Chương 29:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dư Noãn Noãn và Cố Mặc ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Thẩm Đạc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Đạc tái nhợt bất lực.

Trên người anh ấy dính một ít vụn cỏ và bùn đất, tóc hơi dài không có làm kiểu gì, cả người có vẻ hơi nhếch nhác.

Trừ việc đó ra, thì cũng không có nhìn thấy một cái vết thương nào.

Bởi vì có thêm một người bị suy yếu Thẩm Đạc, nên tốc độ xuống núi của bọn họ chậm hơn rất nhiều.

Cuối cùng lúc đi tới cửa nhà họ Cố, bầu trời cũng đã tối dần.

Sau khi đi vào sân nhỏ ở trong nhà họ Cố, Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan đỡ Thẩm Đạc ngồi lên trên ghế dài, lúc này hai người mới thở dài một hơi.

Anh chàng Thẩm Đặc này không những không mập, mà nhìn còn có chút gầy.

Nhưng anh ấy có vóc dáng cao, nên vẫn rất nặng.

Đỡ anh ấy đi lâu tới như vậy, Hứa Thục Hoa và Tần Nguyệt Lan vẫn khá là mệt.

Sau khi Tần Nguyệt Lan hít thở vài hơi, liền đi vào trong nhà bưng một chén nước sôi để nguội ra, đưa cho Thẩm Đạc: "Uống một ít nước trước đi!"

Nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Đạc liền biết anh ấy thiếu nước, miệng cũng bị khô tới nỗi bong da.

Thẩm Đạc cũng không khách sáo, nhận lấy uống hết nước trong vòng một hơi.

Uống nước xong, Thẩm Đạc càng cảm thấy đói hơn: "Có gì ăn không?"

"Còn có một chút cơm thừa."

Tần Nguyệt Lan hơi xấu hổ nói.

Thẩm Đạc cũng xem như là khách quý của nhà họ Cố, để cho người ta ăn cơm thừa có phải cũng không được tốt lắm đúng không?

Thẩm Đạc không thèm để ý một chút nào: "Cơm thừa cũng không sao!"

Anh ấy cảm thấy nếu như không ăn cái gì, phỏng chừng lại sắp ngất xỉu vì đói.

Thẩm Đạc cũng đã nói như vậy, Tần Nguyệt Lan cũng không thể nói thêm cái gì, đi bưng đồ ăn còn thừa vào buổi tối đến.

Cũng may bây giờ là mùa hè, ăn chút đồ lạnh cũng không có chuyện gì, ngược lại là còn tránh đau rát miệng.

Một tay Thẩm Đạc bưng bát cháo húp, một cái tay khác thì cầm bánh bao nhét vào trong miệng, đôi khi còn để bánh bao xuống, cầm đũa đi gắp trứng xào với dưa chuột và ớt xanh.

Nhà họ Cố có ba miệng ăn, Tần Nguyệt Lan nấu cơm đều có thể ước lượng được, cho dù còn lại một ít thì cũng không có quá nhiều.

Với cách ăn như hổ đói này của Thẩm Đạc, chưa đầy một lúc cũng sẽ ăn sạch cháo và đồ ăn.

Rõ ràng là anh ấy còn chưa có ăn no, lại cầm một cái bánh bao nguội lạnh vào trong tay, ăn từng miếng một, vẻ mặt thỏa mãn: "Lúc trước, sao tôi lại không có cảm thấy, bánh bao ăn ngon tới như vậy!"

Nghe thấy vậy, Hứa Thục Hoa liền tiếp một câu ở trong lòng: Đó là do cậu chưa từng chịu đói, chưa từng chịu sự đánh đập của đói khát!

Sau khi bị đánh đập thì khác hẳn, cũng không có đồ ăn, cầm bánh bao nguội lạnh cũng có thể ăn ngon tới như vậy.

Thẩm Đạc cầm bánh bao ăn từ từ, cặp mắt cũng bắt đầu nhìn qua xung quanh, chờ tới lúc anh ấy nhìn xuống, liền nhìn thấy hai cái cằm nâng lên và hai đôi mắt đang háo hức nhìn anh ấy của hai đứa trẻ.

Hai người ngồi song song, cái đầu nhỏ xù xù gần như muốn kề vào với nhau.

Trắng trắng mập mập như nhau, trong đôi mắt thật to cũng tràn đầy sự cảm thán và tò mò giống nhau.

Thấy vậy, Thẩm Đạc nhếch một bên lông mày lên, nhếch miệng nở nụ cười: "Sao hai đứa em cứ luôn nhìn anh như vậy, có phải là cảm thấy dáng dấp của anh rất đẹp trai đúng không?"

Nói xong, Thẩm Đạc còn dùng cái tay rảnh rỗi kia, vuốt vuốt tóc của mình.

Hiện tại không có cái gương nào, Thẩm Đạc đương nhiên không nhìn thấy, trên đầu tóc của anh ấy còn dính một ít cọng cỏ.

Quan trọng nhất chính là, sau khi trên người đổ một ít mồ hôi thì cũng đã có mùi.

Loại mùi này vào lúc anh ấy giơ tay lên vuốt tóc, càng nồng nặc hơn, làm cho Dư Noãn Noãn và Cố Mặc khó chịu tới mức ngồi thẳng dậy, còn cong người lên cùng nhau, xách ghế dài nhỏ lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngồi xuống một lần nữa.

Thẩm Đạc không hiểu gì nhìn hai người: "Hai đứa làm gì vậy?"

Dư Noãn Noãn nâng bàn tay bé nhỏ lên phẩy phẩy ở đầu mũi: "Thúi."

So với Dư Noãn Noãn nói có ẩn ý, Cố Mặc thì đơn giản hơn nhiều, chằm chằm Thẩm Đạc, chỉ nói một chữ, "Hôi!"

Trên người hôi như vậy, Thẩm Đạc thật sự không ngửi thấy sao?

Nghe thấy lời này, vẻ tươi cười của Thẩm Đạc cứ như vậy mà cứng lại trên mặt.

Thẩm Đạc nâng hai cánh tay lên, cẩn thận ngửi ngửi.

Không ngửi thấy thì không cảm thấy, vừa ngửi, làm sao cũng nuốt không nổi màn thầu trong miệng nữa.

Nhìn vẻ mặt của anh ấy, Dư Noãn Noãn và Cố Mặc liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy người này thoạt nhìn có hơi ngốc.

Hứa Thục Hoa cũng cảm thấy vậy, hơn nữa trời sắp tối rồi, bà cũng nên dẫn Dư Noãn Noãn về nhà nên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, dứt khoát hỏi, "Sao cậu tại ngất ở trong núi?"

Thẩm Đạc có tiền, chẳng lẽ là bị người ta giết người cướp của?

Đang nghĩ ngợi liền thấy Thẩm Đạc ngượng ngùng cười cười, "Tôi chỉ ở đây sơn minh thủy tú muốn vào núi thưởng thức phong cảnh một chút, không ngờ bị lạc đường, lại không mang nước và thức ăn, không cẩn thận mới ngất xỉu."

Nghe Thẩm Đạc nói lời này, ánh mắt Hứa Thục Hoa nhìn về phía Thẩm Đạc giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.

Sơn minh thủy tú?

Thưởng thức phong cảnh?

Ngày hè nắng chói chang, cho dù là trong núi thì cũng rất nóng, lại không phải lúc vụ thu được mùa, vào núi còn có thể tìm kiếm chút quả dại để ăn, hiện tại vào núi làm cái gì?

Vừa nghe là biết Thẩm Đạc không nói thật.

Nhưng Hứa Thục Hoa không miệt mài hỏi tới mà chỉ nói, "Vậy lần sau cậu phải cẩn thận một chút."

Lần này là Thẩm Đạc may mắn, được Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phát hiện.

Nếu lại có lần sau, không hẳn sẽ may mắn như vậy!

Thẩm Đạc liên tục gật đầu, "Sẽ sẽ, tôi sẽ cẩn thận."

Thấy dáng vẻ Thẩm Đạc lúc nói mà lại không muốn đứng lên, Hứa Thục Hoa cau mày, "Tôi phải dắt cháu gái về nhà, có phải cậu cũng nên về nhà rồi không?"

Cố Kiến Quốc hiện vẫn ở sau rừng táo, Thẩm Đạc là một người đàn ông trẻ tuổi, ở lại sân nhà họ Cố không tốt lắm.

Thẩm Đạc nghe vậy liền khốn khổ đầy mặt, "Hiện tôi không có sức lực gì, lần này tới lại không lái xe, trời cũng sắp tối, thật sự là đi về không nổi, bác gái này, hay là tôi ở lại nhà thím một đêm nhé?"

Thẩm Đạc đã tới một lần, dĩ nhiên biết hai gian phòng ở sân nhà họ Cố, một gian là phòng khách một gian là phòng ngủ, không có chỗ cho anh ấy ngủ.

Hứa Thục Hoa nghĩ nghĩ, cũng không từ chối, "Vậy được, cậu có thể tự đi không?"

Thẩm Đạc đã nghỉ ngơi một hồi lâu, lại ăn uống xong nên khôi phục không ít sức lực, gật gật đầu đứng lên, "Có thể có thể có thể! Bác gái dẫn đường đi!"

Hứa Thục Hoa một tay dắt Dư Noãn Noãn, một tay ôm hoa dại đi phía trước, Thẩm Đạc chậm rì rì đi theo sau, Tiểu Hắc vẫn đang đảo quanh bên chân anh ấy.

Thầm Đạc đã biết là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phát hiện anh ta, đối với Tiểu Hắc rất thân thiện, "Hắc! Hắc Tử..."

Dư Noãn Noãn nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Thẩm Đạc, "Nó tên là Tiểu Hắc."

Thẩm Đạc sửng sốt một chút, rất muốn nói vậy thì có gì khác nhau, nhưng bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Dư Noãn Noãn, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, "Tiểu Hắc! Tiểu Hắc thật là một con chó tốt!"

Trời đã có hơi tối, bên ngoài vẫn còn không ít người đang ngồi hóng mát nói chuyện, thấy Hứa Thục Hoa dẫn người lạ đi về nhà thì đều dò hỏi tới tấp.

Vì tránh phiền toái, Hứa Thục Hoa nói là dòng họ ở xa tới nhà làm khách.

Ba người còn chưa đi đến cửa nhà họ Dư, Dư Hải đã thấy Thẩm Đạc, kinh ngạc đứng lên, "Thẩm Nhị?"

Thẩm Đạc cười cười với Dư Hải, "Anh tư! Lại gặp nhau rồi!"

Ngoài cửa không phải chỗ nói chuyện, Hứa Thục Hoa liếc Dư Hải một cái, không để anh tiếp tục nói chuyện, dẫn mọi người vào về nhà.

Đóng cổng lại, Dư Hải liền đi tới cạnh Thẩm Đạc.

Dư Hải vốn muốn vỗ bả vai Thẩm Đạc nhưng mới vừa đến gần đã ngửi thấy mùi của Thẩm Đạc xông thẳng vào mũi, nên liên tiếp lùi về sau hai bước.

Hứa Thục Hoa lúc này cũng nhìn qua, thấy vậy thì nói, "Thằng tư, ra sau lấy chút nước, dẫn cậu ấy đi tắm rửa."

Dư Hải gật gật đầu, phải tắm rửa, có chuyện gì thì chờ tắm xong rồi nói cũng không muộn.

Dư Hải dẫn Thẩm Đạc đi ra sân sau tắm rửa, Hứa Thục Hoa múc một chậu nước, ở trong phòng tắm rửa cho Dư Noãn Noãn.

Tắm xong mặc đồ ngủ vào, Dư Noãn Noãn không vội ngủ mà là ngồi trên giường, cắm từng cành hoa dại vào bình.

Bình hoa này làm bằng ống trúc thô to, ở giữa bị khoét rỗng, nhưng phần đáy không khoét rỗng mà bên trong đựng đầy nước.

Lúc Dư Noãn Noãn cắm hoa vào bên trong còn không quên chuyển cho hoa một ít dị năng.

Vốn dĩ bởi vì bị hái một khoảng thời gian mà đoá hoa có hơi héo, được Dư Noãn Noãn thu xếp như vậy liền có lại sức sống.

Lúc Hứa Thục Hoa rót nước trở về, nhìn thấy chính là một cái bình hoa được cắm hoa đủ màu sắc.

Mỗi một đóa hoa đều có sức sống gấp trăm lần, cánh hoa đang nở ra.

Tuy rằng màu sắc có hơi nhiều nhưng thoạt nhìn vẫn khá xinh đẹp.

Hứa Thục Hoa đi đến mép giường, cầm bình hoa lên đặt trên bàn sách, "Noãn Bảo, đặt ở đây được không?"

"Được ạ!"

Vốn dĩ nhà ở đơn điệu, có thêm số hoa đó thì lập tức sống động hẳn lên.

Hứa Thục Hoa vừa muốn nói nữa liền nghe Dư Hải ở bên ngoài kêu.

"Mẹ, Thẩm Nhị tắm xong rồi, đêm nay để cậu ấy ngủ ở đâu ạ?"

Hứa Thục Hoa mở cửa ra, nhìn Dư Hải và Thẩm Đạc đang đứng ở giữa sân, chỉ chỉ hai gian phòng bên cạnh, "Ngủ gian nào cũng được, dù sao cũng trống mà."

Tuy rằng trên giường không có chiếu trúc, nhưng Thẩm Đạc là một người đàn ông, trải cái ga giường lên là chịu được một đêm.

Thẩm Đạc đi tới, tươi cười đầy mặt nhìn Hứa Thục Hoa, "Bác gái, hôm nay thật là cảm ơn bác!"

Hứa Thục Hoa không thích cảm ơn tới cảm ơn lui như này, "Được rồi, mau ngủ đi! Có chuyện gì ngày mai lại nói."

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Dư Noãn Noãn vậy mà lại dậy rất sớm, lúc cô thức dậy, bữa sáng nhà họ Dư còn chưa làm xong.

Thẩm Đạc bắt chéo chân ngồi trên giường tre dưới gốc cây táo, thấy Dư Noãn Noãn bước cái chân ngắn đi ra thì vẫy vẫy tay với cô, "Cháu tên Noãn Bảo đúng không? Mau tới đây!"

Dư Noãn Noãn nghi hoặc mà liếc Thẩm Đạc một cái, không rõ Thẩm Đạc kêu mình làm gì.

Nhưng đây là nhà họ Dư, Dư Noãn Noãn dĩ nhiên cũng không sợ Thẩm Đạc làm gì bèn chậm rãi đi qua, nghiêng đầu nhìn Thẩm Đạc, "Chú, chuyện gì vậy ạ?"

Thẩm Đạc được giọng non nớt của Dư Noãn Noãn kêu chú mà mở cờ trong bụng, thanh âm càng dịu dàng hơn vừa rồi, "Noãn Bảo này, hiện giờ chú hết hôi rồi chứ?"

Nghe Thẩm Đạc nói vậy, Dư Noãn Noãn lúc này mới hiểu vì sao Thẩm Đạc lại kêu cô.

Cô đứng trước mặt Thẩm Đạc, khịt khịt cái mũi nhỏ ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi thơm của xà phòng cho nên lắc lắc đầu, "Không hôi!"

Dư Noãn Noãn lúc này còn mặc đồ ngủ, là váy hai dây màu hồng nhạt.

Theo động tác lắc đầu của cô, thân người nhỏ nhắn cũng hơi dao động, hòn đá nhỏ đeo trên cổ cũng lộ ra khỏi bộ đồ ngủ rất nhanh rồi lại biến mất.

Tuy rằng một màn này rất nhanh, hầu như là chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn bị Thẩm Đạc thấy được.

Thẩm Đạc là ông chủ tiệm ngọc thạch, buôn bán đồ cổ, đối với mấy thứ đồ cổ ngọc thạch này rất nhạy cảm.

Cho dù chỉ là liếc vội một cái, anh ấy vẫn như cũ có thể nhìn ra món đồ nào không bình thường.

Biểu cảm của Thẩm Đạc đột nhiên thay đổi dọa Dư Noãn Noãn giật mình.

Dư Noãn Noãn lùi về sau một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thẩm Đạc.

Thẩm Đạc tưởng biểu cảm của mình có vấn đề dọa Dư Noãn Noãn sợ nên hít sâu một hơi, để mình tươi cười xán lạn hơn chút, thanh âm càng dịu dàng hơn chút, "Noãn Bảo à, trên cổ cháu đeo gì thế? Có thể cho chú xem một chút không?"

Dáng vẻ này của anh ấy, ở trong mắt Dư Noãn Noãn giống như sói xám lừa cô bé quàng khăn đỏ.

Dư Noãn Noãn lại lùi về phía sau, kiên định lắc lắc đầu, "Không được!"

Cho dù cô không hiểu ngọc thạch cũng biết hòn đá đeo trên cổ mình không đơn giản, đương nhiên sẽ không cho Thẩm Đạc xem.

Nhưng đôi khi, người chính là như vậy, càng không được nhìn lại càng muốn nhìn.

Thẩm Đạc dứt khoát đứng lên khỏi ghế, chân dài bước một bước đã đến trước mặt Dư Noãn Noãn rồi ngồi xổm người xuống.

"Noãn Bảo à, để chú nhìn một cái, chỉ nhìn một cái được không? Chú sẽ không giành đồ của cháu đâu!"

Dư Noãn Noãn đầu lắc như trống bỏi, "Không được!"

Thẩm Đạc sẽ không giành nhưng anh ấy sẽ bỏ tiền ra mua.

Dư Noãn Noãn đang lập kế hoạch kiếm một số tiền để nhận thầu trồng cây táo chua trên sườn núi, cô thật sự sợ cái giá Thẩm Đạc đưa ra sẽ khiến cô dao động.

Vì tránh tình huống này, vẫn là ngay từ đầu đừng để Thẩm Đạc có cơ hội ra giá.

Thẩm Đạc còn muốn nói tiếp, Dư Noãn Noãn lại xoay người bỏ chạy.

Cô chạy cũng không nhanh, Thẩm Đạc muốn đuổi theo cũng rất dễ dàng.

Nhưng Thẩm Đạc không đuổi theo.

Đây là đang ở nhà họ Dư, nếu anh ấy mà đuổi theo Dư Noãn Noãn, bị người nhà họ Dư thấy được, cho rằng anh ấy bắt nạt Dư Noãn Noãn, có lẽ sẽ đánh anh ấy một trận.

Dư Noãn Noãn trở lại phòng, đóng cửa lại, bò lên giường thay quần áo.

Áo tuy rằng vẫn là áo không tay nhưng cổ áo nhỏ hơn váy ngủ rất nhiều, sợi dây đỏ bị che đi hơn phân nửa, không nhìn thấy hòn đã nhỏ chút nào.

Thẩm Đạc vốn là định ăn bữa sáng xong liền đi, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, ăn sáng xong anh ấy cũng không vội đi, ngược lại là đến bên cạnh Dư Hải, nói chuyện với anh, "Anh tư này, hồi sáng tôi thấy Noãn Bảo đeo cái vòng cổ, trẻ con nhỏ như vậy, sao lại cho con bé đeo thứ này? Nếu không cẩn thận bị người ta nhìn thấy cướp đi thì làm sao?"

Dư Hải nghe vậy, không thèm để ý mà xua xua tay, "Bên cạnh Noãn Bảo sẽ không bao giờ không có người, ai dám cướp, bẻ gãy tay hắn trước tiên!"

Anh cũng là người từng đến cửa hàng đồ cổ, đương nhiên cũng biết chút nội tình.

Mấy hòn đá không ra gì của nhà họ Cố cũng có thể bán ra giá cao, cái đeo trên cổ Dư Noãn Noãn thoạt nhìn chất lượng còn tốt hơn nhiều, khẳng định sẽ không rẻ.

Nhưng Dư Hải chưa từng nghĩ sẽ bán cái vòng cổ này.

Trước không nói đây là Cố Mặc tặng, chỉ nhìn Dư Noãn Noãn mỗi ngày đeo không rời cũng biết cô rất thích.

Thứ Noãn Noãn thích, sao có thể dùng tiền bạc để đong đếm chứ?

Đều là người thông minh, Thẩm Đạc vừa mở miệng, Dư Hải liền biết anh ấy có ý gì, nói lời này cũng là vì chặt đứt ý tưởng của Thẩm Đạc.

Thẩm Đạc cười khà khà hai tiếng, "Anh tư, tôi chỉ muốn nhìn một cái. Được không?"

Lúc Thẩm Đạc nói bóng nói gió, Dư Hải còn có thể nói gay gắt.

Hiện Thẩm Đạc nói rõ mục đích, Dư Hải cũng không tiện trực tiếp từ chối.

Dư Hải nghĩ nghĩ, "Chuyện này, cậu hoặc là đi hỏi Noãn Bảo, hoặc là đi hỏi mẹ tôi, tôi không làm chủ được."

Thẩm Đạc nghe vậy, ánh mắt phức tạp mà nhìn Dư Hải.

Dư Hải bảo anh ấy đi hỏi Hứa Thục Hoa, chuyện này anh ấy có thể hiểu.

Dù sao vừa nhìn liền biết, nhà họ Dư là Hứa Thục Hoa làm chủ.

Nhưng hỏi Noãn Bảo?

Thẩm Đạc ngẫm lại chuyện hồi sáng, cũng có chút hiểu được.

Tuy Dư Noãn Noãn là đứa trẻ mới hơn một tuổi nhưng rõ ràng rất thông minh, nhỏ như vậy đã rất có chính kiến, nhận định sự việc, đã đưa ra quyết định thì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.

Nhớ tới buổi sáng mình thương lượng với Dư Noãn Noãn cả nửa ngày, Dư Noãn Noãn đều kiên định từ chối, Thẩm Đạc có chút mệt mỏi.

Từ khi nào, Thẩm Nhị anh ấy thế mà lại suy bại đến nỗi cả một đứa nhỏ cũng không đối phó nổi?

Thấy Thẩm Đạc không nói, Dư Hải quay đầu, lén thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc quay qua thì hỏi đến chuyện ngày hôm qua, "Sao hôm qua cậu lại chạy vào núi vậy? Còn khiến mình chật vật như vậy?"

Vấn đề này, tối hôm qua Dư Hải cũng đã hỏi, lúc đó Thẩm Đạc trả lời là vào núi dạo chơi, không mang đồ ăn, lại lạc đường cho nên bị đói mà ngất xỉu.

Lúc ấy sắc trời đã tối, Thẩm Đạc lại là vẻ mặt mệt mỏi, Dư Hải chỉ gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp.

Nhưng với câu trả lời này của Thẩm Đạc, Dư Hải không tin chút nào.

Thẩm Đạc nghe thấy Dư Hải lại dò hỏi nữa, nghĩ nghĩ, dứt khoát nói thật.

"Đây không phải...Muốn vào núi tìm xem, xem có còn đá tốt hay không đây sao? Ai biết đã không tìm được, lại khiến mình ngất xỉu."

Ngoại trừ chuyện thưởng thức phong cảnh, mấy chuyện khác Thẩm Đạc thật sự không nói dối.

Anh ấy chỉ là muốn vào núi dò đường, cho nên không mang đồ ăn thức uống.

Nhưng ý thức về phương hướng của anh ấy không tốt, lại không quen thuộc địa hình trong núi, hôm qua lại đặc biệt nóng, đi vòng đi vòng, anh ấy vừa mệt vừa đói lại vừa khát, còn nóng đến hoa mắt chóng mặt.

Lúc đi vào trong rừng, không cẩn thận dưới chân, cũng không biết là bị cái gì làm vướng ngã, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

Thầm Đạc nhớ rõ ràng, anh ấy là bị giọng nói của Hứa Thục Hoa đánh thức.

Có một nói một, giọng của Hứa Thục Hoa hơi lớn một chút, chấn động làm vang ong ong bên tai anh ấy, nhưng như vậy lại thành công đánh thức anh ấy, cũng coi như là lợi nhiều hơn hại nhỉ!

Dư Hải suy đoán trong lòng, nguyên nhân Thẩm Đạc vào núi không đơn giản, nhưng không nghĩ rằng sẽ có được đáp án như vậy.

Thẩm Đạc không quen thuộc trong núi, nhưng anh từ nhỏ đã chạy nhảy trong núi nên rất quen thuộc vùng này.

Núi chỗ bọn họ có đá, nhưng không thấy mấy hòn đá mà Cố Quốc lấy ra trước kia .

Cố Kiến Quốc nói là phát hiện trong núi, cũng chỉ có Thẩm Đạc là tin.

Nhưng Dư Hải sẽ không nói lời này với Thẩm Đạc, trong mắt anh xoay chuyển, cười nói với Thẩm Đạc, "Nếu cậu muốn vào núi tìm đá, cậu tới nói với tôi này, nếu không nữa thì nói với Kiến Quốc, chúng tôi có thể giúp cậu tìm, cậu nhìn xem cậu lạ nước lạ cái, một mình vào núi nguy hiểm biết bao nhiêu!"

Thẩm Dạc nghe thế, vẻ mặt cảm kích nhìn Dư Hải, "Anh tư! Vẫn là anh có nghĩa khí! Lúc trước là tôi sai rồi, anh tư, hôm nay tôi không có chuyện gì, nếu không thì gọi Kiến Quốc, chúng ta cùng nhau vào núi xem?"

Dư Hải thầm nói, cho dù đi vào núi tìm xem cũng không thể tìm thấy gì đâu.

Nhưng cũng không thể nói ra như vậy, cho nên Dư Hải liền đồng ý, "Vậy được, chúng ta đi tìm Kiến Quốc ngay!"

Hứa Thục Hoa nắm tay Dư Noãn Noãn đi ra từ trong phòng vừa vặn nghe thấy Dư Hải nói lời này thì liếc Dư Hải một cái, "Các con muốn đi tìm Kiến Quốc? Vậy chúng ta đi chung đi, Noãn Bảo đang muốn đi tìm Ngốc Bảo chơi đây!"

Thẩm Đạc nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Thằng bé ngày hôm qua nói tôi hôi tên là Ngốc Bảo à?"

Dứt lời, không đợi ai trả lời, Thẩm Đạc lại tự mình gật gật đầu, "Thoạt nhìn là ngốc đầu ngốc não, cũng không biết nói chuyện! Không đáng yêu như Noãn Bảo chút nào, có phải không Noãn Bảo?"

Dư Noãn Noãn nhìn Thẩm Đạc cười rạng rỡ với mình, kiên định tắc lắc đầu, "Không phải! Ngốc Bảo đáng yêu, chú mới không đáng yêu!"

Cố Mặc là bạn bè cùng cô lớn lên, Thẩm Đạc nói xấu Cố Mặc ngay trước mặt cô, thế mà lại còn cầu sự đồng ý của cô!

Quả nhiên, đầu óc Thẩm Đạc không được tốt lắm!

Uổng cho một khuôn mặt đẹp như vậy!

Thẩm Đạc bị Dư Noãn Noãn nói làm cho nghẹn họng, nhìn Dư Noãn Noãn một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Trẻ con không phải đều thích so sánh sao?

Trước mặt đứa trẻ này, nói một đứa trẻ khác không đáng yêu bằng nó, không phải đứa trẻ này nên cảm thấy vui vẻ sao?

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là, anh ấy đã lớn như vậy rồi, vì sao còn phải đáng yêu?

Suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Đạc được Dư Hải kéo lại, hai người dẫn đầu đi ra cổng.

Hứa Thục Hoa nắm tay Dư Noãn Noãn đi theo phía sau, Tiểu Hắc phe phẩy đuôi đi theo bên cạnh Dư Noãn Noãn.

Lúc này nuôi chó, lại là ở trong thôn mà nuôi chó, đương nhiên sẽ không cho ăn thức ăn cho chó.

Khi có cơm thừa, Tiểu Hắc bèn ăn cơm thừa.

Khi không có cơm thừa, đồ ăn của Tiểu Hắc chính là màn thầu.

Khi Dư Noãn Noãn ăn trái cây, sẽ thuận tiện đút Tiểu Hắc một ít.

Tiểu Hắc không kén ăn chút nào, mặc kệ cho nó cái gì nó đều ăn rất ngon lành, thân hình càng ngày càng chắc khỏe.

Đừng nhìn lúc này mới lớn có mấy tháng, dáng vóc nó đã bắt kịp Dư Noãn Noãn.

Nó và Dư Noãn Noãn đi song song, đỉnh đầu thế mà không thấp hơn Dư Noãn Noãn bao nhiêu.

Dư Noãn Noãn thường quay đầu nhìn Tiểu Hắc một cái, nhìn Tiểu Hắc chắc khoẻ như vậy, vừa tự hào lại vừa chua xót.

Tự hào chính là Tiểu Hắc khỏe mạnh như vậy là được cô cho ăn.

Chua xót chính là, Tiểu Hắc mới có mấy tháng, thế mà lại sắp cao hơn cô!

Một đường tâm tình phức tạp đi tới sân nhà họ Cố, vừa vặn đụng phải Tần Nguyệt Lan và Cố Mặc đang đi ra cửa.

"Thím và Noãn Bảo tới rồi à? Ngốc Bảo đang đòi cháu dẫn nó đi tìm Noãn Bảo chơi đây!" Tần Nguyệt Lan cười nói.

Hứa Thục Hoa nghe vậy cũng nở nụ cười, "Hai đứa nhỏ này, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hầu như mỗi ngày đều chơi cùng nhau, một ngày không gặp cũng không được."

Lúc hai người họ nói chuyện, Dư Noãn Noãn và Cố Mặc cũng tiến đến cạnh nhau.

Đầu hai người không cách biệt lắm, đầu dựa gần đầu, nhỏ giọng lặng lẽ nói chuyện.

"Anh, chú nói anh không đáng yêu bằng em."

"Chú nào?"

"Cái chú hôi ấy!"

Dư Noãn Noãn cho rằng âm thanh của mình và Cố Mặc rất nhỏ, nhưng Thẩm Đạc và Dư Hải đứng cách đó không xa vẫn nghe rất rõ ràng đoạn đối thoại của hai người.

Nghe thấy hai người nói chuyện, Dư Hải lập tức ngửa mặt lên trời cười to, Thẩm Đạc lại là biểu cảm phức tạp.

Giữa người với người, không có bí mật nào sao?

Cố Mặc quay đầu nhìn về Thẩm Đạc đang biểu cảm phức tạp, đôi mắt to to trầm tĩnh không gợn sóng, nhìn đến nỗi Thẩm Đạc lùi về sau một bước.

Thẩm Đạc gãi gãi đầu, vì sao đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng? Thế nhưng lại muốn nói xin lỗi Cố Mặc.

Anh ấy còn không hiểu đây là vì sao, chân đã không chịu khống chế mà đi về phía trước, sau khi bước hai bước đến trước mặt Cố Mặc thì cúi thân mình xuống, nghiêm túc nói, "Ngốc Bảo, xin lỗi nha, chú nói sai rồi, kỳ thật cháu đáng yêu hơn Noãn Bảo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro