XV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuối cùng thì chị cũng thoát khỏi kiếp nạn này rồi, mẹ ơi con được giải thoát rồi!" Minji cùng những bước đi thong thả, mặt cười tươi rối sau khi kì thi học kỳ hai cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp.

"May là không tạch, mày mà tạch thì anh cũng vạ lây."

Lễ tốt nghiệp không những không cô đơn, Sunghoon cũng kịp thời chung vui, chụp mọi bức hình cùng em và Minji tại sân trường. Đáng lý ra Sunghoon đã không đến, vì anh sau mấy tháng ròng rã có mở một cửa tiệm cà phê, bận rộn chăm lo khách hàng là vậy nhưng không quên ngày hôm nay là lễ tốt nghiệp của hai chị em, mua hoa tặng tận tay, đã vậy còn hứa sẽ chờ hai chị em đi chơi. Ga lăng nhất anh Sunghoon rồi!

Em cầm trên tay bó hoa hồng thơm ngào ngạt mà Sunghoon tặng, bỗng cũng cảm thấy đời tươi mới hơn. Nhìn vậy thôi chứ thời gian trôi nhanh thật, mới đây mà đã đến ngày em phải rời xa ghế nhà trường. Tương lai thì đã định cho em một lối đi riêng, thế nhưng vẫn còn quá nhiều điều em vương vấn ở nơi mà em đã dành ra ba năm để nuôi nấng bản thân qua từng ngày.

Tính ra cũng đã một năm, khoảng thời gian mà em từ bỏ tình cảm sướt mướt và đầy phủ phàng. Tính ra cũng đã một năm, cậu vẫn im hơi, lặng tiếng. Sau buổi chiều tàn hôm đó, Jungwon đã giữ đúng lời hứa. Ly hồng trà ngào ngạt năm ấy biến mất khỏi chiếc bàn cũ kỹ mà em hay ngồi, trống trải không nguôi. Ánh mắt thập thò sau cánh cửa lớp cũng thưa đi và vơi dần, xong cũng không còn ở đó đợi chờ em nữa. Kể từ ngày hôm đó, ánh mắt luôn dõi theo em chẳng còn, cậu như đã giữ lời hứa và tránh mặt em, dù vẫn nghe loáng thoáng tên cậu trong trường, nhưng nghe đâu cậu đã chẳng còn như trước kia. Đã một năm rồi, ai rồi cũng khác.

Dẫu vậy, có đôi lần em vẫn sẽ bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy mỗi ngày đến trường. Sẽ vẫn chỉ là cái nhìn lướt qua nhau, những sự thay đổi vội vàng ấy em cũng không màng mà để ý, bởi điều duy nhất em có thể làm là ngừng quan tâm đến cậu, ngừng việc thu cậu vào tầm mắt như thói quen. Nhưng chắc rằng cậu vẫn cần nhiều thời gian để có thể rời mắt khỏi em. Một giây là chưa đủ. Năm giây vẫn chưa đủ. Cả nghìn con số lại càng không.

Thôi thì cũng cắt đứt ngay sau đó, cậu biết cậu sẽ chẳng thể nhìn em lâu hơn ở thực tại. Giá mà cậu biết dùng quá khứ để bù đắp, nơi mà cậu sẽ dành cả hàng nghìn giờ chỉ để có thể ngắm nhìn em chăm chú.

Về việc của Eun Yeong cũng đã lắng xuống chẳng bao lâu, chịu đựng nhiều nhưng cô chưa bao giờ rời đi. Tiếc thay gia đình lại di cư, Eun Yeong sang Úc du học nên không thể cùng đón lễ tốt nghiệp. Nghe đâu đã có người thương. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, lại còn thể thao tràng đầy. Quả là điều may mắn cho người con gái đã cất công ở bên em nhiều tháng trời ròng rã.

Em mừng vì Eun Yeong không cảm thấy tủi thân hay gặp bất kỳ trở ngại nào, Eun Yeong có lẽ cũng dần nhận ra con người thật của mình. Lưỡng tính là điều khá bình thường ở phái nữ, việc yêu thích chỉ là chế độ cảm nắng nhất thời mà ai ai đều sẽ mắc phải ở độ tuổi mới lớn. Nói không phải đùa, nhưng em đã xuýt là va vào lưới tình của Eun Yeong rồi cơ.

"Sẵn đây anh trai siêu tính tế của chị mở tiệm được không lâu, tối nay tụi mình ăn mừng tại quán anh nha?" Minji trông thấy nét mặt trầm ngâm của em, lại biết em sẽ suy nghĩ đến chuyện không đâu, đành bày trò mà động viên em.

"Tại sao? Quán anh mới khai trương, mày định phá banh cái quán này nữa thì mới chịu à?" Sunghoon với ánh nhìn khinh khỉnh trao cho Minji, hai hàng chân mày rậm rạp siết chặt nhau thì cũng hiểu anh chẳng đồng tình với ý kiến tồi tệ của cô em gái.

Phải nói thật thì đây đã là lần khai trương thứ năm của Sunghoon rồi. Chẳng biết làm gì mà quán ế ẩm đến sập cả mấy tiệm thế đấy. Đâu lẽ nào lại không có lý do, người đến đều là mấy chị gái trẻ măng, toàn tới quán để ngắm nhìn cái nhan sắc trời ban của anh thôi chứ chẳng ai tới thèm mua cà phê cả. Thế là quán phá sản do doanh thu nhưng mặt tiền cao, và lại là những câu chuyện y như thế không lâu nữa sẽ lại xảy ra và bắt đầu.

"Thế đi! Em đặt lịch với anh rồi, tối nay đóng của sớm là vừa. Em sẽ mời thêm bạn sang chơi đấy!"

"Đặt với chả đặt con khỉ khô! Mày làm em anh hơi lâu rồi nhỉ?"

Nhìn hai con người họ cãi cọ mà em cũng phì cười, cho qua những dòng suy nghĩ bâng quơ kia. Cái quấy nhỉu và cả cái tính cộc cằn này từ hai người anh em họ dù đang buồn phiền cách mấy cũng làm em bật cười thành tiếng. Quả là một cách chữa trị tâm trạng rất tốt từ hai vị dược sư quý hóa đây.

"Tôi có được mời không?"

"..."

Ơ, Jungwon?

"..."

"Không được sao?"

"..."

Khoảng thời gian bọn em cười đùa chậm rãi như tim muốn ngừng đập. Không ngờ rằng bản thân sẽ có một ngày nhìn thấy cậu trong tình huống đột ngột như hôm nay.

Có sao đi chăng nữa, cả hai cũng không thân thích, vậy thế quái nào em lại cảm thấy mình bồn chồn lạ thường. Em như muốn nổ tung trước phản ứng không mấy gây gắt từ hai người bên cạnh, với Sunghoon là ngoại lệ, anh vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.

Con ngươi to đùng, cậu đã nhìn em châm châm sau đó chuyển ánh nhìn khó hiểu sang cho Minji, mãi cười đùa từ trước nhưng nay đã xanh xao mặt mày.

"Đư. . . ược chứ! Tối nay tôi gửi địa chỉ cho." Minji câu có trả lời bằng chất giọng không mấy vui vẻ khi trông thấy con ngươi toát ra lửa từ cậu đập vào mắt, có chút ngần ngại mà đồng ý cho Jungwon đến tham gia.

Em đã nghĩ Minji sẽ từ chối như bao lần đặt biệt khác . . .

"Thế tối nay gặp nhau nhé! . . . Nari?"

Em vẫn không nói gì, ngay từ đầu đã chẳng thể mở lời hay hó hé một từ nào kể từ khi chạm mặt cậu đường đột, không có chút tinh thần chuẩn bị nào cả.

Ngỡ như cậu hiểu những gì em đang nghĩ trong đầu, lần lượt hai chân thụt lùi về sau, ngoảnh mặt đi trong tức khắc, thế mà ánh mắt vẫn chỉ biết hường về em cho đến khi cậu quay lưng rời đi. Một ánh nhín mà em chưa từng thấy ở cậu.

Sự diệu dàng hòa lẫn đượm buồn, đâu đó lại tỏa sáng như nước mắt sắp tuông, hay chỉ là những dòng chỉ đỏ nho nhỏ trong đôi mắt thấm mệt của cậu. Chín mươi phần trăm nó lại tràng đầy niềm tin và gửi gắm kỳ lạ.

"Thằng đấy là ai vậy? Anh chưa thấy qua bao giờ?" Sunghoon nheo mắt liếc nhìn Minji đang run lẩy bẩy đằng sau em kể từ lúc bầu không khí ngột ngạt tan biến, khẽ liếc nhìn em rồi lại cúi gầm mặt, như thể đang có chuyện gì đó giấu diếm. Vì lẽ đó, khi Minji vẫn chưa chịu đưa ra câu trả lời phù hợp, em nhanh chóng mất kiên nhẫn, lên giọng mất bình tĩnh về phía Minji.

"Sao chị đồng ý?"

"H . . . hả?"

"Chị giúp Jungwon làm vậy thật à?" Em bất ngờ trả lời bằng tông giọng không mấy thân thiện. Cảm giác như rằng sẽ nổ tung một lúc nào đó mà chẳng hay.

"Chị không có ý đó, tại chị tưởng . . . chị tưởng . . ."

"Thôi Nari, lỡ rồi em, chẳng lẽ lại kêu con người ta lại rồi bảo đừng tới nữa? Có gì từ từ nói, Minji nó cũng đâu có biết." Sunghoon nhanh chóng tiến lại gần em mà xoa dịu cơn giận không đáng. Dù cay cú cách mấy em vẫn phải nên bình tĩnh trở lại. Đây chưa từng là em.

Nhưng mà sao cơ? Không biết? Minji thậm chí biết rõ con người và tính khí của em ra sao. Minji hiểu rõ em luôn muốn tránh né Jungwon, thậm chí bây giờ còn không muốn ở gần cậu hay nhìn thấy cậu. Lý do lý trấu thì tại vì là nó khó xử, và em không thích cậu nữa

Chẳng trách được, em đã là người thích cậu trước còn gì? Giờ mọi chuyện thành ra thế này thì cũng chẳng trách ai được.

Em thở dài, gật đầu cho có lệ rồi một mực bỏ đi trước. Trong lòng có chút giận dỗi vì Minji đã không làm hài lòng em, nhưng thật ra nó cũng chả to tát gì.

Là người sai, em nhất định sẽ xin lỗi. Nhưng đáng tiết là không phải hôm nay.

____ _ _
_______________







____ _           _
      ___________


          _______
__           _
    __    _______________  _
___

__________ _

__
___
_
________ __

__________ _ _
_ _
_ _ ___________  _
_       _ __  __
       __
____                __        __
__

✨NOt tODaY YEaHhhHHH✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro