ra.

Quyển sách này được bố của nguyên chủ tặng khi cô về quê, tên sách là " Thép đã tôi thế đấy*", bảo cô nếu cuộc sống ở nông thôn không quá tốt thì lấy cuốn sách này ra xem.

* Thép đã tôi thế đấy! là một tiểu thuyết của nhà văn Nikolai A. Ostrovsky. Các bạn có thể tìm đọc.

Cuốn sách này mau mấy năm trước thời điểm còn có quan hệ tốt với Liên Xô hiệu sách có bán, nhưng bán cũng không nhiều lắm, nhiều người nhìn thấy tên sách còn tưởng sách dạy luyện thép, cũng bởi vì cái này, cha Tô mới dám cho Tô Yên mang đi, nghĩ người nhà quê cơ hồ đều không biết đọc chữ, sẽ không có ảnh hưởng gì.

Bất quá nguyên chủ tựa hồ không quá thích đọc sách, xuống nông thôn lâu như vậy, quyển sách này một lần không có lật qua, còn rất mới, tên Vương Hồng Bân kia cũng không yêu thích đọc sách, bằng không quyển sách này cũng sẽ không còn ở chỗ của nguyên chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro