Chương 7: Điềm báo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Giang Trầm khó được ôn nhu, Từ Ngộ Vãn vui vẻ suốt hai tuần.

Đến cả Nhạc Khả cũng nói mấy ngày nay cô rất vui vẻ, vui thành như vậy, cô cũng không đáp lại, chỉ nhạc chính mình.

Chạng vạng hôm thứ sáu, Từ Ngộ Vãn buổi chiều có một tiết, học xong đã 6 giờ.

Nhạc Khả tuần này phải về nhà, rời đi trước rồi.

Từ Ngộ Vãn liền tự mình xách theo cái túi ra khỏi trường học, đi được hai bước lại bắt đầu vui tiếp, bước chân nhẹ nhàng mà nhảy nhót , cũng không biết là đang vui vì cái gì.

Đi ra khỏi cổng trường thật xa mới thấy Tống Khê Nhiên đứng ở cửa. Cô sửng sốt, Tống Khê Nhiên liền nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay.

Từ Ngộ Vãn lại chẳng còn vui vẻ nữa.

Hai người vào ngồi quán cà phê cạnh trường, Tống Khê Nhiên gọi ly cà phê, hỏi Từ Ngộ Vãn muốn cái gì, Từ Ngộ Vãn cự tuyệt.

Tống Khê Nhiên không để ý, gọi xong lúc ngồi ở đối diện Từ Ngộ Vãn mà nhìn cô. Cô ta không thể không thừa nhận, Từ Ngộ Vãn cùng Giang Trầm là thật sự giống nhau, dung mạo tinh xảo tựa thủy tinh, đặc biệt là đôi mắt, nếu trong mắt Giang Trầm ẩn tình ý, nhất định cùng đôi mắt của Từ Ngộ Vãn giống nhau như đúc.

Tống Khê Nhiên không nói lời nào, Từ Ngộ Vãn cũng không nói. Cô cũng không hỏi Tống Khê Nhiên tới tìm mình làm gì, cô cũng không thèm để ý, hai người liền như vậy không nóng không lạnh mà ngồi, không khí xấu hổ loanh quanh giữa hai người.

Không bao lâu, Tống Khê Nhiên chịu đựng không nổi, buông chống đầu tay, mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Tiểu Vãn…… Chị gọi em như vậy được không?”

Cô ta cố gắng cười ôn hòa, ngữ khí cũng rất ôn nhu, nhưng Từ Ngộ Vãn vẫn có thể cảm giác được giọng nói của cô ta đang ẩn nhẫn. Từ Ngộ Vãn không quá muốn cùng cô ả nói chuyện, liền không mở miệng.

Nhưng Tống Khê Nhiên phi thường tự quen thuộc, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng thân mật với cô hơn, cười cùng Từ Ngộ Vãn nói: “Tiểu Vãn, lần này chị tìm em là muốn hỏi chút chuyện, em không thích chị sao?”

Khi nói chuyện phục vụ mang cà phê lên cho Tống Khê Nhiên, Từ Ngộ Vãn mắt nhìn cô ta pha cà phê, nửa sữa nửa đường, là Giang Trầm đã từng làm như vậy cho cô.

Nhưng Tống Khê Nhiên lúc này lại thất thần mà quấy cà phê, thực ôn nhu thoả đáng mà nói: “Cô gái nhỏ đã hơn 20, lại lớn lên cùng anh trai, khó tránh khỏi ỷ lại, em không thích chị cũng không sao cả, anh em thích chị, chị cũng độ lượng mà bỏ qua, cho nên muốn tìm em tâm sự, bỏ lớp ngăn cách này đi, về sau chị gà vào nhà em cũng không khiến Giang Trầm khó xử.”

Lời này của Tống Khê Nhiên chọc tới điểm đau của Từ Ngộ Vãn, vốn dĩ không định nói chuyện với cô ta, tùy cô ta quyết định Từ Ngộ Vãn bỗng nghe được cái kiểu ngôn luận kia, cả biểu tình lãnh đạm cũng cực kì giống Giang Trầm.

“Giang Trầm mà thích cô á? A, đùa vui thế.”

Giang Trầm người này, lại ly tâm với cô như nào, cô luôn hiểu. Dựa vào quá khứ của Giang Trầm, nếu anh ấy thực sự thích ai đó, chỉ có cưng chiều lợi hại hơn. Nhưng hiện tại mà nói, có lẽ đến cả chuyện hai người đã nói trong hai lần gặp mặt Giang Trầm còn không nhớ rõ, thích ở chỗ nào chứ.

Cô có lẽ đoán không chuẩn tâm tư của Giang Trầm, cũng không biết Giang Trầm thích một người sẽ là như thế nào, nhưng cô biết, tuyệt không là như bây giờ. Giang Trầm đối với Tống khê nhiên, so với chán ghét mình đến cực điểm còn không bằng.

Từ Ngộ Vãn vôn chỉ coi Tống Khê Nhiên là người đẹp nhất trong đông đảo mấy cô thích Giang Trầm, hiện tại cảm thấy trên mặt cô ta không có nhiều ý tứ, ít nhất tâm địa rất ác độc.

Từ Ngộ Vãn trước kia chưa từng đối mặt với người như vậy, lúc này bị cô ả làm cho ghê tởm đến thật sự nhịn không được, còn muốn lại mở miệng châm chọc hai câu. Tống Khê Nhiên liền thong thả ưu nhã mà cười. Cô uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm mà nói: “Chính miệng anh ấy nói cho chị, ở trên giường.”

Từ Ngộ Vãn đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngẩn.

Tống Khê Nhiên vừa lòng với phản ứng của cô, tiếp tục nói: “Tuy lời nói của đàn ông ở trên giường hơn nửa không thể tin, nhưng nếu là Giang Trầm, lời nói ra khẳng định nửa phần không dối trá, em ở cạnh anh em lâu vậy, hẳn là biết rõ.”

“Cho nên Tiểu Vãn, chị tin tưởng em rất thương anh em, cũng không muốn sau khi bọn chị kết hôn làm anh ấy khó xử.”

Từ Ngộ Vãn cảm thấy cô như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn lại lập tức ngã vào án chết rét, mấy câu sau Tống Khê Nhiên nói cô nghe không rõ , chỉ có câu kia “Chính miệng anh ấy nói cho chị trên giường” tuyên truyền giác ngộ, như là có một quả bom nổ tung bên tai cô, khiến màng tai của cô xuất hiện vấn đề.

Cô phản ứng trì độn, dường như cung phản xạ rất dài, Tống Khê Nhiên đã ngừng thật lâu thật lâu, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt dại ra cùng mờ mịt: “Cô nói, cái gì?”

“Các người…… Đã làm?”

Tống Khê Nhiên cười: “Như em nghe thấy đấy , cho nên Tiểu Vãn, em nên biết, chị nhất định phải gả vào nhà em……”

“Thì sao.”

Tống Khê Nhiên bị đánh gãy, nhíu mày: “Cái gì……”

Từ Ngộ Vãn rốt cuộc phản ứng lại, lộ ra nụ cười đầu tiên với cô ta. Trong ánh mắt rõ ràng hàm chứa nước mắt, nhưng lại cười cao ngạo như khổng tước, phảng phất căn bản không đặt Tống Khê Nhiên vào mắt: “Đã làm, thì tính sao. Tống tiểu thư, cô sẽ không thật sự cho rằng, bằng việc lên giường với anh tôi là có thể gả vào nhà tôi chứ. Ngày đó tôi nói gì chị cũng nghe thấy rồi, không có tôi đồng ý, ai cũng đừng mong bước vào nhà tôi.”

Thực an tĩnh, an tĩnh giống như tĩnh mịch. Rõ ràng quán cà phê người không thiếu, chính là giờ này khắc này lại an tĩnh giống như phần mộ.

Thanh âm gì các cô cũng nghe không được.

Thật lâu sau, Tống Khê Nhiên nhìn cô, bỗng nhiên cười: “Ai cũng không được vào nhà các người, cho nên, cô là muốn tự gả cho anh ấy sao.”

Từ Ngộ Vãn lại lần nữa ngơ ngẩn: “Cái gì……”

Tống Khê Nhiên rốt cuộc không hề bày ra bộ dáng làm bộ làm tịch tươi cười, ánh mắt lạnh xuống. Chán ghét mà lạnh băng nhìn cô: “Từ Ngộ Vãn, chắc là cô đã thích anh cô rồi. Rõ ràng là em gái ruột, lại ôm tâm tư bất kham với anh ấy, cô có ghê tởm hay không?”

Bị…… phát hiện rồi.

Từ Ngộ Vãn tâm suất trong nháy mắt tiêu thăng, dòng máu đều nghịch lưu về lại trái tim, cái này làm cho thân thể của cô cứng đờ, lạnh băng.

Cô vốn dĩ cho rằng, chỉ cần mình che giấu tốt, như vậy quan hệ của cô với anh, cả tình cảm của cô, cả đời sẽ không có người biết, hóa ra, đã đến nông nỗi này rồi sao……

Tống Khê Nhiên tiếp tục nói: “Anh của cô biết được tâm tư dơ bẩn của cô không? Cô cảm thấy, anh ấy biết sẽ không ghê tởm sao? Bị em gái ruột của mình mơ ước.”

Anh trai…… Sao anh ấy lại không biết…… Anh đương nhiên biết…… Đương nhiên, cũng ghê tởm…… Từ Ngộ Vãn lại nhớ đến gương mặt cùng đôi mắt chán ghét cực điểm của Giang Trầm, ngực lại bắt đầu đau.

Cô không muốn, không muốn rơi nước mắt trước mặt Tống Khê Nhiên , chỉ có thể đột nhiên đứng lên, đôi mắt đã đỏ bừng trừng cô ta: “Không liên quan chuyện của cô.”

Ai ngờ Tống Khê Nhiên lại bỗng nhiên đứng lên giơ tay, hung hăng cho cô một bạt tai.

Rất dùng sức, thanh âm vang.

Toàn bộ người trong quán cà phê đều nhìn qua chỗ cô.

Từ Ngộ Vãn bị đánh ngốc, trên mặt nháy mắt nổi lên năm dấu ngón tay, đỏ tươi mà khắc ở trên mặt.

Tống Khê Nhiên cao giọng nói: “Chuyện không liên quan đến tôi ? Cô cướp người đàn ông của tôi lại còn nói không liên quan đến tôi? Sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy!”

Từ Ngộ Vãn theo bản năng mà phản bác: “Tôi không có……”

Tống Khê Nhiên lại cầm ly cà phê đứng ở trước mặt cô, nâng tay, một ly cà phê đổ ập xuống đầu cô.

Tống Khê Nhiên cười lạnh tới gần tai cô: “Em gái ngoan, em có thể tưởng tượng rõ ràng, em nói xem, nếu chú Từ biết chuyện này, biết con gái ruột lại mơ ước con trai ruột, ông ấy sẽ có phản ứng gì.”

Nói xong, buông ly cà phê, nghênh ngang mà đi.

Mà Từ Ngộ Vãn đứng ở tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.

Đầy người cô là vết bẩn, má trái sưng đỏ, chật vật bất kham, lại đột ngột mà nghĩ đến, Tống Khê Nhiên nhất định sẽ là một thương nhân rất thành công, bởi vì đánh rắn phải đánh giập đầu, cô ta rất am hiểu.
________________
P/s: Một phút chửi con mụ Tống Khê Nhiên ảo tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro