Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sóc kìa!"

Đây là lời cảnh báo duy nhất bố mẹ Forger nhận được trước khi cả con gái và con chó nhà họ lao khỏi con đường mòn chạy vào rừng. Loid thở dài và Yor cười khúc khích với trò cười của cô bé.

Ban đầu được cho là một chuyến đi dạo yên tĩnh cùng gia đình nhanh chóng trở thành trò tìm kiếm và chào hỏi mọi loài động vật trong rừng. Ban đầu Bond có vẻ là người giỏi hơn trong hai đứa, nhưng cũng chỉ lúc đầu thôi.

Anya dường như có khả năng phát hiện bất kỳ con thú nào gần đó sớm hơn rất nhiều so với quý ngài điệp viên cùng quý cô sát thủ.

Hai người nhìn Anya và Bond háo hức chạy quanh cái cây vài lần trước khi thất vọng trở về.

"Bạn sóc không muốn chào con rồi." Anya bĩu môi.

"Chà, nếu con cứ bổ vào chúng như vậy thì cũng dễ hiểu." Cha em giải thích. "Thử tưởng tượng xem, nếu con đang làm gì đó và một con gấu lao tới chỗ con, con cũng sẽ sợ hãi mà chạy đi thôi."

"Nhưng con không muốn làm chúng sợ. Con chỉ muốn kết bạn. Pa, pa có giúp được không?"

Với một tiếng thở dài nữa, Loid cởi ba lô ra và lục lọi. Anh rút túi đậu phộng ra và lặng lẽ đến gần cây nơi con sóc trú ẩn. Anh tạo ra vài tiếng động bằng lưỡi để thu hút sự chú ý của nó và ném một hạt đậu phộng nứt dưới gốc cây. Sau vài giây, con thú gặm nhấm đó trèo xuống nhặt đồ anh tặng rồi nhảy lên cành cây ăn.

"Papa kết bạn được với một chú sóc kìa!" Anya kêu lên và nhảy cẫng lên vì sung sướng. "Đến lượt con!"

Sau đó, em đưa tay về phía bố, người đã đưa em túi đậu phộng. Nhưng anh nhanh chóng hối hận vì quyết định đó khi em bắt đầu ném đậu phộng vào mọi sinh vật đi ngang qua. Nếu không phải đã biết rõ ràng, anh sẽ nghĩ em cố ý đánh chúng.

"Anya, đừng lãng phí hết đậu phộng của con cho lũ sóc, chúng ta chỉ mang theo một túi. Nếu hết rồi, sẽ không có đậu phộng nữa cho đến khi chúng ta về nhà."

"Á!"

Chỉ là một nửa sự thật. Đúng là họ chỉ có một túi, nhưng anh có thể dễ dàng lấy thêm nếu muốn. Tất cả những gì anh phải làm là gọi cho tổ chức của mình và sẽ có người mang đến bất cứ thứ gì anh yêu cầu trong vòng một hoặc hai tiếng. Nhưng con bé không cần phải biết điều đó.

Vì vậy, sau khi cứu động vật hoang dã ở địa phương khỏi nỗi kinh hoàng của con gái mình, gia đình họ đã kết thúc chuyến đi dạo quanh hồ mà không gặp bất kỳ sự cố nào khác. Họ nhanh chóng đến điểm xuất phát, một bến tàu nhỏ có nhà chứa thuyền gần đó. Khi Loid đã lên kế hoạch cho hoạt động tiếp theo trong đầu, Anya đi kiểm tra nhà kho.

Nó được khóa bằng một ổ khóa lớn, nhưng có một khoảng trống nhỏ giữa cửa và khung để có thể nhìn qua. Em có thể nhìn thấy khoảng chục chiếc thuyền khác nhau với nhiều kích cỡ và màu sắc khác nhau bên trong.

"Papa!" Em gọi. "Lần sau chúng ta đi du thuyền được không?"

Loid gác lại những kế hoạch vừa đặt ra và đến gặp con gái mình. Anh kiểm tra ổ khóa trong nhà kho, nó trông khá chắc chắn, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy ổ khóa nào mà anh không thể mở. Vì vậy, anh lấy bộ dụng cụ mở khóa từ trong túi ra và bắt tay vào làm việc. Ngay sau đó, chiếc ổ khóa rơi xuống đất phát ra âm thanh lớn và anh bước vào trong để kiểm tra xem có gì để dùng. Anh nhận ra ba loại thuyền họ có thể sử dụng, thuyền kayak, ca nô và thuyền đạp.

Nghĩ xem nên chọn cái nào, anh lập tức loại trừ thuyền kayak. Dù bây giờ Anya đã biết bơi nhưng anh vẫn chưa tin tưởng em có thể ở trên thuyền một mình. Và giữa hai lựa chọn còn lại, chiếc ca nô có vẻ lý tưởng, nó lớn hơn hai chiếc còn lại nhiều, nên họ có thể mang Bond đi cùng mà không bị quá chật. Nhưng anh cần phải kiểm tra vài thứ trước.

"Yor này, lúc trước em đã bao giờ sử dụng mái chèo chưa?" Anh ló đầu ra khỏi nhà kho hỏi.

"À, không. Em không thể nói là có, thật xin lỗi."

Và điều đó đã quyết định lựa chọn của anh. Nếu là vào mùa hè, anh sẵn lòng thử dạy cô cách chèo thuyền cùng anh. Nhưng bên ngoài trời vẫn khá lạnh và anh không muốn mạo hiểm để thuyền bị lật.

Vì vậy, với sự giúp đỡ của vợ mình, họ lấy ra một chiếc thuyền đạp màu vàng và nhẹ nhàng đặt nó xuống hồ gần bến. Sau đó anh quay vào trong để tìm áo phao cho mọi người. Ngay cả Bond cũng có một cái. Tất nhiên, họ không có cái nào dành cho chó, nhưng anh đã cố gắng làm cho nó hoạt động với một chú chó cỡ lớn.

Anh đã giúp gia đình mình lần lượt lên thuyền trước khi mình lên. Hai người lớn đều ngồi ở phía trước, nơi đặt bàn đạp trong khi cô bé và con cún của em ngồi sau.

Loid hướng dẫn Yor bắt đầu đạp với tốc độ chậm, cao hơn tốc độ trung bình một chút đối với người thường, nhưng anh có thể điều chỉnh tốt theo tốc độ của cô. Trong khi họ đạp vòng quanh hồ, Anya cúi xuống mạn thuyền để nhìn đàn cá bơi qua. Em thậm chí còn cố gắng cúi xuống chạm vào một con, nhưng bố em đã nhanh chóng ngăn lại trước khi em quá nhiệt tình.

Ngoài như vậy ra, không có gì nhiều để xem. Hồ khá trống trải ngoại trừ một khu vực nhỏ có một khóm hoa súng ở gần mép hồ. Loid lưu ý sau này sẽ đưa cả nhà đến đó, có thể ở đó có ếch hoặc rùa mà con gái anh chắc chắn sẽ thích. Anh cũng thêm câu cá vào danh sách những hoạt động có thể làm, hồ có vẻ khá nhiều cá và anh nhớ mình thích làm thế khi ở tuổi của Anya.

Sau khi đi một vòng quanh hồ, anh cảm thấy tự tin và động viên vợ tăng tốc lên một chút. Cô không cần phải được nhắc đến hai lần và con thuyền nhanh chóng tăng tốc gấp đôi. Anya ngồi ở ghế sau ngây ngất, em có thể cảm nhận được gió tạt vào mặt. Gần giống như có lần bố em thuê một chiếc xe thể thao trong chuyến đi chơi của họ.

"Nhanh nữa! Nhanh nữa đi!" Em hét lên.

Yor, muốn làm hài lòng Anya, bắt đầu đạp nhanh hơn trước sự thích thú của cô bé. Em hét lên và cười vui vẻ, khua tay trong không trung như thể đang đi tàu lượn siêu tốc. Tuy nhiên, Loid lại không thích chuyến đi này cho lắm. Anh đã từ bỏ việc đạp bàn đạp được một lúc, chân anh bị đau do cố theo kịp Yor và thay vào đó anh đang tập trung nỗ lực vào việc điều hướng.

Anh đã quen với những cuộc rượt đuổi tốc độ cao với khoảng chục tên khủng bố bắn vào mình, nhưng đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Anh sớm nhận ra rằng một chiếc thuyền không quay êm như một chiếc ô tô. Anh phải quay đầu sớm hơn rất nhiều so với dự kiến ​​và thậm chí sau đó, anh có thể cảm thấy tim mình lỡ nhịp mỗi lần khi họ suýt va vào đá và cành cây nhô lên khỏi mặt nước. Với tốc độ này, việc họ đâm vào thứ gì đó chỉ là vấn đề thời gian.

Đột nhiên, Bond đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhảy xuống nước gây ra tiếng nước bắn tung tóe.

"Bond!" Anya hét lên trong hoảng loạn.

Nghe thấy tiếng hét hoảng loạn con gái, Yor lập tức dừng đạp. Loid nhanh chóng tiếp quản, rẽ ngoặt để tận dụng hết động lượng còn lại trước khi con thuyền dừng lại. Sau đó, anh từ từ quay họ lại để họ có thể đối mặt với con chó săn lớn hiện đang bơi ra xa và hướng về phía bờ. Họ đạp theo và gọi nó, nhưng nó không quan tâm và trèo lên bờ.

Loid thường quên rằng dưới lớp lông tơ này, Bond là một con cún rất gầy, nên khi nhìn thấy nó ướt sũng, anh không khỏi cười khẽ. Hai người còn lại cũng không khá hơn, cười nhạo chú chó tội nghiệp. Nhưng sau đó, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi thấy nó run rẩy và phát ra những tiếng khụt khịt nhỏ.

"Đi bơi hơi lạnh hả nhóc?" Anh nói với một nụ cười nhếch mép. "Chúng ta quay lại lều thôi, sưởi ấm cho mày một chút."

Bond buồn bã đồng ý đề nghị của anh bằng cách vẫy đuôi và tạo ra một tiếng 'gào' lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro