Cưới để làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo định nghĩa, thì " Hôn nhân là sự kết hợp của các cá thể về mặt tình cảm, xã hội, tôn giáo một cách hợp pháp. Hôn nhân có thể là kết quả của tình yêu. Nó là mối quan hệ cơ bản trong gia đình ở hầu hết xã hội. Về mặt xã hội thì lễ cưới thường là sự kiện đánh dấu cho sự chính thức của hôn nhân, còn về mặt luật pháp, đó là đăng ký kết hôn."

Rất thuộc bài!

Cũng từ đó, bất kỳ cá nhân nào đi khỏi quỹ đạo chung của an toàn và chuẩn mực, đều bị coi là dị biệt, chịu ánh nhìn lạ lùng, xì xầm bàn tán của cả người thân cho đến ông bà hàng xóm. Thậm chí có vài ông bà hàng xóm nhiệt tình đến mức vỗ vai bậc song thân chúng ta mà thủ thỉ, "Tuổi này chưa cưới, cháu nó có bị vấn đề tâm sinh lý không anh chị?"

Thật là những người hàng xóm đầy quan tâm, lo lắng và đáng yêu. Mong rằng cuộc sống của họ sẽ mãi mãi êm đềm về sau.

Dĩ nhiên với những người trẻ tuổi muốn độc lập, tự làm chủ cuộc đời mình, lời bàn ra tán vào của hàng xóm chỉ là cái để chúng ta cười khẩy rồi quên đi rất nhanh và lo tập trung làm việc, kiếm tiền, nhưng nếu còn sống chung với phụ huynh, câu chuyện không đơn giản như vậy bởi người chịu ảnh hưởng từ mấy lời nói của hàng xóm nặng nề nhất là cha mẹ.

Mà không cần đến những người hàng xóm đáng yêu đó đâu, mỗi lần tết đến, giỗ chạp, dòng họ bà con, chú bác cô dì cả năm không gặp thì câu đầu tiên luôn hỏi, "Nó nhiêu tuổi rồi? Khi nào nó cưới vậy anh chị?" Những lúc như vậy nếu không bị cho là hỗn hào, mất dạy thì chắc nhiều người đã nhào tới bóp cổ vài ông chú bên dòng họ để chứng minh một điều, không có oxy người ta mới chết, còn không có chồng, không có vợ chẳng ai chết được đâu.

Nhưng thực tế chúng ta không thể làm vậy, chỉ có thể cười trừ, nói mấy câu giã lã như, dạ con còn nhỏ(30 mà tự nhận mình là còn nhỏ thì đúng là có vấn đề), dạ con còn lo sự nghiệp(thực tế đi làm công)... và vài người thì giục khóc, bồ thì chưa có, nói gì đến cưới xin.

Có rất nhiều trường hợp, nhất là phụ nữ, vì những câu hối cưới của người ngoài như vầy mà phải đưa chân bước đại, dù bản thân chưa muốn nhưng vẫn cưới xin và lập gia đình. Trường hợp này rơi vào thế thứ 2 như phần trên kia đã viết, cưới người không thực sự muốn cưới và chờ đợi coi thời gian thực sự sẽ dẫn lỗi mình về đâu.

Nhiều người nghĩ đơn giản thôi thì trước sau cũng cưới, cưới đại cho xong, nhưng thực tế, đám cưới không phải là cái đích đến của hành trình hạnh phúc, nó chỉ là một trạm dừng chân, để rồi người ta phải tiếp tục một hành trình mới, gian nan hơn, phức tạp hơn, nhiều biến cố hơn, tên là hôn nhân. Cái khác biệt của hành trình này so với quãng đời trước đây, là việc có một người nữa đi chung với mình. Người này có thể là niềm vui, là động lực để chúng ta đi được nhanh hơn, khỏe hơn, cũng có thể là nỗi buồn, là lực cản để khiến chúng ta chậm lại.

Nghĩ thử xem, người mà chúng ta chọn để cưới, sẽ ở với chúng ta suốt cả ba mươi, bốn mươi năm còn lại của cuộc đời, sẽ có những lúc tính khí trái nết, bất thường, sẽ có lúc bệnh tật, đau khổ, sẽ có lúc xấu xí, già nua... và trong tất cả những lúc như vậy, chúng ta đều bên cạnh họ, không phải vì nghĩa vụ của tờ giấy đăng ký kết hôn, mà là vì trái tim thật tâm muốn vậy. Đó là thử thách lớn nhất của hôn nhân dành cho bất kỳ ai có nhu cầu chạm tay vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro