Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi quay về lều, Loid đi nhóm lửa trong khi Yor và Anya lấy khăn lau khô cho con chó săn lớn. Họ thấm càng nhiều nước càng tốt khỏi bộ lông trắng rồi quấn nó vào chiếc chăn ấm.

Bond thở dài mãn nguyện khi đến ngồi bên đống lửa. Cảm giác ấm áp dễ chịu sau khi nhảy xuống làn nước lạnh cóng. Nhờ khả năng của mình, nó có thể nhìn thấy tương lai và đã thấy rằng chuyến đi sẽ gặp thảm họa nếu nó không can thiệp. Đó là một cái giá xứng đáng bỏ để đảm bảo an toàn cho gia đình mình.

Nhìn thấy chú chó thư giãn, Loid cũng thả lỏng hơn một chút. Điều cuối cùng anh muốn là một trong số họ bị ốm. Không phải do đang gặp nguy hiểm gì, nhưng điều đó có nghĩa là họ phải kết thúc kỳ nghỉ gia đình sớm.

"Ồ, đây là một buổi sáng khá ổn." Anh thở dài, ngồi phịch xuống chiếc ghế cắm trại. "Anh đoán là chúng ta có thể ăn trưa rồi."

Thế là anh bắt đầu làm bữa trưa. Vì vẫn còn mệt mỏi sau công việc mà Yor bắt anh phải làm nên anh đã chọn một ít bánh mì sandwich.

Ngay sau đó, thức ăn đã sẵn sàng và mọi người ngồi quanh đống lửa cùng ăn.

"Vậy tiếp theo con muốn làm gì?" Yor hỏi con gái mình.

"Con không biết..." Cô bé trả lời. Sau đó em chuyển sự chú ý sang chú chó của mình. "Bond, mày muốn làm gì?"

Chú chó săn lớn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân nhỏ bé của mình. Họ nhìn nhau một lúc trước khi cô bé quay lại với mẹ.

"Bond muốn làm điều gì đó yên tĩnh." Em tuyên bố.

"Vậy à? Vậy thì ta có một vài ý tưởng có lẽ nó sẽ thích." Loid đáp.

Một vài lần đầu tiên chuyện đó xảy ra, anh khá bối rối khi thấy con gái mình nói thay chú chó như thể cô bé hiểu nó. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ nó thành hành vi ngớ ngẩn của trẻ con.

"Chúng ta có thể đi câu cá nếu nó không ngại quay lại hồ. Nếu không, chúng ta có thể đi dạo trong rừng tìm thêm động vật mà con có thể thử kết bạn."

Đôi mắt Anya sáng lên đầy phấn khích và em quay lại chỗ Bond để nghe ý kiến ​​của nó. Nhưng chú chó lớn có vẻ không quan tâm và tựa đầu vào chân mình ngủ tiếp.

"Bond không muốn rời khỏi ngọn lửa." Em nói, có vẻ khó chịu.

"Vậy thì chúng ta có thể để nó ở đó. Ta chắc rằng nó sẽ ổn thôi."

Điều này không làm cô bé hài lòng và em bĩu môi nhìn lại anh. Anh thở dài và vắt óc tìm thứ gì đó giải trí mà họ có thể làm quanh trại. Điều duy nhất có thể nghĩ đến là dạy em một số thủ thuật sinh tồn mà anh học được trong quá trình đào tạo điệp viên.

Đột nhiên, đôi mắt Anya lại lấp lánh khi em nhìn chằm chằm vào anh.

"Papa, pa có thể dạy con vài thứ hay ho về điệp viên được không?"

Anh ném cho em một cái nhìn vừa sốc vừa bực tức. Em hơi bị ám ảnh với phim hoạt hình gián điệp em thích. Có lẽ anh nên cắt bớt một vài tiếng xem TV được phép của em khi về nhà.

"Ồ, ta không biết bất cứ điều gì liên quan đến gián điệp." Anh nói dối. "Nhưng nếu con muốn, ta có thể dạy con một số kỹ năng hữu ích sống sót trong rừng."

Mở đầu, anh quyết định chỉ cho các cô gái một số nút thắt đơn giản. Cả Anya và Yor đều vô cùng ngạc nhiên khi anh buộc vài cây gậy lại với nhau thành một chiếc ghế nhỏ đủ chắc chắn để đỡ được trọng lượng của một người

"Thú vị thật!" Anya kêu lên. "Pa ơi, con có thể dùng nút thắt đó để trói kẻ xấu được không?"

"Ờ... Chắc chắn rồi, ta đoán vậy." Anh trả lời, lo sợ sắp tới nhận được cuộc gọi từ trường vì đã trói một người bạn cùng lớp em.

Sau đó, anh đi lấy thêm gậy và dẫn cả hai đi làm những chiếc ghế dài cho riêng mình. Anh đã mong đợi Anya sẽ gặp rắc rối nhất với nó, nhưng cô bé thực sự làm ổn. Em kéo dây không đủ mạnh nên các cành cây liên tục di chuyển xung quanh trong khi em cố gắng buộc chúng lại với nhau, nhưng nhìn chung thì mọi thứ vẫn ổn.

Mặt khác, Yor lại không làm tốt như vậy. Anh đã phải lấy thêm gậy cho cô ít nhất năm lần và thay dây ba lần rồi. Cô tiếp tục kéo mạnh sợi dây trong tay cho đến khi nó hoặc cây gậy bị gãy. Nhưng sau vài lần thử, cuối cùng cô cũng tìm được lực đúng để không phá vỡ đồ dùng của mình.

Đến cuối buổi chiều, cả hai cô gái đều rạng rỡ tự hào trước thành quả của mình. Và Loid cũng không khỏi tự hào về họ. Chiếc ghế của Anya hơi lệch và xê dịch khi ngồi lên nhưng nó vẫn hoạt động bình thường. Trong khi của Yor nhìn đẹp hơn một chút nhưng lại kêu cót két và có nguy cơ vỡ vụn nếu cố ngồi lên nó. Nhìn chung, lần đầu tiên làm không tệ.

"Chà, việc này mất nhiều thời gian hơn ta nghĩ. Hôm nay hãy dừng lại thôi để ta nấu bữa tối nhé." Anh nói. "Ngày mai, nếu con muốn, ta có thể chỉ con cách theo dõi động vật."

"Được ạ!"

---

Khi bữa tối kết thúc và mặt trời đã lặn, cũng là lúc chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng khi mỗi người đang bận lấy quần áo ngủ, Yor phát hiện ra thứ gì đó đang trượt qua khóe mắt. Cô lập tức sững người và cố gắng tìm nó.

"Loid." Cô gọi, hoảng hốt. "Em nghĩ mình vừa thấy thứ gì đó di chuyển ở kia."

"Chắc là con rệp thôi." Loid trả lời, thậm chí không thèm nhìn thứ cô chỉ.

"Rệp?!" Cô kêu lên, sắc mặt tái nhợt thấy rõ. "Tại sao trong lều lại có côn trùng?"

Anh quay lại nhìn cô và nhướn mày bối rối. Chắc cô không nghiêm túc đâu, phải không?

"Bởi vì chúng ta đang ở giữa một khu rừng." Anh đáp. "Điều này thường xảy ra khi ta đi cắm trại."

Ngay sau đó, cả hai đều chứng kiến ​​một sinh vật nhỏ giống nhện nhanh chóng bò lên tường lều để đậu trên trần nhà. Yor hét lên một tiếng chói tai và lấy tay che mặt.

"Nó kìa! Loid, bắt nó ra!"

"Chỉ là một con daddy long legs vô hại thôi, em để nó yên cũng không phiền đâu." Anh giải thích.

(*Daddy long legs: "Bố yêu chân dài", tên một loài nhện.)

"Tại sao nó lại tên như vậy? Anya hỏi.

"Vì nó có đôi chân thon dài. Con thấy không?"

"Oa!"

"Em không quan tâm nó được gọi như thế nào, em không ngủ cùng phòng với thứ này. Ném nó khỏi đây!" Yor yêu cầu.

Với nụ cười thích thú, Loid đứng dậy với lên trần lều. Anh đặt ngón tay trước mặt sinh vật nhỏ và nhẹ nhàng đẩy về phía trước bằng tay kia cho đến khi nó nằm yên trên tay. Sau đó anh cúi xuống cho vợ xem.

"Nhìn này, nó hoàn toàn vô hại-"

"Loid, em cảnh cáo anh. Trừ khi tối nay anh muốn ngủ ngoài trời, tốt nhất nên làm cho thứ này biến mất ngay bây giờ." Cô cắt ngang với ánh mắt đe dọa.

"Được rồi được rồi. Anh đi đây."

Sau đó anh nhanh chóng ra khỏi lều, đảm bảo rằng con bọ vẫn còn trên tay. Anh định trêu chọc vợ thêm chút nữa, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, anh đổi ý ngay lập tức. Anh hiểu rất rõ ánh mắt đó. Anh không phải đang đối mặt với Yor Forger nữa, anh đang đối mặt với Thorn Princess. Và anh biết tốt hơn hết là không nên dây dưa với cô.

Anh bước đến một cái cây gần đó và nhẹ nhàng đặt cậu bé lên đó. Nơi này không xa lều của họ, nhưng hy vọng nó sẽ không trở lại sớm. Hài lòng với điều đó, anh quay vào trong.

"Đây, anh đặt nó ở ngoài. Ổn không?"

"Ổn." Cô nói với giọng khô khốc.

Loid không khỏi cười khúc khích đáp lại. Anh vẫn không thể tin được rằng một người đáng sợ như Thorn Princess lại sợ những con bọ nhỏ nhặt như vậy.

"Đừng cười em!" Yor mắng, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt sát thủ.

"Xin lỗi. Nhưng em có thấy buồn cười không khi một người như em lại sợ những thứ nhỏ nhặt như côn trùng?" Anh hỏi với vẻ thích thú.

Thay vì trả lời, Yor càu nhàu khó chịu và trốn vào túi ngủ, quay lưng về phía anh. Loid biết mình không nên thử dùng vận may quá mức nên lẩm bẩm một câu 'Anh cũng yêu em' rồi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro