Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Weiyi1314



"Ô ô!"

"Ô ô!"

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đồng thời kêu rên có chút đáng thương.

Dư Noãn Noãn chắc chắn, chúng nó rất muốn ăn!

Nhìn trái dâu trong tay, Dư Noãn Noãn có chút bất đắc dĩ.

Cô chỉ có một trái!

Cô còn đang suy nghĩ thì nhìn thấy Cố Mặc cắn đôi trái dâu, cho Tiểu Bạch một nửa, cho Tiểu Hắc một nửa.

"Noãn Bảo, em còn nợ anh một trái!"

Dư Noãn Noãn định ăn tiếp, há to miệng, trái dâu đã dưa lên miệng lại sững sờ lại chỗ.

Sao lại là cô nợ?

Hai con chó này có một con là của Cố Mặc mà?

Trừng Cố Mặc rồi ăn nốt dâu tây, Dư Noãn Noãn lấy khăn tay trong túi nhỏ ra, cẩn thận lau tay và khóe miệng, cố gắng không để lại chứng cứ phạm tội.

Cố Mặc thấy vậy, vươn lòng bàn tay ra trước mặt Dư Noãn Noãn: "Noãn Bảo, anh cũng muốn lau!"

Dư Noãn Noãn gấp gọn gàng chiếc khăn tay rồi cho vào túi, sau đó hất cao cái cằm tròn tròn của mình lên: "Không!"

Dứt lời, Dư Noãn Noãn quay người rời đi.

Vừa ra khỏi đống củi thì nhìn thấy Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan từ trong sân đi ra.

Bọn họ thấy cô từ sau đống củi đi ra, đều ngạc nhiên: "Noãn Bảo, cháu làm gì ở phía sau đó? Ngốc Bảo đâu? Vĩ Tử đâu?"

Dư Noãn Noãn vươn ngón tay nhỏ chỉ ra xa: "Anh đi chơi rồi!"

Cô vừa nói xong câu đó thì Cố Mặc liền bước ra, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo dưới chân cậu, ngước mắt chờ mong nhìn cậu.

Thấy vậy, Dư Noãn Noãn bĩu môi.

Rõ ràng là cô biến ra dâu tây, còn Cố Mặc chỉ là 'mượn hoa hiến phật' mà thôi, sao Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chỉ trông mong nhìn cậu?

Cố Mặc đi nhanh hơn Dư Noãn Noãn một chút, đi tới bên cạnh Dư Noãn Noãn rồi cực kỳ tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dư Noãn Noãn: "Noãn Bảo, cẩn thận ngã."

Nghe vậy, Dư Noãn Noãn tức giận trừng mắt nhìn Cố Mặc, đừng tưởng cô không biết, cậu làm việc này chỉ vì để sau này có dâu tây ăn thôi!

Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau, không khỏi nở nụ cười.

Cái khác không nói, hai đứa trẻ lớn lên trắng trẻo nộn nộn, thanh tú xinh đẹp lại nắm tay nhau, đây không phải rất giống hai đứa trẻ bên cạnh Quan Âm mà người người yêu thích sao?

Cảnh tượng đẹp như vậy, ai mà không thích, không vui cho được?

Quay về sân vườn, Cố Mặc lại trông mong nhìn dưa hấu và anh đào.

Tuy không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng Dư Noãn Noãn vẫn có thể nhận ra cậu muốn ăn.

Nhất thời không nhịn được, Dư Noãn Noãn dựa gần Cố Mặc, nhỏ giọng hỏi: "Anh mấy tuổi rồi?"

Nghe vậy, Cố Mặc khó hiểu nhìn Dư Noãn Noãn: "Hai tuổi! Sao vậy?"

Dư Noãn Noãn: "..."

Không làm sao, câu trả lời vô cùng chính xác không sai một li!

Có lẽ bởi vì cô đã trưởng thành hơn một chút, dù chỉ có hai người bọn họ, Cố Mặc cũng sẽ không nói cái gì mà kiếp trước kiếp này.

Cố Mặc không nói về điều đó rồi thêm hành động của cậu, Dư Noãn Noãn suýt thì tưởng cậu là đứa trẻ hai tuổi thật sự.

Thấy Dư Noãn Noãn không hé răng nói chuyện, Cố Mặc nghĩ ngợi rồi hỏi: "Noãn Bảo, em mấy tuổi rồi?"

Dư Noãn Noãn căng thẳng, lẽ nào Cố Mặc nghi ngờ cô rồi?

Nhìn chằm chằm Cố Mặc một lúc, Dư Noãn Noãn chầm chậm nói: "Một tuổi rưỡi!"

Cố Mặc nhếch môi: "Vậy anh nhắc lại, anh hai tuổi rưỡi rồi!"

Dư Noãn Noãn: Được rồi! Đã xác nhận!

Số tuổi của Cố Mặc càng ngày càng giảm sút, có lẽ đầu óc cũng sẽ sớm tương xứng với tuổi của cậu!

Hai ngày rất nhanh đã trôi qua, kỳ nghi ngắn đã kết thúc, trường tiểu học bắt đầu đi học lại.

Ăn sáng xong, lúc bốn người Dư Vĩ đi học đã không còn sự hăng hái ngày xưa, đi vô cùng chậm.

Nhìn bóng lưng bọn họ chậm rãi rời đi, Dư Noãn Noãn cảm thấy cô đã nhìn thấy dáng vẻ buổi trưa tan học của bọn họ.

Tất nhiên, tiền đề là họ thi không tốt.

Hôm nay Hứa Thục Hoa phi thường hăng hái.

Buổi sáng bận rộn công việc xong còn lâu mới tan học nhưng bà đã dẫn Dư Noãn Noãn đến trường.

Hai người vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cố Mặc và Tần Nguyệt Hoa đang đi về phía này.

Nhìn thấy Hứa Thục Hoa dẫn Dư Noãn Noãn ra ngoài, Tần Nguyệt Lan và Cố Mặc đi nhanh hơn một chút.

"Thím dẫn Noãn Bảo đi đâu vậy ạ?"

"Chuẩn bị đến trường học, đón bọn Vĩ Tử tan học!"

Cố Mặc nghe được thì lập tức nói: "Con cũng đi!"

Vì vậy, hai người đi biến thành bốn người đi.

Bởi vì không vội, Hứa Thục Hoa không bế Dư Noãn Noãn mà để cô đi chung với Cố Mặc ở phía trước.

Đi chưa được bao lâu thì đụng phải người trong thôn.

"Bà Dư, bà lại dẫn Noãn Bảo đi đón cháu trai tan học à? Tôi nói chứ, đi đón chúng nó làm gì? Trường cũng không xa, chúng nó tự trở về là được rồi!"

Hứa Thục Hoa không nói là Dư Vĩ kêu bà và Dư Noãn Noãn đi đón, mà nói: "Dù sao cũng nhàn rỗi, mọi người làm việc tiếp đi! Bọn tôi đi trước."

Chỉ vừa tán gẫu mấy câu mà Dư Noãn Noãn và Cố Mặc đã chạy được một đoạn ngắn rồi!

Đôi chân ngắn của hai người còn chạy khá nhanh.

Cốc Vũ (*) đã qua, Lập Hạ (**) chưa tới, nhưng ven đường đã có rất nhiều hoa cỏ dại.

(*) Cốc vũ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 30° (kinh độ Mặt Trời bằng 30°).

(**) Lập hạ cũng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 45° (kinh độ Mặt Trời bằng 45°).

Có lẽ vì có dị năng nên Dư Noãn Noãn luôn có cảm giác tò mò và gần gũi với cây cỏ.

Ven đường thôn luôn có nhiều loại hoa cỏ nhỏ không biết tên, Dư Noãn Noãn nhìn thấy sẽ dừng lại và sờ nó.

Cố Mặc luôn theo sát Dư Noãn Noãn từ đầu đến cuối nhìn cô chọc chọc mấy cái hoa hoa cỏ cỏ, không nói gì.

Bị Dư Noãn Noãn làm trì hoãn, khi họ đến cổng trường vừa lúc đánh chuông tan học.

Thấy mấy học sinh bắt đầu ùa ra, Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan vội vàng bế Dư Noãn Noãn và Cố Mặc lên.

Nép vào lòng Hứa Thục Hoa, tầm nhìn của Dư Noãn Noãn mở rộng hơn rất nhiều.

Cô cẩn thận nhìn dòng người đi ra, nhưng không nhìn thấy nhóm người Dư Vĩ.

Điều này hơi bất thường!

Thông thường lúc tan học, đám Dư Vĩ luôn là những người đầu tiên chạy ra.

Hôm nay đã có nhiều người đi rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Dư Vĩ đâu.

Nghĩ lại, chắc là kết quả của kỳ thi giữa kỳ không tốt!

Đến khi học sinh đã ra về gần hết thì bốn anh em nhà Dư Vĩ cũng bước ra.

Bởi vì học sinh đã đi gần hết nên ngay khi bốn anh em Dư Vĩ bước ra thì nhìn thấy Hứa Thục Hoa, bọn họ đều ngập ngừng một chút mới tiếp tục đi ra.

Hứa Thục Hoa nhìn bọn họ đi đến cũng không có lập tức hỏi điểm của bọn họ mà chỉ nói: "Đi thôi! Về nhà!"

Trời đã giữa trưa, mặt trời tuy không chói chang như mùa hè nhưng vẫn có chút chói mắt.

Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan đi song song ở phía trước, bốn anh em Dư Vĩ cúi đầu đi theo sau.

Dư Noãn Noãn và Cố Mặc đều nằm sấp lên vai hai người lớn, vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bốn người họ.

Nhìn chằm chằm một lúc, Dư Noãn Noãn và Cố Mặc nhìn nhau, đồng thời nhếch môi cười.

Dư Noãn Noãn cảm thấy cô không phải không đồng tình với bọn họ.

Chỉ là bộ dạng bây giờ của bốn anh trai, buồn cười quá đi mất!

Khi đến cổng nhà họ Dư, Tần Nguyệt Lan không bế Cố Mặc vào sân mà nói với Hứa Thục Hoa: "Thím, cháu đưa Ngốc Bảo về trước. Buổi chiều, khi Noãn Bảo thức dậy thím nhớ đưa con bé qua nhà cháu chơi nhé!"

Sau khi Hứa Thục Hoa đồng ý, Tần Nguyệt Lan mới ôm Cố Mặc rời đi.

Cố Mặc nằm trên vai Tần Nguyệt Lan và nhìn thấy Dư Noãn Noãn.

Cậu muốn chờ đến khi Dư Noãn Noãn đi qua thì vẫy tay với cô.

Nhưng ai biết được, cho đến khi Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn vào sân, thân thể nhỏ bé của Dư Noãn Noãn vẫn chưa quay lại đây.

Dư Noãn Noãn không biết rằng Cố Mặc đang nhìn mình chằm chằm và chỉ chờ cô quay lại.

Mọi sự chú ý của cô bây giờ đều đổ dồn vào Dư Vĩ và những người khác.

Không có biện pháp, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy kiểu tóc như bốn anh em Dư Vĩ.{???}

Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn đến dưới tán cây táo chua và ngồi xuống, sau đó vẫy tay với bốn anh em Dư Vĩ: "Nào! Để bà kiểm tra xem các cháu thi như thế nào rồi!"

Bốn anh em Dư Vĩ nhìn thoáng qua nhau và bước từng bước một, một lúc sau mới đi đến trước mặt Hứa Thục Hoa và lấy sách trong túi ra.

Vóc dáng của Dư Noãn Noãn đã thấp, khi ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ lại càng thấp hơn, cô không thể nhìn thấy những gì được viết trên giấy.

Thấy vậy, Dư Noãn Noãn đứng dậy và chui vào lòng Hứa Thục Hoa rồi nhìn bài thi.

Mở hé một bài thi ra xem, Dư Noãn Noãn nhấp nhấp chiếc miệng nhỏ nhắn.

Không hổ là bốn anh em!

Điểm thi cũng gần bằng nhau!

Tất cả đều chỉ vượt qua điểm tiêu chuẩn một chút!

Thậm chí Dư Noãn Noãn còn phải tự hỏi liệu có phải bọn họ đã bàn bạc với nhau hay không, nếu không thì tại sao có thể đạt được điểm số tương tự nhau như vậy?

Hứa Thục Hoa khép bài thi lại và liếc mắt nhìn bốn anh em Dư Vĩ: "Các cháu đã bàn bạc với nhau? Các cháu đều muốn đạt điểm thi ít như vậy?"

Nghe vậy, bốn anh Dư Vĩ đều lắc đầu.

Nếu bọn họ thật sự có thể bàn bạc với nhau về việc điểm thi cao hay thấp vậy thì bốn anh em Dư Vĩ nhất định phải bàn bạc với nhau làm sao để được điểm cao nhất.

Hứa Thục Hoa trả lại bài thi cho bọn họ: "Vĩ Tử, hai năm nữa Noãn Bảo mới có thể đi học. Cháu là anh cả nhất định phải chăm sóc Noãn Bảo thật tốt! Noãn Bảo thông minh như vậy, thành tích của nó khi đó sẽ rất tốt. Nếu các cháu không đạt điểm cao vậy có được xem là một người anh tốt không."

Không thể không nói, những lời nói này của Hứa Thục Hoa thực sự đã chạm đến trái tim của bốn anh em Dư Vĩ.

Dư Vĩ đi về phía trước vài bước, nghiêm túc nói: "Bà yên tâm đi, cháu sẽ chăm chỉ học tập. Khi thi cuối kỳ, cháu nhất định sẽ đạt điểm cao và sẽ làm tấm gương tốt cho Noãn Bảo."

Dư Khải và những người khác cũng không tự nguyện tỏ ra yếu kém đều bày tỏ thái độ của mình.

Hứa Thục Hoa vừa lòng gật đầu: "Được rồi, các cháu đi làm bài tập đi."

Chờ khi bốn anh em Dư Vĩ rời đi, Dư Noãn Noãn nhìn về Hứa Thục Hoa bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Đúng là bà của mình, bà nội thật lợi hại!

Dư Hải ngồi xổm ở cửa phòng và xem xong cảnh tượng này rồi thở dài liên tục nói: "Mẹ, tại sao lúc đó mẹ không nói với bốn anh em con như vậy! Nếu nói có lẽ bốn người chúng con đã học được rồi."

Hứa Thục Hoa chế nhạo: "Tại vì con không có một cô em gái như Noãn Bảo!"

Ngay từ đầu, Dư Hải đã đoán ra câu trả lời và ngay lập tức nói: "Không phải vì mẹ không sinh em gái cho con sao!"

Hứa Thục Hoa không ngờ Dư Hải lại nói ra một câu như vậy, sau khi nhíu mày thì bình tĩnh nói: "Vậy thì phải hỏi cha của con!"

Dư Hải: "...?"

Quên đi, anh nên im lặng.

Thật sự là do Dư Hải còn quá trẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro