Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyun Bin tỉnh dậy khi thấy tiếng con gái đang cười khúc khích hạnh phúc và những tiếng nói chuyện vui vẻ. Anh bật dậy từ ghế sofa và xem đồng hồ. Bây giờ đã là 8:45 sáng và anh nên dọn dẹp, và chuẩn bị trước khi rời khỏi nhà.

"Appa... dậy đi.." Chae On hét lên và quay đầu về phía anh đang ngồi.

Chae On ăn uống một cách vui vẻ trên ghế và nhìn anh một cách âu yếm luôn là điều anh thích nhất.

"Oh...Ye jin-ssi.." anh nhận ra sự xuất hiện của Ye Jin bên cạnh Chae On và đang giúp bé con ăn uống một cách gọn gàng. Anh gần như quên rằng buổi sáng hôm đó cô đã vào nhà rồi.

Anh nhìn xung quanh căn hộ của mình và nó đã được dọn rất sạch sẽ và gọn gàng.

"Ồ..đã sạch rồi." anh lẩm bẩm một mình.

Trong bếp, anh nghe thấy tiếng cười lớn của con gái mình và tiếng cười khúc khích nhỏ từ Ye Jin.

"Chào buổi sáng, giám đốc.... đến giờ anh phải chuẩn bị đi làm rồi."Ye Jin ngồi đó và chào anh với một nụ cười ấm áp.

..........................................................................

Từ lúc cô xuất hiện trong căn hộ, diện mạo mới của căn hộ như được thay đổi, theo chiều hường tích cực, và nó làm cho anh cảm thấy hơi khó xử. Anh bước vào phòng ngủ của mình một cách chậm rãi. Phòng ngủ của anh được sắp xếp rất hợp lý và anh cảm thấy nó trở nên ấm cúng hơn. Anh không thể nói gì khác hơn là cảm ơn cô vì đã giúp đỡ anh rất nhiều.

Anh đi về phía bếp, Chae On đã ăn xong và Ye Jin kéo chiếc yếm ra và đặt con xuống sàn. Chae On chạy đến và ôm chặt lấy ba.

"Appaaa..." cô bé nhỏ rúc vào anh sau được ba ôm.

"Euhmmmm.... Chae On-ah... con đã ăn no chưa?" anh hôn nhẹ lên má con và nhận được một cái gật đầu từ con.

"Appaa... ăn đi..." Chae On chỉ tay vào tô ramen mà Ye Jin đã nấu cho anh. Ye Jin dọn dẹp lại bàn ăn trước khi đi ra và ôm Chae On vào lòng.

"Chae On-ah.. appa phải đi làm, con hãy để appa ăn trước được không? Chae On ra chơi cùng poppy nhé." Ye Jin ôm Chae On trong vòng tay của mình và đưa con ra phòng khách chơi cùng búp bê.

"Cảm ơn em, Ye Jin-ssi." anh cười và nói với cô.

"Không có gì đâu.... giám đốc ăn ramen đi. trước khi nó bị phồng ra.." Cô nói với anh.

Hyun Bin ngồi xuống bàn ăn và dùng bữa do cô nấu. Anh thở dài nhìn ramen và cắn môi dưới. Anh nhìn vào khung cảnh giữa Ye Jin và Che On , anh bất chợt mỉm cười.

"Làm thế nào để nó tồn tại lâu hơn?" anh nghĩ.

Anh đã ăn sáng xong và sẵn sàng đi làm. Anh từ từ đến gần họ và ngồi xuống cạnh Chae On.

"Chae On -ah... appa phải đi làm... con hãy đối xử tốt với cô Ye Jin, được không?" anh mỉm cười và xoa nhẹ mái tóc của con.

"Vâng..appa...appa cẩn thận.." Cô bé đáp lại ba với giọng cao vút và ôm chặt lấy cổ ba.

"Hôn appa.." anh yêu cầu con gái và Chae On hôn lên má ba một cáh âu yếm. Sau một phút ôm ấp của hai ba con, Hyun Bin quay đầu về phía Ye Jin, người đang ngồi xem toàn cảnh từ đầu.

"Eohh.. Ye Jin-ssi... em có thể mua bất cứ thứ gì cho Chae On với cái này.." anh đưa cô một chiếc thẻ đen.

"Vâng, giám đốc.."

"Ngoài ra... em không phải dọn dẹp căn hộ, đây không phải việc của em.." anh nói một cách thận trọng. Anh luôn nghĩ rằng mình nên phân chia người trông Chae On và người làm việc nhà.

"Cũng được mà giám đốc... vì nó không khó đối với tôi.." Ye Jin nở một nụ cười với anh.

"Nếu một ngày nào đó, em cảm thấy mệt hay khó khăn thì đừng làm, tôi sẽ làm điều đó." anh nói lại một cách nhẹ nhàng, đề phòng điều đó là gánh nặng cho cô.

"Chắc chắn rồi, giám đốc." cô trở lời bâng quơ.

"Appa đi làm đây." anh rời khỏi hai người họ và đi ra cửa.

"Ah, giám đốc...mật khẩu của căn hộ là gì?" Ye Jin gần như hét lên trước khi ah tới cửa chính.

"À... phải rồi.." anh dừng lại.

.........................................................................

3 tháng sau

Ye Jin đang nấu món canh kimchi nóng hổi trên bếp và các món ăn kèm trước khi CEO thức dậy sau giấc ngủ sâu. Sẽ không bao giờ có thức ăn nhanh trong nhà họ nữa. Ye Jin đã sử dụng chiếc thẻ đen mà anh đưa cho một cách khôn ngoan, cô mua đồ dùng cần thiết, đồ tạp hoá và thức ăn cho hai ba con. Cô sẽ luôn đảm bảo rằng họ có những thực phẩm lành mạnh hơn.

Chae On đã thức dậy từ khi Ye Jin đến nhà. Chae On đã quen với việc xuất hiện của Ye Jin, vì cô luôn ở cạnh bé con cả ngày. Mặt khác, khi Hyun Bin về muộn, Ye Jin sẽ ngủ lại trong căn hộ với Chae On. Họ đã cảm thấy thoải mái hơn khi cùng nhau sinh hoạt trong căn hộ.

Ye Jin nhìn vào đồng đồ, đã 9 giờ sáng rồi. Đây là thời điểm để Hyun Bin thức dậy và chuẩn bị đi làm. Ye Jin hơi lo lắng rằng anh ấy có thể đến muộn.

"Eomma.. nước.." Chae On lay lay ống tay áo của Ye Jin khi muốn được cô lấy cho một cốc nước.

Ye Jin cầm khay thức ăn của Chae On tới bồn rửa và lấy cho Chae On một cốc nước mới. Chae On từ từ nhấm nháp cốc nước của mình.

"Eomma.. ôm con.." cô bé lảm nhảm và duỗi tay ra để được Ye Jin ôm.

Ye Jin đã quen với từ "Eomma" mà Chae On thường gọi cô. Dù vậy, cô cùng Hyun BIn đã cố gắng dạy Chae On gọi "cô Ye Jin" nhưng cô vẫn luôn luôn được gọi bằng mẹ. Sau hơn 3 tháng trôi qua cô được gọi là "Eomma" và cô đã từ bỏ việc dạy Chae On gọi cô bằng "cô".

"Con hãy vào đánh thức appa dậy." Ye Jin đưa Chae On vào phòng Hyun Bin. Ở đó, anh đang nằm yên trong khi cánh tay của anh đè nặng lên đầu. Ye Jin từ từ đặt Chae On xuống giường, Chae On trườn đến trước mặt ba và vỗ nhẹ lên mặt ba.

"Appa.. dậy đi!!" cô bé lặp lại từ đó.

Hyun Bin đột nhiên mỉm cười cảm thấy bàn tay nhỏ vỗ vào mặt mình và cố gắng mở mắt từ từ.

"Ukm....Chae On-ah. Appa dậy ngay đây..." anh nói trong khi ôm cô bé vào lòng và ngửi cổ con.

"Công chúa của ba có mùi thơm như một bông hoa vậy." anh nói trong khi ôm chặt con vào lòng hơn.

"Giám đốc. Đến thời gian anh phải dậy chuẩn bị rồi." giọng nói của Ye Jin làm anh phân tâm.

Bộ dáng lộn xộn của anh khi anh tỉnh dậy không phải là điều bất thường đối với cô. Họ cảm thấy thoải mái với nhau khi thời gian trôi qua.

"Oh.. Ye Jin-ssi, mấy giờ rồi?" anh vừa nói vừa dụi mắt và nới lỏng vòng tay.

"9 giờ sáng, giám đốc.."

"Appa..hôi.." giọng Chae On vang lên làm bật lên tiếng cười của hai người lớn vào buổi sáng sớm.

"Được rồi, con gái yêu, appa phải đi tắm thôi." anh nói, nang con gái lên và hôn lên má con.

..................................................................................

Họ hôn nhau say đắm trên giường sau khi thức dậy vào buổi sáng. Những vết đỏ vẫn còn trên cơ thể người phụ nữa sau đêm qua. Người phụ nữa hôn sâu hơn khi người đàn ông chạm vào eo cô và tay anh sờ vào vùng kín của cô.

"Bin-ah." cô rên rỉ tên Hyun Bin một cách gợi cảm làm người đàn ông ngưng hoạt động.

Người đàn ông nừm nghiêng về phía người phụ nữa và nhìn cô với ánh mắt đau buồn. Người phụ nữa đã nhận ra những gì cô đã làm với anh.

"Oppa, em xin lỗi.." cô hối hận vì những gì mình đã nói.

"Kyo-ah.." anh tỉnh dậy và mặc chiếc quần đùi vào.

Anh đến bàn và hút thuốc cho bớt căng thẳng. Hye Kyo trùm chăn kín người và tiến lại gần anh từ phía sau. Người đàn ông quay đầu về phía cô khi cô ôm lấy anh từ phía sau.

"Em xin lỗi...Joong Ki oppa." cô thì thầm chậm rãi.

Họ im lặng một lúc và Joong Ki tiếp tục hút thuốc. Anh cảm thấy bị phản bội bởi chính người vợ của mình. Cảm giác mà nah sẽ không bao giờ tưởng tượng được, từ từ xuất hiện như mặt trời mọc nhưng sẽ lặn khi thời gian đến. Đó là những gì anh cảm thấy, hồi đó anh ấy vẫn là một tay chơi, hẹn hò vài làn nhưng chưa bao giờ có tình cảm với một ai. Và thực sự, anh đã yêu người vợ qua cuộc hôn nhân sắp đặt này. Cảm giác của anh đối với cô ngày càng chậm lại kể từ khi họ kết hôn.Cảm giác rất thật cho đến khi trái tim anh ấy bay lên trời, nhưng khi nghe thấy hai từ "Hyun Bin", cảm giác của anh như bị ném khỏi toà nhà cao nhất thế giới.

Anh cảm thấy nhức nhối mỗi khi cô gọi tên Hyun Bin, đặc biệt là khi họ ở trên giường. Anh cảm thấy bực mình khi nói đến nó. Khoảng thời gian trước khi cầu hôn Kyo, anh đã hẹn hò rất nhiều lần và có vui vẻ với tình một đêm với số lần không thể đếm được. Nhưng bây giờ, anh không bao giờ có cảm giác với một cô gái nào ngoài vợ anh.

"Anh không bao giờ cảm thấy gánh nặng vì quá khứ của em, nhưng.. nếu cả hai có thể sửa chữa quá khứ? Chúng ta có thể đến với nhau một cách trọn vẹn không?" anh nói và nhìn sau vào ánh mắt của cô.

"Em không biết.." cô thì thầm chậm rãi khiến anh bỏ điếu thuốc xuống và đẩy cô xuống giường sau đó hôn cô một cách điên cuồng.

............................................................................................

Hyun Bin kiểm tra tài liệu cuối cùng cho công việc trong ngày nay. Anh phải chuẩn bị tinh thần để về nhà bên con gái. Chiếc giường nhỏ và những con búp bê vẫn để ở phía bên kia căn phòng và vẫn được sắp xếp gọn gàng. Khung cảnh đó luôn nhắc nhở anh về nhà sớm hơn. Văn bản được ký cuối cùng đã hoàn thành và được xếp lên thành núi tài liệu. Anh ngả lưng xuống ghế và quay mặt về phía cửa sổ phía sau. Anh ngắm nhìn cảnh mặt trăng toả sáng trong bóng tối, giúp anh sảng khoái sau khi bị nhốt cả ngày trong văn phòng, thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Knock... knock."

"Vào trong đi, thư kí Baek.." anh nói đủ lớn để người phía sau cánh cửa nghe thấy.

Quản lý Baek bước vào với cái cúi đầu khẽ và tiến đến bàn làm việc của anh, và bóng dáng một người đàn ông xuất hiện sau lưng ông ấy.

"Có người muốn gặp anh, giám đốc.." thư kí Baek điềm tĩnh cúi đầu chào anh, biết rằng đã đến lúc anh phải về nhà.

"Tôi xin lỗi vì không thể xử lý anh ta, giám đốc.." người thư ký nói khi biết ngừoi đằng sau đã vượt qua anh ta mà không được cho phép.

"Không sao đâu, thư ký Baek.. Tôi sẽ tự lo liệu được.." anh nói với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông. Quản lý Baek khẽ cúi đầu rồi đóng cửa để hai người có thể giải quyết chuyện riêng tư.

"Chào buổi tối, giám đốc..." người đàn ông cúi đầu mỉa mai Hyun Bin.

"Anh muốn gì, Song Joong Ki-ssi?" Đôi mắt Joong Ki đảo khắp căn phòng và khẽ mỉm cười khi thấy nhiều đồ trẻ em màu hồng ở phía đối diện phòng.

"Cô ấy ở đâu?" anh nói sau khi đi lang thang trong phòng đối diện của Hyun Bin. Đôi mắt của Hyun Bin dõi theo những gì anh ta muốn, điều đó thực sự khiến nắm đấm của anh va vào mặt bàn tạo ra một âm thanh nhỏ.

"Đó không phải việc của anh. Anh có thể rời đi trước khi tôi làm gì đó..." Hyun Bin thở dài nhẹ và kìm nén cơn giận của mình.

"Cô ấy ở đâu?" Joong Ki lạnh lùng hỏi anh.

Hyun Bin đứng dậy đập bàn một cách tức giận.

"Tôi đã nói với anh rồi.. Anh có thể rời khỏi đây NGAY BÂY GIỜ..." Hyun Bin trừng mắt nhìn anh, ôm mối hận khiến anh nghiến răng chặt hơn.

Joong Ki nắm lấy cổ áo của anh và kéo anh lại gần.

"Cô ấy đang ở đâu?" Joong ki nhìn anh một cách hung dữ. Sự tức giận của anh làm dấy lên suy nghĩ khi vợ anh gọi tên Hyun Bin mỗi khi họ làm tình với nhau. Ghen tuông và giận dữ đã trộn lẫn đã trộn lẫn trong nhiều năm và anh không thể kiềm chế được nữa. Anh nên kết thúc mối quan hệ của họ mãi mãi. Anh nên kết thúc tội lỗi của mình trước khi đến với Joong Ki và anh hy vọng cô cũng làm như vậy với anh.

Hyun Bin kéo anh ta rời khỏi bàn làm việc của mình và cho anh ta một cú đấm vào má. anh cũng đã đạt đến giới hạn tức giận của mình trong nhiều năm và đánh anh ta một cách không kiểm soát. Joong Ki đẩy anh sang một bên và đấm lại vào mặt anh. Hyun Bin dùng đầu gối đá vào bụng anh ta khiến Joong Ki ngã ra. Hyun Bin đã kiểm soát và đánh anh ta hết lần này đến lần khác.

Cánh cửa được mở toang và thư ký Baek đến để tách hai người đàn ông ra sau khi nghe thấy âm thanh lớn của một người nào đó bị đánh và tiếng càu nhàu của giám đốc. Hyun Bin đến gần anh để đánh anh ta một lần nữa trước khi cơ thể Joong ki bị trợ lý lôi ra khỏi phòng. Thư ký Baek đỡ anh ngồi xuống ghế sofa giữa phòng.

"Giám đốc, anh có sao không?" Anh ấy hỏi Hyun Bin.

"Anh hãy báo cho đội bảo vệ biết rằng anh ta bị cấm vào công ty này..." anh thở dài với lồng ngực thở ra và hít vào một cách khó nhọc.

......................................................................

Ye Jin không thể ngủ được sau khi cô nhận được tin nhắn từ CEO của mình. Anh nói rằng anh sẽ về nhà muộn và anh muốn Ye Jin ngủ trong căn hộ cùng Chae On đêm nay. Chae On đã ngủ từ rất lâu và cô đang vỗ nhẹ vào mông để cho con được ngủ sâu hơn. Đây không phải là lần đầu tiên cô ngủ trên giường cùng Chae On, nhưng ngày hôm nay thực sự khiến cô cảm thấy lo lắng. Cô thậm chí còn không biết đó là thứ cảm giác gì.

Ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ của Chae On không giúp cô dễ ngủ hơn mà cô vẫn còn rất tỉnh táo. Ye Jin nhìn vào cuốn sổ của mình trên tủ trong phòng ngủ của Chae On. Cô mở ngăn kéo sau khi nhận ra rằng cô ở đây còn nhiều hơn ở nhà của mình. Chae On rất vui khi chính cô bé là người chọn mua chiếc tủ nhỏ này cho Ye Jin và được đặt ngay trong phòng của cô bé. Chae On cũng muốn cô đặt chiếc tủ này bên cạnh tủ đồ của cô bé. Chae On đặc biệt thích dán sticker công chúa Disney lên khắp cánh tủ của Ye Jin.

Ye Jin từ từ thức dậy, vẫn vỗ nhẹ vào mông Chae On trước khi cô hoàn toàn rời khỏi phòng. Cô đặt cuốn sổ vào trong tủ và mở máy tính ra để giết thời gian. Đôi mắt cô không ngừng nhìn thời gian và mong rằng ba Chae On sẽ sớm về nhà. Đồng hồ tích tắc và âm thanh gõ bàn phím vang vọng khắp căn hộ trống trải. Cô đã chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Đã qua nửa đêm, khi cô nghe thấy tiếng mật khẩu khoá được bấm. Ye Jin kết thúc công việc và đóng máy lại. Cô đến gần cửa chính và ngạc nhiên trước khuôn mặt bầm dập của CEO.

"OMO, giám đốc, chuện gì đã xảy ra vậy?" cô chạy đến giúp anh. Cô đóng cửa lại và đặt tay anh lai vai cô để anh đứng thẳng dậy.

"Chae On đâu rồi?" anh hỏi cô bằng giongj khàn khàn.

"Chae On đang ngủ.. giám đốc.. Sao mặt anh chảy máu bầm vậy?" Ye Jin hỏi anh với vẻ lo sợ và sốt sắng trong khi đỡ anh ngồi xuống ghế sofa. Anh tập tễnh đặt người trên số sofa.

Cô vội vàng đi lấy một bộ sơ cứu từ phòng ngủ của Chae On. Anh nhìn biểu hiện của cô với một biểu cảm khó hiểu. Anh quay mặt nhìn quang cảnh màn đêm từ cửa sổ, anh không thể kìm được lòng mình.

Cái lạnh đột ngột chạm vào khuôn mặt khiến anh thoáng rùng mình vì đau. Anh nhịn đau mà siết chặt quai hàm, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận được sự đụng chạm của cô. Ye Jin chấm nhẹ vết máu và miệng cô ấy từ từ thổi vào vết thương trên mặt anh, đôi mắt của cô nhìn vào anh với sự bối rối vì lo lắng cho tình trạng của anh.

"Ouch.." anh lầm bầm khi cô bôi thuốc mỡ lên vết thương của mình.

"Chờ một chút.. giám đốc." Ye Jin đáp nhẹ nhàng và thổi vết thương với hy vọng nó sẽ tốt hơn.

"Ye Jin-ssi.. Em biết anh đang nghĩ gì khi lần đầu tiên thấy em ở đây không?" Anh hỏi cô đột ngột.

3 tháng gần như sống chung đã thu hẹp khoảng cách giữa cô nhân viên và anh giám đốc. Họ thường xuyên trò chuyện kể từ khi cùng nhau nuôi nấng Chae On. Họ tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người. Họ luôn sẵn sàng tham gia khi nói đến Chae On và luôn trở nên xa lạ khi nói đến nhau. Họ vẫn chuyên nghiêp trong công việc đặc biệt là Ye Jin.

"Giám đốc... anh có đói không? Tôi sẽ chuẩn bị một ít đồ cho anh." Ye Jin cố gắng tránh câu hỏi trong trường hợp việc họ ở cùng nhau trong một không gian trở nên phức tạp hơn.

Anh nuốt nước bọt vào cổ họng, cảm thấy tim mình quặn thắt. Ye Jin đã hoàn thành việc sát trùng vết thương cho anh và đặt lại hộp cứu thương vào chỗ cũ. Ye Jin vào bếp và hâm nóng thức ăn vẫn còn sót lại từ bữa tối. Cô mở bếp và đặt một nồi canh kimchi ở trên. Đôi mắt anh dán chặt vào cô theo từng hành động chi tiết mà cô làm.

"Lần đầu tiên em đến, anh đã bị ảo tưởng.."

Ye Jin ngừng hoặt động khi nghe những lời thú nhận đột ngột của anh, nhưng cô vẫn bình tĩnh. Sau đó cô bật nồi cơm điện để hâm nóng cơm. Anh thẳng lưng và đan tay vào nhau trên đùi.

"Anh xin lỗi, Ye Jin-ssi... anh không thể nhịn được nữa.." sự im lặng kéo dài hơn và Ye Jin không thể quay lưng lại đối mặt với anh, đang ngồi trên sofa. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bếp trước mặt, biết rằng giữa họ sẽ có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

"Anh biết rằng em đến đây vì Chae On." Đôi mắt anh vô hồn rồi chợt hiện ra một nụ cười.

Anh vẫn nhớ cô đã tự nguyện nuôi nấng Chae ON. Lần đầu tiên nghe thấy điều đó, anh luôn tưởng tượng sẽ tốt hơn nếu cô đến đây vì anh. Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ của anh.

Ở cùng một không gian càng lâu, Hyun Bin càng khó kiểm soát được bản thân. Khoảng cách họ đứng càng gần, anh càng tốn nhiều năng lượng để giữ bình tĩnh. Anh mệt mỏi với bất cứ điều gì xung quanh anh. Anh muốn hét lên những mối hận của mình. Anh muốn tựa đầu vào ai đó dù chỉ một giây. Nhìn anh có thể rất thản nhiên nhưng anh cần một ai đó để xoa dịu nỗi niềm tiềm ẩn, nỗi thất vọng và cả sự hối hận vô bờ bến của mình.

"Anh có quá tham lam không? Nếu anh cũng muốn em đến đây là vì anh.." trái tim anh bắt đầu co thắt vì lời tỏ tình của mình.

Cả 3 tháng trời, anh cố gắng tránh cảm giác đó để đề phòng điều đó dẫn đến khó xử, nhưng mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn. Anh đã rơi xuống quá sâu rồi. Ye Jin sững người tại nơi cô đang đứng.

"Lần đầu tiên em đến, khi em ôm Chae On, đối xử và xoa dịu Chae On đã khiến anh chìm trong ảo tưởng vô tận. Em đang cư xử như em là mẹ của Chae On, nhưng đối với anh thì không... Những lần em đối xử tốt với anh và Chae On, anh cảm thấy gánh nặng hơn. Anh không thể kìm chế bản thân mình khi sa ngã... Anh biết rằng anh không phải là người tốt nhất dành cho em...Nhưng anh không thể giúp được gì khiến bản thân khỏi bị sa ngã... Anh đã cố gắng để không sa ngã nhưng nó lại khiến anh lún sâu hơn.." anh thở dài sau khi trút được lời thú nhận của mình. Những lần Ye Jin đối xử với anh và chạm vào mặt anh đã khiến phát nổ quả bom mà anh giữ bấy lâu nay.

Chân Ye Jin run lên và cô phải nắm lấy tủ để có thể đứng thẳng.

"Hyun Bin. Anh muốn em gọi tên anh.. giống như những người khác sẽ làm." giọng anh trở nên gần hơn với cô, nhưng cô vẫn đứng đó, cố gắng quản lý hơi thở của mình khỏi lời tỏ tình đột ngột.

Chiếc nắp nồi rung lên vì canh đã sôi đã lấp đầy sự im lặng. Biết cô sẽ không làm gì, bàn tay cơ bắp của anh đã tắt bếp khiến cô bất ngờ.

"Anh xin lỗi... nếu nó là gánh nặng cho em... Anh hy vọng nó sẽ không làm cho em thay đổi ý định của em trong việc giúp anh chăm sóc Chae On. ..Anh xin lỗi." đó là lần đầu tiên anh sôi sục và nói nhiều hơn một câu.

"Không... tôi sẽ không..." cô quay người lại đối mặt với anh khi anh nhắc tới Chae On.

"Anh sẽ không giữ nó lâu hơn nữa.." anh nói khi cố gắng nhìn chằm chằm vào cô đẻ đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm nhất của cô. Nhịp tim của anh không thể quản lý được và âm thanh của trái tim anh làm chói tai anh.

"Anh xin lỗi.." anh cẩn thận đặt tay lên má cô và nâng mặt cô lên đối mặt với anh. Anh thu hẹp khoảng cách trên môi cả hai và dừng lại một lúc khi nó gần như chạm vào môi cô. Anh nhìn thấy cách cô đang chớp mắt lo lắng và nắm chặt lấy vạt áo cô.

Anh từ từ chạm vào môi cô và đưa ra một cử động nhỏ trên môi cô. Anh muốn thả mình cho cô. Anh muốn phá bỏ mối lo lắng của mình. Anh muốn bàn tay mềm mại của cô vuốt ve mái tóc anh để tạo sự yên tâm khi anh cúi xuống. Anh hôn môi cô nhưng cô vẫn không phản ứng, anh cho cô thêm thời gian. Đôi mắt anh nhắm chặt và bắt đầu hôn môi cô từ từ chờ cô đáp lại. Thời gian trôi qua và cô vẫn đang đóng băng tại chỗ, nắm chặt vạt áo và siết chặt hơn mỗi khi anh di chuyển môi mình trên môi cô.

Anh tự nuốt nước bọt khi không nhận được bất kì phản hồi nào từ cô sau những lần tận hưởng hương vị của đôi môi cô. Anh chọn cách thả lỏng đôi môi của mình để từ bỏ cảm giác của mình thì đột ngột môi cô cố gắng bắt lấy anh bằng động tác nhỏ của cô trên môi anh. Có thể nghe thấy hơi thở khó nhọc của anh và anh đưa môi họ lại gần hơn và sâu hơn bằng cả hai tay của mình. Môi anh phủ lên môi cô và cô vội vàng cố gắng bắt lấy chuyển động đôi môi mềm mại nhưng nhanh chóng của anh. Một cách tự nhiên, hai tay cô nắm lấy cánh tay anh để tìm kiếm thăng bằng cho cô.

"Giám đốc.." Ye Jin đột ngột dừng nụ hôn của họ để có chút không khí khi tay cô chạm vào ngực anh để giữ anh lại gần cô quá nhiều, nhận ra sự căng thẳng ngày càng lớn hơn giữa họ. Ye Jin cần thời gian. Đầu óc cô đang rối bời ở đó. Có điều gì đó đang giữ cô trong lòng và khiến cô nghĩ rằng mình nên trở nên chuyên nghiệp với anh. Anh đặt trán mình lên trên tay cô, cố gắng kiểm soát hơi thở không kiểm soát được của mình và tay anh đặt lên vai cô xoa nó một cách chậm rãi. Anh cười.

"Anh sẽ cho em thời gian, cho đến khi nào em sẵn lòng gọi anh bằng tên của anh.." anh thở dài cảm thấy nhẹ nhõm.

Hành động của cô khiến anh nghĩ rằng anh không thực sự bị từ chối. Nhưng anh vẫn sẵn lòng chờ đợi cô mở lòng với anh.

"Eommaa...Appaaa...." một giọng nói rên rỉ vang lên trong phòng của Chae On đánh lạc suy nghĩ sâu thẳm của hai người. Cả hai đồng loạt quay đầu lại phía cửa phòng của Chae On.








Chào mọi người

Xin lỗi vì mình ấn mình nút post bài mặc dù vừa rồi mình chưa chỉnh sửa bài và sửa lỗi chính tả. Mình vẫn còn nhiều chỗ sai chính tả nên bạn nào đọc được chỗ mình sai thì comment cho mình biết nhé.

Mọi người cho mình ý kiến sau khi đọc xong chapter này nhé. Hẹn mọi người vào chapter sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro