Chương 8: Điềm báo (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trầm về đến nhà đã là gần 12 giờ.

Từ Ngộ Vãn chưa gọi cho anh nói là đang đợi anh, phải đến lúc về đến nhà, lại thấy cô gái nhỏ đang vùi đầu vào đầu gối ngồi ở trước cửa lớn.

Giang Trầm chung quy vẫn là bởi vì cô mà nhíu mi. Tuy rằng âm sắc đồng dạng lãnh đạm, nhưng lại không đủ bình tĩnh.

“Từ Ngộ Vãn.”

Anh gọi cô.

Từ Ngộ Vãn liền lập tức nâng đầu, một đôi đỏ bừng mắt xuyên qua đêm tối nhìn anh.

Hàng hiên đèn không có chiếu, rất tối, không có một chút ánh sáng. Nhưng dù ở hoàn cảnh tối tăm này, Giang Trầm vẫn nhìn ra gương mặt sưng đỏ với đôi mắt tràn đầy lệ ý.

Hắn ngồi xổm xuống ôm cô đứng lên, ánh mắt dừng tại dấu ngón tay in trên mặt cô, nhìn không ra cảm xúc, nhưng Từ Ngộ Vãn mạc danh cảm thấy tâm tình của anh không ngờ: “Sao lại thế này.”

Từ Ngộ Vãn không đáp, lại hỏi: “Tống Khê Nhiên nói anh lên giường với cô ta rồi, có thật không?”

Ánh mắt Giang Trầm chợt lạnh.

“Là Tống Khê Mhiên đánh.”

Lại tới gần cô hơi ngửi ngửi, lại nghe được hương cà phê còn dính trên người, ánh mắt cơ hồ lăng lợi lên: “Cô ta đổ cà phê lên đầu em.”

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên một tiếng, là âm báo tin nhắn, Giang Trầm không quản, trực tiếp khom lưng bế Từ Ngộ Vãn lên hướng trong phòng đi.

Hương vị trên người Giang Trầm vô cùng dễ ngửi, Từ Ngộ Vãn không biết trên người anh có hỗn hợp mùi hương gì, có lẽ có hương hoa, có lẽ có vị rượu cùng mùi nước sát trùng trong bệnh viện.

Nhưng Từ Ngộ Vãn lại nhớ đến Giang Trầm ban ngày đi làm, không có khả năng uống rượu, cho nên lại cảm thấy đây là ảo giác.

Cô cứ như vậy suy nghĩ lung tung rối loạn thành một đống, suy nghĩ cuộn thành một đoàn, xoắn chặt thần kinh, lại bao lấy hô hấp, làm cô thở không nổi.

Trên mặt rất đau, như là bị than nóng dí vào sau đó lại bị ớt cay xát lên, hình tượng sinh động mà đau ở trên mặt cô, kỳ quái chính là lúc ôm Giang Trầm cô cũng không có khóc, chỉ là thực cố chấp hỏi: “Anh với Tống Khê Nhiên, lên giường rồi sao?”

Vì thế cô rốt cuộc thấy được Giang Trầm nhíu mày, Giang Trầm rũ xuống mắt đảo qua đôi mắt đỏ bừng, lại như là nhìn thấy thứ không muốn, nhanh chóng mà di chuyển tầm mắt. Anh không trả lời vấn đề của Từ Ngộ Vãn, chỉ đặt cô ngồi xuống sô pha, theo sau đến tủ lạnh lấy túi đá chườm, ngồi xuống, tới gần cô, chậm rãi dùng đá làm dịu.

Giang Trầm động tác rất nhẹ, như đang đối với con búp bê dễ hỏng, khiến Từ Ngộ Vãn cảm thấy, anh thật sự thực quý trọng mình. Nhưng Từ Ngộ Vãn biết điều này khẳng định là ảo giác.

Cô cúi đầu nhìn anh.

Bờ môi của anh rất mỏng, gắt gao mà nhấp, ánh mắt nhìn không ra vui vẻ, nhưng là tuyệt đối chuyên chú.

Từ Ngộ Vãn nhìn nhìn, liền cảm thấy nước mắt lại muốn rớt ra. Cô nhanh nhanh di chuyển tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ. Ánh đèn màu sắc rực rỡ, dòng xe cộ không thôi, hội tụ thành dòng.

Giang Trầm giúp cô chườm xong, đem túi chườm vứt. Mới nhìn cô nói: “Đi tắm rửa trước đi.”

Từ Ngộ Vãn nhẹ nhàng gật gật đầu, lúc này không có nói cái gì nữa, ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa.

Cùng lúc cô đóng cửa phòng tắm, Giang Trầm sắc mặt hoàn toàn âm xuống dưới.

Anh lấy di động ra xem tin nhắn vừa mới gửi, người gửi là 【Văn phòng trinh thám tư nhân INMO 】, nội dung là một tấm hình, hình ảnh là lúc Tống Khê Nhiên đổ cà phê vào người cô.

Trong ảnh Từ Ngộ Vãn đầy mặt mờ mịt vô thố, đôi mắt đỏ bừng, cà phê tí tách từ đỉnh đầu đến trên váy, váy trắng bị nhiễm bẩn, cô đứng ở tại chỗ, dường như thực sợ hãi, chật vật bất kham.

Giang Trầm nâng mắt, cầm di động xoay người ra cửa lớn.

Không bao lâu, trên hàng hiên truyền ra một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là thanh âm của vật bị đập xuống vỡ vụn.

Thang máy chậm rãi khép lại, gương mặt lạnh lẽo âm ngoan của Giang Trầm bị giấu bên trong, mà ngoài cửa, chỉ có một chiếc di động màu đen đã vỡ vụn.

-

12 giờ rưỡi.

Tại nhà của Tống Khê Nhiên nghênh đón vị khách không mời mà đến.

Mở cửa, là Giang Trầm.

Tống Khê Nhiên không thích sống cùng bố mẹ, dọn ra một mình ở. Cho nên đối với việc Giang Trầm có thể tự tìm được địa chỉ nhà mình cảm thấy khiếp sợ, nhưng lại bởi vì là Giang Trầm mà tâm sinh nhộn nhạo.

Tống Khê Nhiên giơ tay vén tóc, thẹn thùng mà mời Giang Trầm vào nhà.

Cửa đóng lại trong nháy mắt, Giang Trầm cầm lấy tay Tống Khê Nhiên, dùng lực, đè cô ta ở trên tường.

Khoảng cách rất gần, mặt Giang Trầm cơ hồ dán cô ta. Tống Khê Nhiên  có thể ngửi được lãnh hương trên người anh. Tức khắc liền có chút nóng mặt. Xấu hổ mà cúi đầu nói: “Giang Trầm…… Chúng ta có phải hơi nhanh rồi không.”

Giang Trầm không nói chuyện, chỉ là duỗi tay nâng mặt cô ta. Ngoài miệng nói quá nhanh, kỳ thật căn bản không nghĩ tới việc cự tuyệt. Một khắc kia cô ta thật sự cảm thấy Giang Trầm muốn hôn mình, thật sự cảm thấy Giang Trầm thích mình.

Nhưng Giang Trầm cũng không có tới gần cô ta, chỉ là nhéo cằm cô ả, lạnh lùng nói: “Cô động đến em gái tôi?”

Tống Khê Nhiên sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại anh là tới đây hưng sư vấn tội, “Anh tới là vì chuyện này?”

Lại nói: “Là em ấy nói năng lỗ mãng trước, em khó thở không cẩn thận chạm vào ly cà phê nên cà phê bắn lên người em ấy, em cũng không cố ý. Giang Trầm, anh biết đấy, em vẫn rất yêu quý Tiểu Vãn, sao có thể cố ý thương tổn Tiểu Vãn, có phải Tiểu Vãn nói gì khiến anh hiểu lầm? Em có thể giải thích với Tiểu Vãn……”

Nhưng lại bị vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Trầm đánh gãy: “Cô có biết, tôi ghét nhất người ngoài gọi em ấy là Tiểu Vãn.”

Tống Khê Nhiên sửng sốt, lực đạo trên tay Giang Trầm tăng thêm, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt cô ta. Cô ta cảm thấy khôn kể đau đớn, chính là lại vô lực tránh thoát, chỉ có thể thống khổ đến gương mặt vặn vẹo.

Nhưng Giang Trầm cũng không có thu tay lại, ánh mắt từ lãnh đạm khinh miệt trở nên âm trầm mà đáng sợ, trên mặt cơ hồ dật khởi cười lạnh, đó là biểu tình chưa thấy xuất hiện ở anh bao giờ.

“Tống tiểu thư, cô nói cho tôi biết” dừng lại, ngón tay lực đạo lại tăng thêm một phân, thanh âm áp rất thấp, áp người không thở nổi. Giang Trầm quanh thân khí tràng lạnh đến mức tận cùng, tựa như Tu La tới từ địa ngục, gằn từng chữ: “Ai cho cô lá gan, khiến cô dám động đến em ấy, hửm?”

Anh ném mặt cô ả ra, lui về phía sau nửa bước, tùy tay móc ra khăn giấy, chậm rãi chà lau mỗi một khe hở trên ngón tay.

Tay Giang Trầm phi thường đẹp, xương ngón tay trắng đến trong suốt, từng ngón thon dài, trắng nõn như ngọc. Thường lúc bị Từ Ngộ Vãn nắm lấy, để cho cảnh đẹp ý vui, lúc đụng vào thân thể Từ Ngộ Vãn, cũng có thể phát huy tác dụng này. Nhưng chỉ cần chạm vào nữ nhân khác một chút, đều khiến anh cảm thấy dơ bẩn không thôi.

Tống Khê Nhiên cằm bị niết, đã phát tím. Nhân đau đớn dựng lên mồ hôi lạnh chiếm đầy trán, trong ánh mắt cô ta đều tràn ra nước mắt, đầy mặt khuất nhục, không thể tin tưởng mà nhìn Giang Trầm: “Giang Trầm, anh có ý gì chứ, anh đừng quên, chú Từ hi vọng chúng ta kết hôn, anh còn làm như vậy với tôi? Anh sao dám đối tôi như thế!”

Giang Trầm sát khuẩn cho tay xong, thu khăn giấy vào túi quần. Nghe lời cô ta nói, cười nhạo một tiếng, giống như nghe được cái gì khó lường chê cười. Ánh mắt chợt một chút một chút trở nên sâu thẳm, khóe môi không chút để ý mà gợi lên một độ cung. Từ Ngộ Vãn trước kia rất muốn thấy Giang Trầm cười, nhưng kỳ thật, Giang Trầm cười rộ lên là thực đáng sợ.

Đáng sợ, giống như là một người, giống một tên biến thái cuồng giết người.

Đôi tay kia của anh, sạch sẽ thon dài, nếu cầm dao phẫu thuật, hoặc mấy thứ đồ kim loại, đều biến thành tác phẩm nghệ thuật.

Dùng tác phẩm nghệ thuật giết người, thường thường là đẹp nhất.

Tống Khê Nhiên thề, cô ta thật sự ở trong khoảnh khắc Giang Trầm cười rộ lên, thấy được ý tàn nhẫn anh giấu trong con ngươi màu đen.

Lúc này cô ta mới hiểu được, bản thân lại trêu chọc loại người như thế nào.

Tống Khê Nhiên đáy mắt dâng lên sợ hãi.

Giang Trầm âm sắc vẫn là lạnh, dù được ánh đèn ấm áp trong nhà Tống Khê Nhiên chiếu rọi, cảm giác vẫn vô cùng lạnh lẽo.

“Tiểu Vãn khi còn học sơ trung đã từng bị người theo dõi, cô có biết, người kia hiện tại thế nào không?”

Giang Trầm trong ánh mắt lại nhảy lên ý muốn giết người tàn nhẫn không dễ phát hiện: “Tất cả những người tổn thương Tiểu Vãn, ai tôi cũng không bỏ qua, cô cảm thấy, tôi sẽ trừng phạt cô như nào, Tống tiểu thư.”

Tống Khê Nhiên trừng lớn hai mắt, trái tim bị cảm giác sợ hãi bao vây thật lâu, Giang Trầm mặc sơ mi trắng sạch sẽ, sắc mặt cũng gần như tái nhợt, thân thể mỗi một tấc đều là hơi thở hoàn mỹ cấm dục. Nhưng Tống Khê Nhiên chưa từng sợ hãi như bây giờ, một mỹ nam từ trong tranh bước ra, mang theo ngữ khí ôn nhu mà anh chưa từng có, ôn nhu đến gần như tà khí, chậm rãi nói với mình những lời như vậy.

Tống Khê Nhiên nước mắt tức khắc chảy ra, một chuỗi một chuỗi. Cô ta bị kinh khủng cùng sợ hãi chi phối, chân dán tường ngã xuống. Thanh âm run rẩy nói: “Thực…… Thực xin lỗi, tôi không biết, tôi không biết anh lại yêu cô ấy như vậy……”

Nói xong ngẩn ra, “Anh yêu cô ấy như vậy…… Anh biết rõ…… Em gái của anh, đối với anh……” Lại dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên càng thêm hoảng sợ, như là nghĩ tới điều gì khiến người phi thường ghê tởm, khuôn mặt xinh đẹp lại lần nữa vặn vẹo: “Các…… Các người, Từ Ngộ Vãn cô ta… Căn bản không phải đơn phương tương tư, anh cũng……”

Thích em gái ruột của mình……

Còn không kịp nói xong, Giang Trầm đã đi tới trước mặt cô ta, lại lần nữa tới gần, đột nhiên giơ tay vuốt ve gương mặt kia, lộ ra biểu tình thâm tình ôn nhu, thay cô ta vén mấy sợi tóc lòa xòa ra tai sau.

Nếu dáng vẻ này mà bảo Từ Ngộ Vãn nhìn thấy, xác định lại muốn ghen, bởi vì Giang Trầm chưa từng lộ ra biểu tình như vậy với cô, ánh mắt như thế. Thâm thúy đến cơ hồ khiến người ảo giác là liếc mắt đưa tình.

Thế mà Tống Khê Nhiên thấy, lại chỉ có sợ hãi đến cả người cứng đờ.

Khí tràng trên người Giang Trầm chợt biến, thanh lãnh cùng cấm dục cơ hồ kéo dài một ảo giác, anh trở nên trương dương mà tà nịnh, như ngọn lửa bốc lên trên nền tuyết . Cơ hồ như là, thay đổi thành một người khác.

“Chết rồi, bị cô phát hiện mất rồi, tôi phải làm sao bây giờ, Tống tiểu thư.”

Đôi tay ôn nhu mà đảo qua cái trán của cô ta, lông mày, đôi mắt, mũi, miệng, tay áo của áo sơ mi đã cởi, lộ ra vết thương đã xé bỏ băng gạc trên cổ tay, căn bản không giống như là lời anh nói với Từ Ngộ Vãn, rửa sạch dao phẫu thuật không cẩn thận cắt miệng vết thương. Trên cổ tay miệng vết thương ngang dọc đan xen, nhiều, mật, tạp. Mỗi một vết cắt đều phá lệ sâu, phá lệ nghiêm trọng, miệng vết thương chưa khép lại cơ hồ lộ ra trắng bệch da thịt, Tống Khê Nhiên cách gần như vậy trong lúc hoảng hốt ngửi được mùi máu tươi còn tàn lưu trên miệng vết thương, nhưng chủ nhân của mấy vết thương chồng chất trên tay lại không thèm để ý, thậm chí lộ ra một biểu tình đáng tiếc, “Haiz, khuôn mặt đẹp như vậy,” lại tới gần bên tai cô ta: “Một túi da người đẹp như thế.”

Khẽ cười một tiếng, tiếng cười có ban đêm phụ trợ có vẻ vô hạn quỷ mị. Anh làm như khẽ thở dài, thập phần tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, bằng không, lột bỏ đi.”

-

Lúc Giang Trầm về đến nhà Từ Ngộ Vãn còn ngồi một góc trong sô pha, ôm đầu gối chôn đầu, tư thế không có cảm giác an toàn.

Phòng khách chỉ bật mấy ngọn đèn nhỏ, dưới ánh đèn tối tăm thân thể cô vừa gầy vừa cô đơn, giống như một bông tuyết mỏng, vô chi nhưng y, lại sắp bị mặt đất ấm nóng cắn nuốt.

Cô nghe được động tĩnh ở huyền quan, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Giang Trầm theo bản năng cười một cái, nhưng cười thật sự khó coi.

Giang Trầm đã một lần nữa khôi phục bộ dáng thanh lãnh trầm tích, khuy áo chỗ cổ tay đã cài lại, nếu có thể nhìn thấu, liền có thể nhìn ra cổ tay của anh một lần nữa dùng băng gạc băng bó qua.

Từ Ngộ Vãn nhìn anh trong chốc lát, nói với anh: “Anh, anh về rồi à, em còn tưởng, anh đi rồi, đêm nay sẽ không trở lại đâu.”

Trong giọng nói tràn đầy yếu ớt thật cẩn thận cùng thử, không còn nhìn thấy một tia kiêu ngạo tươi đẹp. Từ khi nào, cô đã từng là một thiếu nữ minh diễm lóa mắt kiêu ngạo, khí chất như khổng tước khiến bao nhiêu người bik xua như xua vịt.

Nhưng hiện tại lại ngã xuống thành bộ dáng này.

Đều là bởi vì Giang Trầm.

Giang Trầm đau lòng.

Anh đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, tầm mắt của cô cũng di chuyển theo anh. Giang Trầm lặng im mà sờ sờ gương mặt còn hơi sưng, hơi ngẩng đầu, ngậm lấy môi cô hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro