Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Weiyi1314


Khi Dư Noãn Noãn ở nhà ăn canh trứng, Cố Mặc đang ngồi dưới bóng cây trong sân chơi đùa những viên đá.

Tần Nguyệt Lan đang nấu cơm trong bếp, lâu lâu lại liếc mắt trông chừng Cố Mặc, thấy cậu chơi ngoan ngoãn thì lại cúi đầu bận rộn việc của mình.

Cố Mặc ngồi trên chiếc ghế đẩu cúi người xuống, bàn tay bé nhỏ của cậu mân mê những hòn đá trên mặt đất.

Những viên đá lớn lớn bé bé nhích tới nhích lui theo bàn tay của cậu, hình dạng màu sắc cũng từ từ thay đổi theo.

Từ lúc Cố Mặc bắt đầu biết đi, trong tay cậu hay xuất hiện những viên đá lớn nhỏ đủ loại, Tần Nguyệt Lan thấy nhiều nên cũng đã quen với chuyện này.

Tuy là cô ấy cũng không biết Cố Mặc tìm đâu ra những viên đá này nhưng cũng không để nó trong lòng.

Chỗ bọn họ ở là nơi có núi có sông, mà trên núi hay trên bờ sông có rất nhiều đá, mấy đứa nhỏ trong thôn đều nhặt đá từ trên núi bờ sông đem về nhà, có khi Cố Mặc đã lượm những viên đá mà chúng nó không cần nữa.

Bây giờ bọn họ sống ở chân núi, số lượng đá càng nhiều hơn trước, Cố Mặc nhặt một ít về chơi, Tần Nguyệt Lan càng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Sáng sớm lúc Cố Kiến Quốc đi đã nói buổi trưa sẽ không về, cho nên Tần Nguyệt Lan chỉ nấu một bữa cơm cho hai người là cô ấy và Cố Mặc ăn.

Bữa cơm đơn giản của hai người được làm xong rất nhanh.

Tần Nguyệt Lan xới cơm xong rồi mới gọi Cố Mặc vào ăn: "Ngốc Bảo, đừng chơi nữa, ăn cơm thôi."

Cố Mặc đáp một tiếng, cầm một viên đá trong đống đá đi vào nhà.

Tần Nguyệt Lan quay người lại thấy Cố Mặc đi nh đến thì cười nói: "Ngốc Bảo, con đã rửa tay chưa? Chúng ta đi rửa tay trước rồi ăn cơm nhé?"

Cố Mặc chìa tay, đưa viên đá cho Tần Nguyệt Lan: "Mẹ, cho mẹ ạ."

"Cái gì đây?"

Tần Nguyệt Lan vừa cười nói vừa đưa tay ra nhận lấy thứ Cố Mặc cho cô ấy.

Đến khi cầm lấy vừa nhìn thì Tần Nguyệt Lan lập tức ngớ người: "Viên đá này từ đâu ra vậy?"

Khi nãy cô ấy bận rộn nấu cơm nên chỉ vội vã nhìn thoáng qua thôi, cũng không để ý Cố Mặc chơi những viên đá đó có gì bất thường.

Bây giờ cầm trong tay rồi, Tần Nguyệt Lan mới phát hiện ra có vấn đề.

Còn viên đá trong tay cô ấy, sao lại nhìn giống một con chó nhỏ đến thế?

Viên đá màu trắng ngà, tay chạm vào cảm thấy lành lạnh, trơn bóng nhẵn mịn, cảm giác còn mềm mại hơn cả đậu hủ non.

Đặc biệt là, con chó nhỏ này nhìn rất sinh động, ngay cả mắt mũi miệng cũng có thể thấy rõ được.

Viên đá này là nhặt được sao?

"Ngốc Bảo, viên đá này ở đâu ra vậy?"

Cố Mặc chỉ chỉ bên ngoài: "Con nhặt được, vẫn còn rất nhiều."

Nói rồi Cố Mặc xoay người đi ra ngoài, Tần Nguyệt Lan thấy thế thì vội vàng đi theo.

Hai mẹ con một trước một sau đi đến dưới bóng cây, chỗ Cố Mặc ngồi chơi lúc nãy, đúng là ở đây có một đống những viên đá nhỏ.

Có viên đá vẫn là viên đá, nhưng cũng có rất nhiều viên đá giống viên đá Tần Nguyệt Lan đang cầm trong tay, là hình dạng những động vật nhỏ.

Tần Nguyệt Lan nhặt những viên đá có hình dáng động vật lên, nhìn kĩ từng viên một, phát hiện chúng đều rất sinh động, vô cùng đáng yêu.

"Này..." Tần Nguyệt Lan không biết nên nói gì cho phải.

Những viên đá này thoạt nhìn rất có giá trị!

Đang nghĩ ngợi lại chợt nghe Cố Mặc nghiêm túc nói: "Đi bán, kiếm tiền!"

Nghe nói như thế, đột nhiên Tần Nguyệt Lan cảm thấy đau xót trong lòng, mọi nghi ngờ trong lòng đều bị xóa sạch.

Cố Mặc là một đứa trẻ còn chưa được hai tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy sao biết tiền là cái gì được, nhưng Cố Mặc không chỉ biết mà còn biết bán đồ kiếm tiền.

Đều là tại cô ấy không có bản lĩnh, làm Cố Mặc phải trưởng thành sớm như vậy!

Thấy Tần Nguyệt Lan sắp khóc đến nơi, Cố Mặc nhón chân lên, bàn tay nhỏ bẻ vươn lên sờ mặt Tần Nguyệt Lan.

Bàn tay múp míp trắng nõn xoa xoa nơi khóe mắt Tần Nguyệt Lan, giọng nói mềm mại êm ái: "Mẹ đừng khóc, Ngốc Bảo thương mẹ."

Vốn dĩ Tần Nguyệt Lan còn có thể nhịn được, nghe câu nói như thế thì chợt bật cười, nước mắt cũng lăn xuống gò má.

Ngốc Bảo của cô ấy, sao lại có thể tri kỉ như vậy, hiểu chuyện như vậy chứ!

Cố Mặc giang tay ôm lấy cổ Tần Nguyệt Lan.

Bởi vì hai cánh tay quá ngắn nên chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau cổ Tần Nguyệt Lan: "Ngốc Bảo bảo vệ mẹ."

Cố Mặc cảm thấy mình nói những lời này rất nghiêm túc, cậu đã nói như vậy thì chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng cậu không biết rằng, những lời này lọt vào tai Tần Nguyệt Lan lại là một sự ưu phiền hoàn toàn khác.

Tần Nguyệt Lan ôm lấy Cố Mặc, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Ngốc Bảo yên tâm, sau này mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, không bao giờ để người khác bắt nạt chúng ta nữa!"

Cố Mặc: ???

Rõ ràng ý cậu không phải như vậy!

Tần Nguyệt Lan lại không hề trông thấy sự thắc mắc trên gương mặt Cố Mặc, cô bế Cố Mặc đi rửa tay rửa mặt, rồi mẹ con hai người đi ăn cơm.

Ăn cơm dọn dẹp chén đũa xong, Tần Nguyệt Lan nhặt hết những viên đá có hình dáng động vật lên bỏ vào trong chậu nước rửa sạch rồi đem ra phơi nắng.

Nhìn mười mấy hai chục viên đá đẹp đẽ này, Tần Nguyệt Lan lại cảm thấy những lời Cố Mặc nói lúc nãy rất đúng.

Chắc chắn những đứa trẻ sẽ thích những viên đá nhỏ này nhỉ?

Người trong thị trấn giàu có, có lẽ sẽ thật sự có người thích mua thứ này chứ?!

Nhưng bán ở đâu đây?

Có lẽ nên hỏi thử Dư Hải, bình thường anh cũng hay đi lên thị trấn bán hàng, chắc là cũng hiểu rõ những việc này.

Đang lúc suy nghĩ lộn xộn, lơ đãng ngẩng đầu lên một cái lại trông thấy Cố Kiến Quốc đang đi về phía bên này.

Phải làm việc dưới ánh mặt trời nên lúc này trên đầu Cố Kiến Quốc toàn là mồ hôi, mặt cũng bị phơi nắng đến đỏ hồng.

Tần Nguyệt Lan vội vàng đúng dậy nói: "Kiến Quốc, anh về rồi à? Anh đã ăn cơm chưa?"

Lúc đang nói chuyện, Cố Kiến Quốc đã đi vào trong sân: "Chưa, em làm cho anh ít đồ ăn đi!"

Nói rồi, Cố Kiến Quốc đi đến chỗ chậu nước rửa tay rửa mặt.

Vừa nghe Cố Kiến Quốc chưa ăn gì, Tần Nguyệt Lan vội vàng đi vào nhà bếp, miệng còn oán giận: "Không phải bảo anh mang tiền theo sao? Sao buổi trưa không tìm chút gì đó ăn trong thị trấn?"

Bây giờ đã là giữa buổi chiều rồi, Cố Kiến Quốc còn chưa ăn nữa, đó không phải là để bụng đói hết nửa ngày sao?

Cố Kiến Quốc rửa mặt, sự mệt mỏi cũng bị rửa trôi đi không ít, anh ấy cười nói: "Không sao, đi bộ mấy con đường là về đến nhà rồi, tốn tiền mua đồ ăn trên thị trấn làm gì."

Trước đó đi mua sắm đồ đạc đã tốn không ít tiền, giờ lại chưa tìm được việc làm, Cố Kiến Quốc thật sự hận không thể chia đôi xu tiền ra thành hai nửa để dùng, sao dám bỏ tiền ra mua đồ ăn được.

Quá xa xỉ!

Tần Nguyệt Lan sợ Cố Kiến Quốc đói bụng nên làm một bát súp gà, món này nấu vừa dễ vừa nhanh, chỉ một chốc là đã xong xuôi.

Thấy một bát súp gà lớn, Cố Kiến Quốc nhíu mày, nhưng anh ấy biết là vì Tần Nguyệt Lan thương anh ấy nên không nói gì mà ăn ngay!

Nhân lúc Cố Kiến Quốc ăn cơm, Tần Nguyệt Lan cầm những viên đá hình động vật nhỏ đến cho Cố Kiến Quốc xem.

"Kiến Quốc, anh xem đi, cái này là do Ngốc Bảo nhặt về từ đâu đó, em thấy rất dễ thương, mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ thích, hay là chúng ta đem lên thị trấn bán đi?"

Cố Kiến Quốc dừng ăn cơm, nhìn thoáng qua những viên đá nhỏ đó, trên khuôn mặt anh ấy cũng lộ ra mấy phần hứng thú: "Nhặt về? Nhặt ở đâu? Có còn nữa không? Nếu đem đi bán thì chừng này ít quá."

Cố Mặc nghe thấy lời này, chậm rì rì dịch dịch sang bên cạnh Cố Kiến Quốc, ngẩng đầu mở to đôi mắt vô tội mà nhìn Cố Kiến Quốc, "Có! Có rất nhiều!"

Cố Kiến Quốc vừa nghe thấy, hai mắt đều tỏa sáng, bưng chén lên húp xì xụp, vừa ăn vừa mơ hồ không rõ mà nói, "Đợi cha ăn xong, con dẫn cha đi xem!"

Tần Nguyệt Lan thì kỳ quái mà nhìn thoáng qua Cố Mặc.

Rất nhiều?

Ở đâu?

Cố Kiến Quốc nói ăn xong liền ăn xong, ăn xong vừa lau miệng liền bế Cố Mặc đứng lên, "Đi, chúng ta đi xem!"

Tần Nguyệt Lan nhìn Cố Kiến Quốc sải bước đi ra ngoài, lắc đầu, đi rửa chén.

Cố Kiến Quốc bế Cố Mặc, Cố Mặc chỉ đường cho Cố Kiến Quốc, vào núi không bao lâu liền thấy một đống đá.

Giống như Cố Mặc nói, bên này quả thật có rất nhiều cục đá hình dạng đặc biệt.

Có một ít giống như những cục trong nhà, là hình dáng của mấy con vật nhỏ.

Xem như là cùng một loài vật, hình dáng cũng có chút không giống.

Có con đứng, có con bò, còn có hai con cùng nhau chơi đùa.

Con lớn hơn một chút thì càng đặc biệt.

Các loại đá màu sắc không giống hình dạng không giống, phía trên dường như có một vài bức vẽ do tự nhiên, khiến người ta cảm thấy mỗi loại không giống nhau.

Dù là người giỏi tay nghề, cũng không nhất định có thể khắc ra được.

Cố Kiến Quốc nhíu mày nhìn những cục đá đó, "Trước kia sao không phát hiện mấy cục đá đó trông như vậy?"

Cố Mặc nhếch môi, đương nhiên là trước kia không phát hiện, đây là sáng nay cậu làm ra.

Cậu không giống Dư Noãn Noãn, Dư Noãn Noãn có thể khống chế thực vật, cậu chỉ có thể khống chế đá.

Tuy rằng cũng không biết mấy thứ này có thể bán được hay không, nhưng cũng phải thử một chút chứ nhỉ?

Hiện giờ đã ra riêng rồi, cứ không kiếm tiền thì không thể nào sống nổi.

Nếu cách này thật sự không được, vậy chỉ có thể...

Não Cố Mặc chuyển động nhanh, Cố Kiến Quốc đã ném sự nghi hoặc ra sau đầu.

Mặc kệ vì sao trước kia không phát hiện, bây giờ nếu là anh ấy phát hiện trước thì đều đem về nhà.

Hôm nay anh ấy vòng vòng ở thị trấn cả nửa ngày nhưng không tìm được việc gì kiếm tiền nhanh.

Nhưng anh ấy đã nhìn ra, bây giờ việc buôn bán quả thật không tệ.

Trên đường về anh ấy còn suy nghĩ, trong tay chỉ còn lại chút tiền, có thể buôn bán được gì.

Không nghĩ tới, anh ấy còn chưa nghĩ ra, chuyện làm ăn liền tự mình xuất hiện.

Cố Kiến Quốc bế Cố Mặc bước nhanh trở về nhà, sau đó đeo sọt vào lại trong núi.

Thừa dịp lúc này thời tiết nóng, mỗi nhà đều ở nhà ngủ nghỉ, anh ấy muốn mau chóng đem đá về.

Tần Nguyệt Lan nhìn Cố Kiến Quốc từng chuyến một đem đá trở về đặt trong nhà, mệt đến mồ hôi đầy đầu thì có chút đau lòng, "Còn không biết có thể bán được hay không, anh đem hết về làm gì?"

Cố Kiến Quốc lắc đầu, "Chờ bán được mới đem về thì muộn rồi, tin tức truyền nhanh mà, đến lúc đó người trong thôn nghe nói, còn có phần của chúng ta sao?""

Anh ấy đây là đề phòng lỡ như.

Chờ tất cả đá đều đem trở về, trời cũng đã sắp tối.

Cố Kiến Quốc cũng không rảnh lo ăn cơm chiều, vội vàng đến nhà họ Dư.

Nhà họ Dư lúc này mới vừa ăn xong cơm chiều, cả nhà đang hóng gió trong sân, thấy Cố Kiến Quốc vội vã đến thì đều có chút kỳ quái.

"Kiến Quốc, sao vậy?" Dư Hải có chút lo lắng hỏi.

Cố Kiến Quốc biết bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Không có chuyện gì lớn, chỉ là em kiếm được chút đồ, muốn đến thị trấn bán thử xem, anh tư, gần đây anh thường xuyên đến thị trấn bán đồ, đối với phương diện này khẳng định biết rõ hơn em, em chỉ tới hỏi anh một chút."

Nghe thấy Cố Kiến Quốc nói vậy, Dư Hải lập tức có hứng thú, "Kiến Quốc, cậu muốn đến thị trấn..."

Lời mới nói được một nửa đã bị người khác đánh một cái lên đầu.

Dư Hải cau mày quay đầu lại xem, sau khi thấy là Hứa Thục Hoa, vẻ không vui trên mặt vừa lướt qua đã biến mất, cười như là được ăn mật, "Mẹ! Sao thế? Có chuyện gì mẹ nói đi!"

Hứa Thục Hoa tức giận nhìn Dư Hải, "Nói nói nói, nói cái gì mà nói! Là giọng con lớn đó được không?"

Nói xong câu cuối cùng, Hứa Thục Hoa còn nhìn thoáng qua nhà cách vách.

Nhìn thấy ánh mắt này của Hứa Thục Hoa, Dư Hải nháy mắt liền hiểu Hứa Thục Hoa có ý gì.

Hứa Thục Hoa đây là sợ người nhà họ Cố cách vách nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ!

"Mẹ! Vẫn là mẹ nghĩ chu đáo!"

Dư Hải giơ ngón tay cái về phía Hứa Thục Hoa, đồng thời âm thanh cũng nén lại.

Hứa Thục Hoa đắc ý nhướng mày, trên mặt đều là vẻ tự đắc, trong miệng thì lại nói, "Được rồi, nói chuyện chính đi, Kiến Quốc, cậu định bán gì? Chỗ bọn tôi bày hàng trước kia cũng không tồi, người qua lại cũng nhiều, cậu nói xem cậu bán gì, hay là dứt khoát bày ở đó đi."

Cố Kiến Quốc ngượng ngùng cười cười, "Cháu định bán cục đá."

"Gì?"

Tuy Hứa Thục Hoa có năng lực nghe như thế nào, sau khi nghe thấy Cố Kiến Quốc lời này cũng có chút phản ứng không kịp, "Cậu muốn bán cục đá?"

Vẻ mặt Hứa Thục Hoa ngờ vực mà nhìn Cố Kiến Quốc, thậm chí có chút nghi ngờ, có phải Cố Kiến Quốc bị nhiều chuyện liên tiếp đả kích làm cho ngốc rồi hay không, nếu không sao lại muốn đi bán cục đá?

Dư Hải tuy không nói chuyện, nhưng biểu cảm và ánh mắt quả thực không khác gì Hứa Thục Hoa.

Cố Kiến Quốc thấy thế, vội vàng giải thích, "Không phải là đá tùy tiện nhặt được, là một ít đá tương đối thú vị."

Đang nói, Cố Kiến Quốc lấy trong túi áo ra hai cục đá hình con chó ra.

Nhìn cục đá rất sống động này, Hứa Thục Hoa và Dư Hải đều bị hấp dẫn, "Ồ, cái này thì thú vị này, Kiến Quốc, cậu từ đâu mà có vậy?"

Dư Hải vừa hỏi xong câu này, lại bị Hứa Thục Hoa đánh một cái lên đầu.

"Hỏi vớ vẩn gì vậy!"

Hứa Thục Hoa có chút ghét bỏ mà nhìn Dư Hải, thường ngày không phải thoạt nhìn rất lanh lợi sao?

Sao lúc này đầu óc lại không nhanh nhẹn?

Coi như quan hệ hai nhà tốt, cũng có chuyện có thể hỏi, có chuyện không thể hỏi.

Loại lời như là từ đâu mà có này có thể hỏi hay sao?

Dư Hải xoa xoa đầu, anh chỉ không phải là thuận miệng hỏi ra sao? Cũng đâu phải cố ý.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không dám cãi lại chút nào.

"Kiến Quốc này!" Hứa Thục Hoa nhìn về phía Cố Kiến Quốc, "Xem ra thứ này cũng rất thú vị, cậu định bán bao nhiêu tiền một cái?"

Trong lòng Cố Kiến Quốc cũng không có tính toán trước, anh ấy chưa từng buôn bán, vì thế khiêm tốn mà hỏi ý Hứa Thục Hoa, "Thím, hay là, thím cho cháu xin ý kiến?"

Được người khác hỏi ý, lòng hư vinh của Hứa Thục Hoa được thỏa mãn vô cùng, trên mặt cũng tươi cười xán lạn hơn vài phần.

Hứa Thục Hoa nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Dư Hải, "Thằng tư, mẹ nhớ trong thị trấn chúng ta, có phải có phải có một con phố đồ cổ hay không?"

Đây là Hứa Thục Hoa nghe mấy người già mua trái cây nói, nói là mới vừa ra đời năm nay.

Đương nhiên Hứa Thục Hoa cũng chỉ là nghe nói, trước nay chưa hề đi.

Dư Hải gật gật đầu, "Con cũng có nghe nói, hình như ở đó bán đồ cũ gì đó, có người cầm chén ăn trong nhà, bình từng ngâm dưa muối đem đi bán, còn bán được giá tốt đấy! Mẹ, mẹ nói là mấy thứ này cũng có thể đem qua đó bán?"
"Mẹ cảm thấy, thứ này thú vị thì thú vị đấy, nhưng cũng phải gặp đúng người mới mua."

Hứa Thục Hoa châm chước nói, "Thằng tư, ngày mai con cùng Kiến Quốc đến thị trấn, đi đến phố cổ kia mà xem xem, nếu được thì thôi, nếu không được thì đến chỗ chúng ta bày hàng trước kia."

Ý kiến này của Hứa Thục Hoa không tệ, có thể công có thể thủ, chuẩn bị tốt cả hai phía.

Dư Hải và Cố Kiến Quốc nghe xong đều liên tục gật đầu.

Cố Kiến Quốc không quá biết nói chuyện, nhưng Dư Hải thì biết, Dư Hải giơ ngón tay cái về phía Hứa Thục Hoa, "Hèn chi người ta hay nói nhà có người già như có bảo vật! Mẹ, mẹ chính là bảo vật nhà chúng ta!"

Hứa Thục Hoa lạnh lùng liếc Dư Hải, "Thằng tư này, con đây là nói mẹ già rồi?"

Dư Hải, "...Mẹ, không phải..."

Sao lại không giống dự đoán vậy?

Hứa Thục Hoa không hề nhìn Dư Hải, xoay người đón lấy Dư Noãn Noãn từ trong lòng Trần Xảo Cầm, "Đây mới là bảo vật nhà chúng ta này!"

Nghe vậy, Dư Hải liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng! Mẹ nói rất đúng!"

Lúc Cố Kiến Quốc đi cũng mang hai con chó lúc nãy mang theo nhét vào trong tay Dư Noãn Noãn, "Cũng không phải đồ hiếm lạ gì, hai cục này cứ đưa cho Noãn Bảo chơi đi, thím, cháu đi trước đây, sáng mai cháu lại qua."

Dư Noãn Noãn nhìn hai con chó đá trong tay, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy hai cục đá hình con chó này, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy, đây khẳng định là thứ Cố Mặc làm ra.

Theo như cô biết, món đồ tinh xảo như vậy, không phải là đồ mà công xưởng hiện giờ có thể làm ra, dù là thật sự có thể làm ra, Cố Kiến Quốc và Tần Nguyệt Lan cũng không có tiền vốn để nhập hàng.

Cho nên, đây chỉ có thể là Cố Mặc làm ra.

Dư Noãn Noãn cho Hứa Thục Hoa một cái, còn lại một cái thì dùng hai bàn tay nhỏ ôm lấy, đầu ngón tay trắng nõn cẩn thận sờ sờ lên mình con chó đá.

Xúc cảm cũng không tệ lắm, nhưng hiển nhiên không tốt như cái trên cổ cô đeo, chắc là vấn đề về chất lượng.

Nhưng Dư Noãn Noãn cảm thấy, đây khẳng định không phải cục đá màu trắng ngà bình thường, dù có kém hơn, cũng là loại ngọc thạch rẻ nhất.

Hứa Thục Hoa nói là đến phố đồ cổ thử xem, ngược lại đó là quyết định rất chính xác.

Hứa Thục Hoa thấy Dư Noãn Noãn thích như vậy, dứt khoát giao cục đá kia cho Trần Xảo Cầm, "Giữ cho Noãn Bảo đi!"

Khẳng định là đồ Cố Mặc làm ra, khẳng định là đồ tốt, giữ lại đó chuẩn bị mài!

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Cố Kiến Quốc liền đeo một cái sọt tới tìm Dư Hải.

Người nông thôn thường không ngủ nướng, đều là trời vừa sáng, gà gáy liền rời giường, Dư Hải cũng đã dậy, đang đánh răng rửa mặt, thấy Cố Kiến Quốc giờ này đã tới, động tác của Dư Hải càng nhanh thêm ba phần, "Kiến Quốc, chờ tôi một lát nhé!"

Cố Kiến Quốc thấy thế thì biết mình tới quá sớm, "Anh tư, anh cứ từ từ, không vội, là em tới sớm quá!"

Dư Hải thật ra có thể hiểu tâm trạng của Cố Kiến Quốc, nhớ trước đây lúc anh lần đầu tiên theo Hứa Thục Hoa đi thị trấn bán đồ, cũng là tâm tình tương tự vậy.

Dư Hải rửa mặt xong, Trần Xảo Cầm cũng từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cô cầm hai cái màn thầu trắng, tay khác còn có hai trứng gà luộc, toàn bộ đều đưa Dư Hải, "Tới ăn đi!"

Ở nông thôn, màn thầu trắng chính là đồ hiếm lạ, càng đừng nói là màn thầu trắng còn to hơn nắm tay của Dư Hải.

Thấy Dư Hải đưa cho mình, Cố Kiến Quốc liên tục xua tay, "Anh tư, anh ăn đi, em ăn rồi!"

Dư Hải không phí lời với Cố Kiến Quốc, trực tiếp cầm màn thầu bỏ vào trong miệng, "Mau cầm lấy a! Lát nữa rơi mất thì thật đáng tiếc!"

Nói rồi, Dư Hải liền buông lỏng tay.

Cố Kiến Quốc mím miệng không chịu ăn, không nghĩ tới Dư Hải nói buông tay liền buông tay, trơ mắt nhìn màn thầu rớt xuống, anh ấy vội vàng duỗi tay ra đón.

Cũng may phản ứng rất nhanh, chộp lấy màn thầu nắm chắc trong tay.

Cố Kiến Quốc cảm thấy lòng mình đang kinh hoàng, còn không đợi anh ấy bình phục một chút, Dư Hải liền chuyển một quả trứng gà qua, "Nhận lấy, chúng ta vừa đi vừa ăn!"

Vừa mới có sự kiện kia, Cố Kiến Quốc cũng không dám không nhận.

Thấy Cố Kiến Quốc nhận lấy, Dư Hải cười, đưa màn thầu trong tay đến bên miệng, há to miệng cắn một miếng, "Đi! Hai anh em ta đi kiếm tiền!"

Dư Hải và Cố Kiến Quốc đi không bao lâu, Dư Noãn Noãn cũng tỉnh.

Theo cô dần dần lớn lên, sinh hoạt và nghỉ ngơi cũng ngày càng theo quy luật.

Dư Noãn Noãn xoay người ngồi dậy, thấy Dư Hải và Trần Xảo Cầm đều không có trong phòng há mồm gọi một tiếng mẹ.

Nếu có thể nhanh hơn chút học cách đi thì tốt rồi, như vậy thức dậy cũng không cần gọi mẹ trước.

Khoảng thời gian này, nhà họ Dư kiếm được chút tiền, nhưng cả nhà sống qua ngày, chỗ cần dùng tiền cũng nhiều hơn, về mặt sinh hoạt kỳ thật cũng không có thay đổi quá lớn.

Nhiều nhất cũng chỉ là trên bàn cơm nhiều lương thực tinh*hơn, ít đi chút lương thực phụ**

(*như bột mì, gạo)
(**như ngô, khoai, sắn, đậu...)

Hứa Thục Hoa nghĩ, cái khác đều có thể từ từ, nhưng người lớn trong nhà phải làm việc, trẻ con đang lớn, ăn chút đồ ngon cũng không thiệt, bởi vậy cũng đồng ý lấy ra một số tiền để mua lương thực tinh.

Cơm sáng nhà họ Dư là cháo gạo kê, bên trong còn bỏ mấy quả táo đỏ, còn có màn thầu trắng mới ra nồi.

Sáu anh em Dư Vĩ mỗi đứa một quả trứng gà luộc, Dư Noãn Noãn thì súp trứng hấp.

Những người khác tuy rằng không có trứng gà, nhưng màn thầu trắng, cháo với rau xào cũng ăn rất thơm ngon.

Trước kia lúc trong nhà không kiếm được tiền, một tháng có thể ăn hai ba lần lương thực tinh đã không tồi, hơn nữa đại số đều là trẻ con ăn, người lớn nhìn.

Hiện tại sống mỗi bữa đều được ăn lương thực tinh, nếu là trước kia còn không dám nghĩ đến, còn có gì mà không biết đủ chứ.

Sau khi ăn cơm sáng, Hứa Thục Hoa gọi bốn người con dâu trong nhà đến.

"Mắt thấy sau anh em Vĩ Tử sắp phải đi học rồi, dù sao cũng không thể giống như bây giờ, mặc đồ mảnh vá chồng mảnh vá, lát nữa các con làm cho xong việc nên làm rồi cùng nhau đến thị trấn một chuyến, mua cho mỗi đứa bọn nó hai bộ quần áo mới giày mới, mẹ nhớ trung tâm bách hoá có bán cặp sách, dụng cụ học tập, tập vở, bút, các con xem rồi mua là được. Xảo Cầm, con cũng đi theo cùng đi, giúp trông bọn trẻ, nhân tiện mua ít vải và bông vải về, nên chuẩn bị chuẩn bị áo bông quần bông cho Noãn Bảo rồi."

Tuy Hứa Thục Hoa đặt Dư Noãn Noãn ở vị trí đầu trong tim, điều này làm cho Trần Xảo Cầm rất vui mừng.

Nhưng lúc này mới tháng tám mà, Dư Noãn Noãn còn đang mặc yếm đấy, Hứa Thục Hoa đã muốn chuẩn bị áo bông quần bông cho Dư Noãn Noãn, có phải là sớm quá không?

Thấy Trần Xảo Cầm không hé răng, Hứa Thục Hoa cất cao âm thanh một chút, "Xảo Cầm? Nghĩ gì thế?"

"A!?" Trần Xảo Cầm lấy lại tinh thần, liên tục lắc đầu, "Không có việc gì không có việc gì, con biết rồi mẹ, con sẽ trông tốt mấy đứa Vĩ Tử."

Hứa Thục Hoa gật gật đầu, "Lúc mua vải nhớ mua màu sắc đẹp đấy, Noãn Bảo của chúng ta da trắng, cũng nên mặc vàng nhạt, hồng nhạt, đừng mua chói quá, trông nhà quê muốn chết."

Nghe vậy, Trần Xảo Cầm nháy mắt cảm thấy áp lực thật lớn.

Cô thật muốn nói, một khi đã như vậy, sao Hứa Thục Hoa không tự mình đi mua?

Đương nhiên việc này cũng phải suy nghĩ chút đã.

Cho Trần Xảo Cầm hai lá gan, cô cũng không dám nói như vậy.

Bởi vì dắt theo mấy đứa nhỏ nên Hứa Thục Hoa dứt khoát gọi ba anh em Dư Giang tới, để ba anh em họ đi cùng.

Chưa nghĩ đến những điều khác thì cũng có thể giúp đỡ xách đồ, tiết kiệm tiền mua đồ cùng đỡ bị bắt nạt.

Chờ bọn họ sắp đi hết rồi, Dư Chấn Dân đang ngồi dưới bóng cây hút thuốc lá dưới bóng mát trước cửa nhà chính nhả ra một vòng khói: "Bà nói bà đó, không phải chỉ là đi mua đồ cho con nít thôi à, sao lại gọi chúng đi hết thế chứ?"

Một đám người trùng trùng điệp điệp, ai không biết còn tưởng là đi đánh nhau!

Hứa Thục Hoa đang định bế Dư Noãn Noãn đi ra ngoài nghe thấy vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn Dư Chấn Dân: "Ông cũng muốn đi à? Ông muốn đi thì nhanh lên để tôi khóa cửa lại, bế Noãn Bảo đi tìm Ngốc Bảo chơi!"

Dư Chấn Dân: "..." Ông nói ông muốn đi khi nào thế?

Dư Chấn Dân khoát khoát tay: "Được rồi, bà đi đi! Đội mũ cho Noãn Bảo kìa, cẩn thận đừng để ra nắng!"

"Còn cần ông phải nhắc à!"

Hứa Thục Hoa nói rồi đội chiếc mũ cỏ nhỏ nhắn trong tay lên đầu Dư Noãn Noãn.

Hứa Thục Hoa vừa mới bế Dư Noãn Noãn đi ra ngoài thì lại thấy Vương Đệ Lai sát vách đúng lúc đi đến.

Kẻ thù gặp nhau là điều rõ ràng, vẻ mặt Vương Đệ Lai vốn dĩ còn ngơ ngơ ngác ngác, thấy Hứa Thục Hoa thì mặt mũi bà ta lập tức trở nên sinh động hơn.

Chỉ tiếc là bà ta chỉ có lòng, không có gan.

Trừng mắt nhìn Hứa Thục Hoa một hồi, hừ một tiếng rồi bưng chậu đi.

Trong chậu chất đầy quần áo, chắc là bà ta định đi đến bờ sông giặt đồ.

Nhìn bóng lưng Vương Đệ Lai bỏ đi, Hứa Thục Hoa khinh thường cười cười: "Cũng chỉ có như vậy."

Dứt lời, bà cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Vương Đệ Lai gì cho nhiều nữa, bế Dư Noãn Noãn bỏ đi.

Thị lực của Dư Noãn Noãn bây giờ vô cùng tốt, từ rất xa đã trông thấy căn nhà nhỏ của Cố Mặc, Dư Noãn Noãn còn có thể nhìn xuyên qua hàng rào, trông thấy Cố Mặc và Tần Nguyệt Lan đang ở trong sân.

Tần Nguyệt Lan đang cầm một chiếc cuốc xới đất, có lẽ là cô ấy tính trồng rau trên mảnh đất trong sân.

Thấy cô ấy như vậy, Hứa Thục Hoa gật đầu: "Sống một mình nhưng tính tình lại quá mềm yếu."

Câu này là Hứa Thục Hoa nói một mình, nhưng bà vừa nói xong thì thấy Dư Noãn Noãn gật đầu một cái, nhất thời không nhịn được nở nụ cười: "Noãn Bảo gật đầu, ý là nghe hiểu bà nói gì sao?"

Dư Noãn Noãn mở to đôi mắt vô tội nhìn Hứa Thục Hoa: Bà nội đang nói gì thế, cháu nghe không hiểu.

Thấy thế Hứa Thục Hoa lại cười cười bế Dư Noãn Noãn đi vào trong sân.

Tần Nguyệt Lan thấy Hứa Thục Hoa đi vào thì ngừng tay xới đất, cười với Hứa Thục Hoa: "Thím tới đó ạ! Để cháu lấy cho thím một cái ghế, hôm nay trời vẫn còn mát mẻ!"

Nói rồi, Tần Nguyệt Lan đi vào nhà, chỉ chốc lát sau đã xách băng ghế dài ra, đặt dưới bóng cây trong sân.

Cây này là một cái cây hương xuân nhiều năm tuổi, nó vừa cao vừa lớn, khi ngồi dưới bóng cây, có gió thổi tới, đúng là rất mát mẻ.

Cố Mặc vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu đó, ngay đối diện Hứa Thục Hoa.

Hứa Thục Hoa vẫy vẫy tay với Cố Mặc: "Ngốc Bảo, lại đây, Noãn Bảo "mang đồ ăn ngon cho cháu nè."

Cố Mặc nghe vậy thì hơi nghi ngờ nhìn Dư Noãn Noãn, nhưng vẫn đứng lên, bước từng bước nhỏ đến trước mặt Hứa Thục Hoa.

Dư Noãn Noãn với tay vào trong chiếc túi nhỏ trên yếm, lúc lấy ra, trong tay cầm một quả cà chua đỏ rực: "Anh ơi, ăn!"

Quả cà chua đỏ au, kích cỡ cũng không lớn lắm, Cố Mặc vừa cầm trong tay là ngửi thấy mùi vị ngọt đặc trưng.

Số lượng người trồng cà chua ở khu vực cầu Tam Lí không ít, thứ phổ biến như thế này đều là rửa sạch rồi ăn trực tiếp, cũng chẳng dùng để xào rau.

Nhà họ Cố cũng có trồng, trước đây Cố Mặc cũng đã ăn rồi nhưng vị của quả cà chua đó không thể so sánh với vị của quả cà chua cậu đang cầm trong tay.

Chỉ mới ngửi thôi, Cố Mặc đã có thể xác định rằng, đây chắc chắn là do Dư Noãn Noãn biến ra.

Thấy Cố Mặc ăn cà chua, Dư Noãn Noãn cười đôi mắt cong cong, tay lại với vào túi lần nữa, lấy một quả cà chua nhỏ khác ra.

Quả cà chua rất là nhỏ, nếu là một đứa trẻ lớn hơn một chút, một ngụm là ăn hết ngay.

Nhưng Dư Noãn Noãn vẫn còn nhỏ, hàm răng vẫn chưa cứng cáp lắm, một quả cà chua nhỏ thôi là đủ để ăn gần nửa ngày.

Dư Noãn Noãn nghĩ, cứ tiếp tục một thời gian dài như vậy, sự kiên trì của cô chắc chắn sẽ được mài dũa rất tốt.

Hứa Thục Hoa nhìn Dư Noãn Noãn, lại nhìn Cố Mặc, dù bà không ăn cà chua nhưng bà vẫn vui vẻ cười.

Cũng chẳng còn cách nào, nhìn thấy hai đứa nhỏ thôi là bà đã cảm thấy ăn cái gì cũng ngọt!

Hứa Thục Hoa nói là bế Dư Noãn Noãn đến tìm Cố Mặc chơi, thực chất cũng chỉ là để hai đứa nhỏ ăn chung với nhau thôi, dù gì Dư Noãn bây giờ vẫn chưa biết đi, nói cũng chỉ nói được vài từ, thật sự chưa có cách gì mà chơi với Cố Mặc được.

Nhưng có Hứa Thục Hoa ở đây, Tần Nguyệt Lan chẳng cần lo lắng cho Cố Mặc nữa, khi làm việc cũng không dừng lại nữa.

Một buổi sáng, Tần Nguyệt Lan đã xới xong ba luống đất, chỉ còn chờ gieo hạt giống nữa là xong.

Thấy Tần Nguyệt Lan vất vả mồ hôi đầy đầu không kêu khổ một tiếng nào, Hứa Thục Hoa cũng không khỏi khâm phục cô ấy, cô ấy là một người có năng lực, song không biết sau này có dùng được hay không nữa.

Nhưng nghĩ lại thì chắc là được.

Dù gì cũng làm mẹ được mà!

Thấy sắp đến giờ ăn trưa, Cố Kiển Quốc còn chưa về, Hứa Thục Hoa tính bế Dư Noãn Noãn về nhà.

Tần Nguyệt Lan thấy vây thì vội vàng ngăn lại: "Thím đừng đi, trưa nay chúng ta ăn chung đi ạ."

"Hôm nay thì không được." Hứa Thục Hoa nói rồi đứng dậy: "Chị dâu của cháu dắt mấy đứa nhỏ lên thị trấn rồi, nếu thím không về thì trưa nay cả nhà sẽ đói bụng mất."

"Vậy cũng không sao ạ, đợi lát nữa cháu nấu nướng xong xuôi sẽ qua gọi mọi người lại đây, trưa hôm nay dù thế nào cũng phải ăn ở đây!"

Thái độ của Tần Nguyệt Lan vô cùng cương quyết, ngay cả Hứa Thục Hoa cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hứa Thục Hoa tính nói lại nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Dư Hải và Cố Kiến Quốc đang đi về phía bên này: "Kiến Quốc và thằng tư về rồi đấy à!"

Tần Nguyệt Lan nghe vậy thì ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Cố Kiến Quốc và Dư Hải lần lượt đi vào trong sân.

Hai người đều đi bộ thoải mái, mặt mũi sáng bừng.

Thấy bộ dạng hai người như vậy, không cần hỏi cũng biết là có chuyện tốt.

Cố Kiến Quốc thay đổi vẻ ít nói trước đây, vừa bước vào sân anh ấy đã nói với Tần Nguyệt Lan rằng: "Nguyệt Lan em chưa nấu cơm à? Anh có mua mấy thứ, em dọn dẹp một chút rồi làm nhé, hôm nay mời thím và mọi người ăn một bữa!"

Nói xong, Cố Kiến Quốc cởi gùi trên vai đặt xuống đất đưa cho Tần Nguyệt Lan.

Tần Nguyệt Lan đang đứng trước mặt Hứa Thục Hoa, nên khi cô ấy nhận lấy gùi, Hứa Thục Hoa và Dư Noãn Noãn cũng có thể nhìn thấy rõ thứ ở trong gùi.

Chưa kể đến gạo với mỳ, còn có một tảng thịt ba chỉ lớn, một con gà béo mập, một con vịt cũng béo mập nốt và thêm cả một con cá béo mập nữa.

Giỏi lắm, gà vịt cá gì cũng có!

Cố Kiến Quốc giàu rồi hả?

Hứa Thục Hoa nhíu nhíu mày: "Kiến Quốc, đem đồ đi bán chưa?"

Cố Kiến Quốc gật đầu thật mạnh: "Đều đem đi bán cả rồi ạ!"

Nghe vậy, Dư Noãn Noãn nhìn về phía Cố Kiến Quốc.

Dùng tốt lắm!

Còn đang nghĩ như vậy thì chợt nghe Cố Kiến Quốc nói tiếp: "Không chỉ có bán hết những thứ đó mà còn bán sạch cả mấy thứ còn trong nhà, buổi chiều người ta sẽ đến lấy."

Nghe thấy vậy, Hứa Thục Hoa cũng hơi ngạc nhiên: "Người ta trực tiếp tới lấy?"

"Dạ đúng rồi ạ!" Khuôn mặt Cố Kiến Quốc sáng bừng, khóe miệng anh ấy vô thức nhếch lên: "Ra giá cũng không thấp!"

Nói rồi Cố Kiến Quốc xòe một bàn tay ra.

Nhìn năm ngón tay anh ấy, Hứa Thục Hoa châm chước nói: "Bán được năm mươi đồng à?"

Cố Kiến Quốc còn chưa trả lời, Dư Hải đã nhịn không nổi nữa nói trước: "Mẹ, mẹ đoán mạnh hơn nữa đi!"

Hứa Thục Hoa liếc mắt nhìn Dư Hải, thấy Dư Hải cười cười thì gan phình ra đoán thêm: "Bán được năm trăm hả?"

Hứa Thục Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy con số này đã không hề ít.

Dù có tinh xảo đến mức nào đi nữa, thì cũng chỉ là một viên đá nhỏ, sao có thể bán giá trên trời được?

Ai mà ngờ, lần này Cố Kiến Quốc vẫn lắc đầu.

Nhưng Cố Kiến Quốc không để Hứa Thục Hoa đoán nữa.

"Mấy thứ nhỏ nhỏ thì năm đồng một cái, lớn hơn thì năm mươi đồng một cái."

Nghe Cố Kiến Quốc nói xong, đừng nói là Hứa Thục Hoa, ngay cả Dư Noãn Noãn cũng cảm thấy khiếp sợ trợn tròn con mắt.

Cũng may sự chú ý của mọi người bây giờ đều tập trung hết trên người Cố Kiến Quốc nên không ai chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt cô.

Hứa Thục Hoa chép miệng: "Ông trời ơi, bây giờ đá cũng mắc tiền như vậy sao?"

Đừng nói Hứa Thục Hoa cảm thấy lạ lùng, ngay cả Cố Kiến Quốc cũng có cảm giác như vậy.

Một buổi sáng này, Cố Kiến Quốc cảm giác y như nằm mơ.

Cũng may còn có Dư Hải chống đỡ được, dù có ngạc nhiên nhưng vẫn có thể nói chuyện với người ta, nếu không, bất kể kích thước lớn nhỏ gì, anh ấy đều sẽ bán đồng giá năm đồng một viên.

Nếu thật là như vậy thì lỗ quá!

Tần Nguyệt Lan một tay xách gùi, một tay nhéo mặt mình một cái, cảm thấy đau đau, lúc này mới tìm được giọng nói của mình.

"Kiến Quốc à, anh nói thật hả? Anh sẽ không bị người ta lừa chứ."

Có ai ngu ngốc như vậy chứ, vậy mà lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đá.

Năm đồng chưa tính, họ còn trả giá cao hơn, thế bán được những năm mươi đồng một viên.

Đúng là kẻ ngốc nhiều tiền!

"Anh cũng đâu có phải người ngu, sao bị người ta lừa được? Hơn nữa, còn có anh tư đi chung với anh mà!"

Cố Kiến Quốc nói rồi móc một xấp tiền dày ra khỏi túi đưa cho Tần Nguyệt Lan: "Tiền đều ở đây cả, sao có thể bị người ta lừa được?"

Một xấp Nhân dân tệ thật dày, ngay cả Hứa Thục Hoa cũng hoa mắt.

Cài này!

Đúng là giàu to thật rồi!

Dư Noãn Noãn nhìn xấp tiền lại quay sang nhìn Cố Mặc.

Nếu không có Cố Mặc thì cũng sẽ không có số tiền này.

Cho nên, số tiền này cũng xem như là do Cố Mặc kiếm được.

Một lần mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có phải bây giờ Cố Mặc vui lắm không?

Nhưng khi Dư Noãn Noãn trông thấy vẻ mặt ngơ ngác như bình thường của Cố Mặc thì lại nghĩ mình nghĩ nhiều rồi.

Cố Mặc không phải một đứa trẻ thật sự, có khi trước kia còn là người có bản lĩnh hơn, sao lại có thể để lộ sự vui mừng khi mới kiếm được một chút tiền như này được?

Dư Noãn Noãn thầm nói với chính mình, không nên bởi vì cơ thể nhỏ đi mà ngay cả suy nghĩ cũng nhỏ đi được.

Cô cũng đã gặp rất nhiều loại người trên đời mà!

Sao có thể vì một xấp Nhân dân tệ mà vui mừng quá khích được?

Có điều, một xấp dày như vậy là bao nhiêu nhỉ?

Người có thắc mắc như vậy không chỉ có một mình Dư Noãn Noãn .

Tần Nguyệt Lan bỏ sọt xuống, hai tay dùng sức lau lau lên quần áo, lúc này mới đưa tay nhận lấy tiền.

"Đây...Đây là bao nhiêu vậy?"

"Một ngàn đồng!"

"Một...Một ngàn đồng?"

Âm thanh Tần Nguyệt Lan run rẩy, cơ hồ sắp cắn phải đầu lưỡi mình, ngay cả bàn tay cầm tiền cũng bắt đầu run.

Một ngàn đồng á!

Đừng nói là cô ấy có được, trước kia đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trông Tần Nguyệt Lan bày dáng vẻ này, nhưng ngược lại không ai chê cười cô ấy.

Bất kỳ ai đột nhiên có nhiều tiền như vậy, phỏng chừng đều là bộ dáng này.

Cố Kiến Quốc vỗ vỗ bả vai Tần Nguyệt Lan, "Được rồi, cất tiền đi, mau đi nấu cơm đi! Anh tư chạy cùng anh cả một buổi sáng, đã sớm đói lả rồi."

Tần Nguyệt Lan nghe vậy liên tục gật đầu, "Nấu nấu nấu! Đi nấu liền! Cái kia, tiền thì anh cầm đi! Em đi nấu cơm!"

Dứt lời, Tần Nguyệt Lan nhét tiền vào lòng Cố Kiến Quốc, xách sọt rời đi.

Nhiều tiền như vậy, để ở đâu cô ấy cũng không yên tâm.

Vẫn là để Cố Kiến Quốc cầm đi!

Nhìn Tần Nguyệt Lan rời đi mà như chạy trốn, Hứa Thục Hoa không nhịn được cười thành tiếng.

Đã là người làm mẹ rồi, đôi khi vẫn giống như thiếu nữ.

Lại nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của Cố Kiến Quốc, được!

Thế này không thể không nói một câu châm ngôn, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hai vợ chồng này thật đúng là đẹp đôi!

Có chuyện này, Hứa Thục Hoa cũng không kiên trì phải về nhà, nói với Dư Hải, "Các con trở về rồi trực tiếp qua đây?"

"Đi đường vòng, từ cổng nhà chúng ta đấy, anh cả và mọi người còn chưa trở về, con gọi cha rồi, bảo cha khóa cửa lại rồi qua đây, phong chừng một lát là tới!"

Hứa Thục Hoa gật gật đầu, "Vậy được, con đi rửa tay rửa mặt đi, bế Noãn Bảo chơi, mẹ đi giúp Nguyệt Lan dọn dẹp."

Gà vịt và cá đều sống, vẫn cần giết mới được, một mình Tần Nguyệt Lan không lo hết được.

Dư Hải rất nhanh đã rửa tay rửa mặt xong, trở lại bế Dư Noãn Noãn vào trong ngực, "Noãn Bảo! Một buổi sáng không gặp, con lại xinh đẹp hơn rồi!"

Nghe thấy lời này, Dư Noãn Noãn không nhịn được mà cười ra tiếng.

Trước kia sao lại không nhìn ra, Dư Hải lại biết nói chuyện ngọt xớt vậy!

Đây là chỉ như vậy với một mình cô , hay là đối với mọi đứa trẻ đều như vậy?

Dư Hải bế Dư Noãn Noãn trở lại ngồi dưới tán cây, nhìn về phía Cố Mặc đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế, "Ngốc Bảo! Một ngày không gặp, cháu cũng lại xinh đẹp hơn rồi nha!"

Dư Noãn Noãn "...".

Được rồi cô biết rồi, cha cô là thấy trẻ con xinh xắn mới ngọt!

Cố Mặc nghe vậy thì nhìn về phía Dư Hải, nghiêm túc nói cảm ơn, "Cảm ơn bác tư."

Dư Hải vốn thuận miệng khen một câu, nghe thấy Cố Mặc nói lời này, nhất thời lại cứng họng.

Qua một hồi lâu, Dư Hải mới cười mà xua tay, "Không có gì không có gì, bác nói đều là lời thật lòng."

Đại khái là không biết nên nói gì với đứa trẻ như Cố Mặc, Dư Hải lại đặt tầm mắt lên người Dư Noãn Noãn.

Thấy trên yếm Dư Noãn Noãn hơi nhô lên, bên trong hình như đựng thứ gì đó, Dư Hải lập tức có hứng thú.

"Noãn Bảo, đây là đựng gì đó? Không phải là tiền chứ?"

Tuy rằng đã qua rất lâu nhưng Dư Hải vẫn nhớ bộ dáng Dư Noãn Noãn cầm tiền nhét vào yếm.

Bị soi mói trước mặt Cố Mặc, Dư Noãn Noãn có chút đỏ mặt, trừng mắt liếc Dư Hải một cái.

Dư Hải không hề cảm thấy, tay đã thò vào trong yếm, lấy đồ bên trong ra.

Là hai quả cà chua còn dư lại.

Ngửi thấy mùi cà chua, Dư Hải mồm chảy nước bọt, bỏ hết hai trái cà chua vào trong miệng.

Nhai hai cái, tự đáy lòng khen một tiếng.

Ngọt!

Dư Noãn Noãn???

Cố Mặc !!!!

Như vậy liền ăn rồi?

Hai trái cà chua kia là Dư Noãn Noãn trữ lại, chờ đến bữa cơm trưa mới ăn!

Nhưng nhìn bộ dáng thoả mãn của Dư Hải, Dư Noãn Noãn chỉ là thở dài một hơi.

Bỏ đi bỏ đi, ai bảo đây là người cha xinh đẹp của mình chứ!

Đành cho anh ăn vậy!

Dư Hải căn bản không biết cái đầu nhỏ của Dư Noãn Noãn nghĩ nhiều như vậy, sau khi ăn hai trái cà chua, anh còn mặt đầy nuối tiếc, "Noãn Bảo à, yếm này của con nhỏ quá, cũng không đựng nổi mấy trái cà chua, sau này bảo mẹ con làm cho con cái túi đeo nhỏ, để con có thể dụng thêm chút đồ ăn."

Dư Noãn Noãn mỉm cười: Là đựng cho cha chứ gì?

Lúc Dư Chấn Dân tới liền nhìn thấy hai cha con Dư Noãn Noãn và Dư Hải đang mặt đối mặt mà cười, đối diện hai người, Cố Mặc đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt ngốc nghếch.

Một trận gió thổi qua, thổi từng sợi tóc xoăn trước trán Cố Mặc lay động trái phải, càng hiện rõ vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Cố Mặc.

Thấy một màn này, Dư Chấn Dân có chút ngứa tay, vô cùng muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của Cố Mặc.

Trong nhà tuy rằng có sáu đứa cháu trai nhưng đều là tính tình hoạt bát, từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, càng đừng nói ngồi yên ngoan ngoãn như vậy.

Đừng nói nhà họ Dư, dù là đưa mắt nhìn khắp Tam Lí Kiều cũng không có đứa trẻ như vậy.

Dư Chấn Dân chắp hai tay sau lưng, đi bộ tới bên cạnh Cố Mặc, tay cực kỳ tự nhiên mà đặt lên đầu Cố Mặc, "Ngốc Bảo à, nhìn gì đó?"

Cố Mặc ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về phía Dư Chấn Dân, "Nhìn Noãn Bảo..."

Dư Chấn Dân cười ha hả gật gật đầu, thuận theo Cố Mặc mà nói, "Noãn Bảo đẹp đấy, nhìn đi!"

Cố Mặc, "..." Cậu còn chưa nói hết mà!

Nhưng thấy dáng vẻ này của Dư Chấn Dân, cuối cùng Cố Mặc vẫn là ngậm miệng lại.

Thôi đi, không nói nữa.

Dù sao ý tứ cũng không khác nhau mấy.

Cố Kiến Quốc vào nhà cất tiền xong, đi ra rửa tay rửa mặt rồi liền đến giúp Tần Nguyệt Lan và Hứa Thục Hoa nấu cơm.

Cái khác không giúp được gì, nhưng nhóm lửa vẫn là có thể.

Có anh ấy trông lửa, Tần Nguyệt Lan cũng có thể đi làm việc khác.

Động tác trong tay Hứa Thục Hoa không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi, dò hỏi Cố Kiến Quốc về chuyện buổi sáng, "Kiến Quốc này, mấy thứ kia cậu bán cho ai vậy?"

Nhắc đến chuyện này, Cố Kiến Quốc liền nhịn không được mà kích động.

"Sau khi cháu và anh tư đến thị trấn, nghe theo ý kiến của thím mà đến phố đồ cổ."

"Chúng cháu đi sớm quá, phố đồ cổ kia còn chưa có ai, cũng chỉ hai ba tiệm mở cửa."

"Anh tư nói tiệm lớn coi thường khách, dẫn cháu tới một cửa hàng không xem là lớn nhưng thoạt nhìn rất đẹp."

"Chúng cháu vào cửa hàng, trong tiệm chỉ có một người trẻ tuổi, thoạt nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ anh tư, sau khi thấy đồ của chúng cháu thì nói là ngọc thạch điêu khắc gì đó, tuy không phải ngọc tốt gì nhưng cũng coi như không tệ, hỏi chúng cháu bán thế nào, trong nhà còn hay không."

"Cháu nói trong nhà còn có cục lớn, không quá giống những cục đó, anh ta liền nói đều cần , cho cái giá, móc tiền ra, hẹn buổi chiều đến đây kéo hàng."

"Cháu và anh tư cầm tiền, mua đồ xong liền về!"

Hứa Thục Hoa nghiêm túc nghe, sau khi nghe xong liền nghĩ: Cố Kiến Quốc thật sự không biết kể chuyện.

Nếu đổi lại là Dư Hải, chuyện này tuyệt đối được kể diễn cảm.

Tuy rằng Cố Kiến Quốc kể khô khan, nhưng tóm lại là nói rõ sự tình.

"Mặc kệ nói sao, cậu hiện giờ có tiền rồi, cũng có thể nghĩ xem sau này làm sao." Hứa Thục Hoa nói.

Nghe thấy Hứa Thục Hoa nói vậy, vẻ tươi cười trên mặt Cố Kiến Quốc đột nhiên cứng lại.

Thấy Cố Kiến Quốc như vậy, trong lòng Hứa Thục Hoa thở dài một hơi, cũng không tiếp tục nói nữa.

Lúc này nước trong nồi vừa vặn sôi, Tần Nguyệt Lan vội đứng dậy, mở nắp nồi ra, cầm ca múc nước trong thau, "Nhổ lông gà vịt còn phải dùng hơi nước sôi nóng hôi hổi mới được, bằng không sẽ không nhổ sạch lông."

Hứa Thục Hoa cũng theo giúp đỡ, "Lát nữa tôi dạy cháu làm sao để nhổ lông vừa nhanh lại vừa sạch."

Bà sống ngần ấy năm, số lần giết gà vịt, nhổ lông nhiều không đếm xuể, đương nhiên là có bí quyết của mình.

Tần Nguyệt Lan vui vẻ nhìn về phía Hứa Thục Hoa, "Thật ạ? Vậy thật đúng là cảm ơn thím!"

Chờ Tần Nguyệt Lan và Hứa Thục Hoa bưng nước nóng đi, Cố Kiến Quốc đứng lên, bỏ thêm nước lạnh vào trong nồi tiếp tục đun.

Ngồi xuống, tuy hai mắt Cố Kiến Quốc nhìn vào trong bếp, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Tần Nguyệt Lan và Hứa Thục Hoa.

Hai người vai sát vai ngồi xổm cạnh nhau, âm thanh nói chuyện không cao không thấp, có thể nghe thấy bọn họ trò chuyện với nhau rất vui.

Cứ nhìn như thế, Cố Kiến Quốc nhịn không được lại thở dài một hơi.

Anh ấy và Tần Nguyệt Lan kết hôn đã mấy năm, Tần Nguyệt Lan và Vương Đệ Lai chưa từng chung sống với nhau như vậy.

Tần Nguyệt Lan là người tính tình mềm dịu, với ai cũng có thể chung sống tốt.

Phải chi Vương Đệ Lai có thể dịu dàng một chút...

Cố Kiến Quốc cười khổ lắc đầu, nghĩ mấy thứ này có ích lợi gì.

Đối với đứa con trai ruột này còn dịu dàng không được, càng đừng nói đối với con dâu.

Vì nghĩ đến hai người Dư Noãn Noãn và Cố Mặc, Hứa Thục Hoa cố ý nấu cháo thịt gà cho cả hai, cá cũng là đem hấp, như vậy hai người mới có thể ăn một ít.

Tay nghề Hứa Thục Hoa rất tốt, tay nghề Tần Nguyệt Lan cũng không tồi, món ăn hai người phối hợp làm ra tương đối phong phú, mỗi người đều ăn đến thoả mãn.

Sau khi ăn uống no nê không bao lâu, Dư Noãn Noãn liền ngáp lớn một cái.

Có hơi buồn ngủ rồi nha!

Vào lúc Dư Noãn Noãn định nằm trong lòng Hứa Thục Hoa mà ngủ một lát thì đột nhiên nghe thấy tiếng ô tô bóp còi.

Nghe thấy âm thanh này, Dư Noãn Noãn lập tức tỉnh táo.

Đây là người tới kéo đá à?

Dư Noãn Noãn vẫn rất tò mò đối với người mua đá, mở to mắt nhìn ra cửa.

Hứa Thục Hoa đại khái cũng rất tò mò, cho nên ôm Dư Noãn Noãn đứng lên, đi theo phía sau Cố Kiến Quốc ra nhà chính.

Mới từ trong nhà đi ra, liền nhìn thấy bên ngoài hàng rào sân đang đậu một chiếc xe van.

Xe màu xám bạc, thân xe được lau chùi rất sạch sẽ.

Cửa sổ ghế lái mở ra, một cánh tay nhàn nhã vắt lên cửa sổ, ngón tay trắng nõn thon dài nhịp nhàng gõ vào cửa xe.

Chỉ nhìn cái tay kia, Dư Noãn Noãn liền biết, đây nhất định là một soái ca!

Cố Kiến Quốc bước nhanh ra cổng, đứng cạnh ghế lái, cong người thăm dò bên trong, "Anh hai Thẩm tới rồi à?"

Thẩm Đạc nghe vậy quay đầu, gật gật với Cố Kiến Quốc, "Tới rồi đây!"

Cố Kiến Quốc lui sang một bên để Thẩm Đạc có thể mở cửa xe.

Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm cửa xe, thấy cửa xe mở ra, một chân mặc quần jean, mang giày da thò ra trước, sau đó là nửa người trên mặc áo sơ mi bông, cuối cùng là khuôn mặt trắng nõn đeo kính râm.

Kính râm rất lớn, một gương mặt vốn dĩ không lớn lắm bị che đi một nửa, nhưng từ trán và cằm có thể nhìn ra, người này trông rất đẹp mắt.

Chỉ là trang điểm thế này....

Được rồi!

Đây là cách trang điểm hợp xu hướng nhất hiện nay!

Thẩm Đạc đứng yên, tháo mắt kính ra cầm trong tay nhẹ nhàng chuyển động, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp đánh giá cái sân nhỏ trước mắt.

"Kiến Quốc, cái sân này của anh không tệ a!"

Thẩm Đạc nói, cầm kính râm cọ cọ lên đầu, "Hình như cái kia...Cái gì ý nhỉ, hoa cúc gì đó....Cái gì mà Nam Sơn?"

Đại khái là Thẩm Đạc nghĩ không ra, nhìn sang Cố Kiến Quốc, đợi Cố Kiến Quốc nói tiếp.

Cố Kiến Quốc mắt trông mong nhìn Thẩm Đạc, "Hoa cúc gì? Nam Sơn gì? Ở đây không có Nam Sơn, hoa cúc phải đợi một tháng nữa mới nở!"

Thẩm Đạc bị nghẹn lại, dùng sức quăng kính râm, "Thôi, không quan trọng."

Thấy một màn như vậy, Dư Noãn Noãn cơ hồ muốn nhịn cười đến nội thương.

Thẩm Đạc muốn nói, đại khái là "Hải cúc dưới giậu đông, nhàn nhã ngắm Nam Sơn"* chứ gì!

*Câu thơ trong bài 'Ẩm tửu' của Đào Nguyên Minh

Cảnh vật chỗ bọn họ không tồi, nói như vậy cũng không sai.

Nhưng nói không rõ ràng như vậy lại có chút buồn cười.

Cũng may, người ở đây đều không được đi học gì mấy.

Xem như từng được học, cũng gần như đã quên hết rồi, dĩ nhiên cũng sẽ không giữ mấy thứ đó trong lòng.

Cố Kiến Quốc nghiêng người, dẫn Thẩm Đạc đi vào sân, "Anh hai Thẩm, nào nào nào! Em dẫn anh vào nhà xem đá."

Thầm Đạc đi theo sau Cố Kiến Quốc, lúc đi đường đầy dáng vẻ anh lớn.

Dư Hải cũng không đi ra đón, chỉ đúng ở cửa nhà chính chờ Cố Kiến Quốc và Thẩm Đạc đến gần, lúc này mới cười nói với Thẩm Đạc, "Thẩm Nhị đến rồi à? Mau vào, chỉ chờ hai người thôi đó!"

Trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, chỉ là trong không khí vẫn còn mùi đồ ăn như có như không.

Thẩm Đạc vào phòng, khịt khịt mũi, bất quá cũng không nói gì thêm.

Không cần Dư Hải và Cố Kiến Quốc nói, Thẩm Đạc liền thấy đống đá đặt ở một góc trong nhà.

So với anh ấy tưởng tượng, có hơi không giống nhau à nha!

Thẩm Đạc híp híp mắt, thái độ cũng nghiêm túc hơn chút.

"Tất cả đều ở đây à?" Thẩm Đạc hỏi Cố Kiến Quốc.

Cố Kiến Quốc gật gật đầu, "Tất cả đều ở đây."

Nói rồi, Cố Kiến Quốc có chút bất an mà nhìn Thẩm Đạc.

Sao anh ấy lại cảm thấy, thái độ của Thẩm Đạc có chút không đúng?

Chẳng lẽ là số đá này có vấn đề gì?

Cố Kiến Quốc trong lòng ngờ vực, Thẩm Đạc đã chạy tới bên chỗ đống đá, ngồi xổm người xuống nghiêm túc xem.

"Màu sắc và hoa văn này...Tính chất này..."

Ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Đạc sờ lên thân đá, xúc cảm không quá giống như anh ấy nghĩ!

Lúc sáng thấy số ngọc thạch mà Cố Kiến Quốc bày ra, Thẩm Đạc cho rằng, Cố Kiến Quốc là người cược đá, hơn nữa còn quen biết thầy điêu khắc gì đó.

Những ngọc thạch đó là kém nhất, rẻ nhất, căn bản không đáng tiền gì, chỉ là chạm trổ tương đối tốt nên anh ấy mới đồng ý bỏ tiền ra mua.

Lại nghe Cố Kiến Quốc nói trong nhà còn có đã lớn, màu sắc không giống số đá đó, anh ấy liền tưởng là đá thô, nghĩ rằng dứt khoát mua hết về,về từ từ mở ra nghịch.

Chờ mở ra rồi, lại tìm Cố Kiến Quốc hỏi một chút chuyện thầy điêu khắc, xem có thể khắc chút món đồ mình muốn không.

Ai biết được, chuyện khác vẫn trong kế hoạch, vấn đề lại xuất hiện ở đá trước.

Nghiêm túc mà nói tiếp, có chút giống đá cảnh.

Chủng loại cũng khá phức tạp, có một số căn bản không phải xuất hiện ở đồng bằng.

Xem như mắt nhìn của anh ấy nông cạn cũng có thể nhìn ra, số đó căn bản không phải đá thô.

Thẩm Đạc đứng dậy, cười nhìn về phía Cố Kiến Quốc, "Kiến Quốc này, mấy thứ này cậu từ đâu mà có?"

"Là phát hiện trong núi, em thấy khá đẹp mắt, liền nghĩ lấy đem đến thị trấn bán thử xem.

Cố Kiến Quốc nói xong, có chút bất an mà nhìn Thẩm Đạc, "Anh hai Thẩm, số đá này có vấn đề gì sao?"

Thẩm Đạc sẽ không đòi tiền lại chứ?

Nghĩ đến một ngàn đồng còn chưa ấm kia, tim Cố Kiến Quốc như bị người ta dùng tay mạnh mẽ bóp chặt.

Thẩm Đạc nhìn biểu cảm của Cố Kiến Quốc liền đoán được anh ấy nghĩ gì, cười vỗ vỗ bờ vai anh ấy, "Tôi chỉ là tò mò nên hỏi một chút. Số đá này một mình tôi chuyển thì tốn sức, phải làm phiền cậu và anh tư cùng giúp đỡ để chuyển."

Nghe vậy, trái tim bị nhấc lên của Cố Kiến Quốc lập tức đặt lại trong bụng.

Không phải đòi tiền lại là được!

"Chuyển chuyển chuyển! Chuyển liền, anh hai Thẩm anh ngồi nghỉ một lát đi, một mình em là được."

Thẩm Đạc đặt kính râm lên bàn, "Sao mà được, tôi chuyển cùng cậu."

Lúc này Dư Hải lại không nói thêm gì, không nói một lời mà tiến lên đi chuyển đá.

Dư Chấn Dân cũng không đứng nhìn, chờ ba người họ mỗi người ôm một cục đá rời đi, ông cũng tiến lên ôm một cục đi ra ngoài.

Bốn người cùng nhau, đi về không mất mấy chuyển liền chuyển hết đá lên xe.

Cố Kiến Quốc cười ha hả nhìn chiếc xe van, trong lòng nghĩ, đây xem như là tiền trao cháo múc rồi nhỉ?!

Sẽ không xuất hiện biến cố gì chứ?

Thẩm Đạc đóng cửa xe lại, cũng không gấp rút rời đi, ngược lại là đi tới bên cạnh Cố Kiến Quốc, "Kiến Quốc, có thể dẫn tôi đến chỗ cậu tìm thấy đá được không?"

"Có thể chứ! Chúng ta đi liền đi!"

Thấy Cố Kiến Quốc đồng ý sảng khoái như vậy, Thẩm Đạc hơi trố mắt một chút, nhưng rất nhanh cũng cười rộ lên, "Được, đi liền! Anh tư muốn cùng đi xem thử không?"

Dư Hải vốn dĩ lo lắng Cố Kiến Quốc quá thành thật, cái gì cũng nói ra, nghe vậy thì vội vã đồng ý, "Được thôi! Núi này nhiều rắn, trùng chuột, kiến, tôi cũng có thể bảo vệ các cậu!"

Thẩm Đạc cười ha ha, "Đều là đàn ông cả, sao còn cần bảo vệ! Đi đi đi! Nhiều năm rồi tôi không vào núi!"

Ba người nói đi là đi, vẫy tay về phía mấy người trong sân liền kề vai đi về phía núi.

Thấy tình hình này, Tần Nguyệt Lan có hơi lo lắng, "Sao còn muốn đi nhìn xem đá từ đâu tới?"

Hứa Thục Hoa không lo lắng chút nào, bất động thanh sắc liếc sang Cố Mặc một cái, an ủi Tần Nguyệt Lan, "Để cậu ấy đi xem đi! Còn có thể nhìn thấy hoa hay sao?"

Dù sao mặc kệ Cố Kiến Quốc dẫn Thẩm Đạc đi đâu xem, Thẩm Đạc cũng không xem được gì.

Hứa Thục Hoa thái độ kiên định, ngược lại lại làm Tần Nguyệt Lan tâm yên tâm hơn chút.

Dư Noãn Noãn mở cái miệng nhỏ ra, lại ngáp một cái.

Xem náo nhiệt xong rồi, lại có hơi buồn ngủ rồi.

Thấy Dư Noãn Noãn ngáp, Tần Nguyệt Lan liên nói với Hứa Thục Hoa, "Noãn Bảo buồn ngủ rồi, hay là để con bé lên giường trong phòng ngủ một lát? Vừa vặn Ngốc Bảo cũng buồn ngủ, để hai đứa nó ngủ chung là được!"

Hứa Thục Hoa nghe vậy thì nhìn Cố Mặc, liền thấy Cố Mặc ngồi trên băng ghế nhỏ, tuy đôi mắt to tròn còn mở to nhưng vành mắt đỏ bừng, trong mắt cũng tràn đầy tơ máu, hai mắt không có thần thái gì, hiển nhiên đã vô cùng buồn ngủ, cả người có vẻ ngốc hơn ngày thường vài phần.

Dư Noãn Noãn cũng thấy dáng vẻ này của Cố Mặc, nhịn không được mà cong khóe miệng.

Biểu cảm ngày thường của Cố Mặc cũng ngốc nhưng cả người lại rất tỉnh táo, nên làm gì, có thể làm gì đều hiểu rõ cả.

Nhưng mặc kệ mạch suy nghĩ rõ ràng thế nào, chung quy cũng không chống lại nổi bản năng của cơ thể.

Trẻ con thiếu tinh thần, ngày hè lại dài, buổi trưa không ngủ một giấc căn bản không chịu đựng nổi.

Mấy người Dư Hải còn chưa quay về, Hứa Thục Hoa không yên lòng đi bây giờ, cứ đồng ý trước đã rồi bế Dư Noãn Noãn đi vào trong phòng.

Tần Nguyệt Lan cũng bế Cố Mặc vào phòng, cởi giày cho cậu rồi đặt cậu lên giường.

Trên chiếc giường gỗ trải một chiếc chiếu trúc, loại chiếu trúc này nằm không lạnh, cho trẻ con ngủ vừa vặn.

Dư Noãn Noãn và Cố Mặc được đặt xuống giữa giường, giường cũng khá lớn, hai người ngủ lại rất ngoan nên không cần lo đến chuyện lăn xuống đất.

Dư Noãn Noãn và Cố Mặc đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi nữa, gần như là vừa đặt lưng xuống chiếu trúc là mắt đã nhắm nghiền lại.

Hai hàng lông mi của hai đứa mềm mại như hai cái quạt nhỏ rung rinh vài cái, hơi thở cũng đều dần.

Nhìn hai đứa nằm xuống là ngủ như vậy, Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan đều nở nụ cười: "Hai đứa nhỏ này thật sự ngoan ngoãn y chang nhau!"

Đi ra khỏi phòng, ba người Hứa Thục Hoa ngồi trong nhà chính nói chuyện với nhau, chờ mấy người Dư Hải quay về.

Hai người chưa đợi lâu làm đã nghe tiếng nói chuyện của ba người Dư Hải càng lúc càng gần.

Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan đứng lên nhìn ngoài, chỉ thấy ba người Dư Hải đứng nói chuyện bên cạnh chiếc xe van.

Thẩm Đạc có vẻ rất thoải mái, tay anh ấy thảy qua thảy lại cặp kính râm: "Mọi chuyện đã bàn xong rồi, vậy tôi đi trước nhé, sau này nếu hai người có cái gì tốt thì đưa đến chỗ tôi, chắc chắn tôi sẽ để giá tốt cho hai người."

Cố Kiến Quốc và Dư Hải gật đầu liên tục: "Chỉ cần là thứ tốt thì chắc chắn chúng tôi sẽ đưa đến cho anh trước."

"Tôi đi trước nhé!"

Dứt lời, Thẩm Đạc mở cửa xe ra.

Dư Hải và Cố Kiến Quốc đứng một bên vẫy tay với Thẩm Đạc, nhìn xe của Thẩm Đạc chạy xa dần mới xoay người đi vào trong sân.

Thấy Cố Kiến Quốc đã về, lúc này Tần Nguyệt Lan mới thở phào một hơi: "Kiến Quốc, không có chuyện gì chứ?"

Cố Kiến Quốc lắc đầu: "Có thể có chuyện gì, em đừng lo! Anh hai Thẩm là người tốt!"

Nghe Cố Kiến Quốc nói vậy, Dư Hải bị sặc ho khan một tiếng.

Giờ mới gặp nhau có hai lần mà Cố Kiến Quốc đã biết Thẩm Đạc là người tốt?

Người tốt xuất hiện một cách ngẫu nhiên vậy sao?

Đúng ra đã không còn việc gì thì có thể đi về nhà nhưng Dư Noãn Noãn còn đang ngủ, nên không thể đi được.

Cho nên Hứa Thục Hoa cũng không vội, chỉ bảo Dư Chấn Dân đi về trước: "Ông đi về mở cửa trước đi, mất công mấy đưa đi về lại không vào nhà được."

Đợi đến khi Dư Chấn Dân đi rồi, Hứa Thục Hoa nhìn Dư Hải nói: "Thằng tư, con có mệt không? Không mệt thì gánh giúp mẹ xô nước, để lát nữa gieo hạt xong còn có nước tưới."

Chỗ này cách bờ sông không xa, nhưng nếu để Cố Kiến Quốc đi gánh nước một mình thì cũng phải chạy tới chạy lui vài chuyến, có Dư Hải giúp đỡ thì sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Dư Hải còn chưa kịp nói gì, Cố Kiến Quốc và Tần Nguyệt Lan đã từ chối ngay: "Không được đâu ạ, anh tư đã chạy với cháu tới tận trưa rồi..."

"Vậy thì có gì! "

Hứa Thục Hoa ngắt lời hai người: "Nó đang tuổi trai tráng, sức khỏe tràn trề, không làm việc kiếm sống không phải là lãng phí rồi sao?"

Dư Hải: "..."

Tuổi trẻ trai tráng thì không thể nghỉ ngơi một chút sao?

Sao lại lãng phí được chứ?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng làm lại vẫn làm.

Bốn người bận rộn việc của mình, trước khi Cố Mặc và Dư Noãn Noãn tỉnh dậy thì tranh thủ dọn dẹp xong luống đất trồng rau.

Trồng rau bây giờ, chủ yếu là trồng củ cải trắng, loại này được trồng tương đối nhiều.

Cải thìa, rau chân vịt, rau thơm cũng trồng không ít.

Sau này chúng phát triển lớn lên, khi nấu mì bỏ vào ăn chung, hoặc đem đi xào ăn cũng ngon.

Bốn người vừa bận việc xong mới ngồi xuống uống ngụm nước thì chợt nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Cố Mặc.

"Noãn Bảo, em vừa đá anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro