Gặp lại Cáo Chín Đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn no nê thịt của linh cẩu. Bọn họ lại tiếp tục lên đường về Hoàng Cung. Cơ Tịch không thể không ngầm hiểu rằng, nam tử ốm yếu ngồi trên lưng ngựa thực sự rất thông thạo bản đồ mà cô giao cho hắn. Những nơi hiểm hóc như vầy cũng có thể dẫn dắt một cách thật chu đáo. Đúng là vua một nước có khác.
"Phía trước có một trận pháp, nếu phá được trận pháp này có lẽ chúng ta sẽ ra khỏi nơi này!"
"Tốt quá rồi!" Cơ Tịch mừng rỡ vỗ tay.
"Địa đạo trận pháp đó như thế nào?" Tên áo đen nhìn nam tử trên ngựa.
"Trong đây chỉ nói nó là một nơi như mê trận. Cây cối xung quanh đều có linh khí nên di chuyển khôn lường. Khiến cho người khác khó lòng phá giải."
"Vậy chẳng phải là chết bên trong đấy hay sao?"
"Không hẳn. Nếu chúng ta tìm được yếu điểm của những linh khí ấy. Chắc chắn dễ dàng vượt qua được." Tên trên ngựa nghiêm túc.
"Vậy lúc vào trận mọi người cứ đi sát nhau là được!"
Cơ Tịch và Trường Khúc gật đầu đồng ý.

Đến nơi đó, khi nhìn lại sa mạc khô cằn kia với mê trận này như có một khoảng không gian khác nhau. Một bên mặt trời chiếu xuống như lửa đốt. Một bên âm u không thấy ánh sáng đâu. Xung quanh toàn những cây cao vun vút, gió thổi như thể giết hết tất cả những thứ dám cản đường chúng. Cơ Tịch hơi sợ, liền nép sát sau lưng hắn.
"Đến rồi?" Tên nam tử áo đen nhìn huynh của hắn hỏi
"Ừm!"
"Vậy vào thôi." Hắn dắt ngựa, dõng dạc đi vào.

Càng về sâu bên trong, ánh sáng mặt trời đã không còn thấy nữa. Chỉ còn lại nổi âm u, sương trắng phủ mờ, trên ngọn cây cao vun vút chỉ nghe tiếng quạ kêu vang vọng, tay Cơ Tịch từ bao giờ đã nắm chặt tay áo của tên đầu đất kia. Không khí ở đây loãng vô cùng, chỉ cần hít thở không đều có thể khiến cổ họng ran rát khó chịu. Sương trắng che đi cả mặt trời, mọi người từng bước đi vào nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro