CHƯƠNG 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ nói đến chỗ ở của thanh niên tri thức, cũng chỉ có Lâu Tư Bạch thường thường lấy sách ra xem, nhưng điều kiện trong nhà hắn không tốt lắm, sách hắn đọc đều là sách giáo khoa trước đây.

" Thép đã tôi thế đấy" quyển sách này Tô Yên trước kia có đọc qua, đây là cuốn sách bắt buộc phải đọc khi ở cô học tiểu học, cô còn viết cảm tưởng, có thể là khi còn nhỏ đọc không nhiều sách lắm, đối với quyển sách này ấn tượng đặc biệt khắc sâu, cô đến bây giờ còn nhớ rõ một ít.

Thế cho nên Tô Yên nhìn thấy trong gương của nguyên chủ có quyển sách này, còn có chút giật mình. Nhưng cô cũng không phải là người yêu thích học tập, cảm thấy có thời gian đi học sách, còn không bằng đi ngủ một lúc.

Tô Yên trong túi vẫn còn một cái bánh, cô cầm sách ra cửa. Chu Yến các cô còn chưa ngủ, nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, Chu Yến ngẩng đầu nhìn cô một cái:" Tô Yên, cô đi đâu đấy?"

Tô Yên cầm chiếc ô đen to ở góc tường lên, thần sắc tự nhiên nói:" Tôi ngủ không được, tâm tình có chút bực bội, muốn đi vào bếp đọc sách."

Nói còn thở dài, phảng phất thật sự bị việc gì làm cho phiền não. Chu Yến nghe xong khó hiểu, nhưng Hàn Lệ Lệ bên kia giường lại cười thành tiếng:" Chu Yến cô hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì> Tô Yên mị lực lớn, làm cho Chu Tiểu Thông mê đến đầu óc choáng váng, lúc này chỉ sợ đang lo làm sao bây giờ đây?"

Nói xong cô chống đỡ nửa thân thể, đối Tô Yên cười nói:" Tô Yên, không phải tôi nói cô, cái tên Chu Tiểu Thông kia tuy rằng lớn lên xấu chút, nhưng đối với cô hình như là thiệt tình, nếu không thì suy xét một chút, bỏ qua là sẽ không còn nữa đâu."

Tô Yên biết Hàn Lệ Lệ là cố ý nói như vậy, chính là vì cố ý chọc tức cô, đối với loại người như Hàn Lệ Lệ, không để ý là biện pháp tốt nhất. Nhưng cô hiện tại muốn đi gặp Lâu Tư Bạch, cho nên liền chiều theo ý cô ta thể hiện sự tức giận của mình và nhìn chằm chằm vào cô ta:" Nếu như cô thích như vậy thì ngày mai giới thiệu cho cô."

Nói xong quay người bước đi, bím tóc sau gáy thành hình vòng cung, vừa thấy đã biết là đang giận dỗi. Hàn Lệ Lệ thấy thế, cười đến nổi đôi mắt đều nheo lại. Tô Yên tức giận cô liền vui vẻ.

Chu Yến có chút hối hận chính mình hỏi một câu như vậy thật cho rằng Tô Yên là vì việc này phiền lòng, xoay đầu xem Hàn Lệ Lệ:" Cô vì sao cứ luôn muốn chọc tức Tô Yên như vậy, Tô Yên đã làm chuyện gì có lỗi với cô? Ngày trước lúc cô bị người khác dây dưa, Tô Yên cũng không có bỏ đá xuống giếng. Hàn Lệ Lệ, tại sao lại là người như thế này? Mấy ngày hôm trước Tô Yên làm canh thịt cô cũng ăn không ít."

Hàn Lệ Lệ nghe xong lời này của Chu Yến, sắc mặt trực tiếp đen lại, xoay đầu cùng Chu Yến đối diện, cất cao thanh âm nói:" Tôi là người như thế nào? Chu Yến cô cho tôi nói rõ ràng! Như thế nào? Tô Yên lấy ra mấy khối thịt ra thì tôi liền phải coi cô ta là tổ tiên mà cung phụng sao? Cô nguyện ý làm cho sẵn cho cô ta thì đừng có kéo tôi vào"

Nói xong trực tiếp nằm ngủ đưa lưng về phía Chu Yến:"Cô..."

Chu Yến bị tức giận không nhẹ, Chu Yến không khéo miệng, không biết nói chuyện bằng Tô Yên, chỉ là cảm thấy Hàn Lệ lệ căn bản không nói lý. Cuối cùng vẫn là Lưu Siêu Anh nhìn không được nhỏ giọng nói thầm một tiếng:" Nếu đã chán ghét Tô yên như thế, vậy thì đừng ăn, Tô Yên chiếm tiện nghi của mọi người cũng không chiếm tiện nghi của cô, số tiền công kiếm được cũng chỉ đủ nuôi bản thân, ai không biết lại nghĩ Tô Yên thiếu nợ gì cô"

Lần này đổi lại Hàn Lệ Lệ không nói lại được gì, cô ta nhét đầu dưới chăn bông, như là đang ngủ say, nửa ngày không có động tĩnh gì.

Chỉ là một lát sau, trong ổ chăn đột nhiên phát ra tiếng khóc ô ô, thanh âm không lớn, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, cẩn thận nghe vẫn có thể nghe được. Lưu Siêu Anh cũng không phải là Chu Yến, Lưu Siêu Anh không nói chuyện, trực tiếp cười nhạo một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro