Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Loid thức dậy, thấy trời xám xịt.

"Có vẻ hôm nay sẽ mưa." Anh lẩm bẩm.

Khi đang chuẩn bị bữa sáng, anh đã lên kế hoạch trong đầu hôm nay với trận mưa như trút nước. Họ chỉ có thể chơi những hoạt động có thể dừng lại bất cứ lúc nào và tốt nhất là ở gần lều. Và để đề phòng, cũng nên mang theo áo mưa. Như vậy họ có thể loại trừ việc phải đi thuê đồ. Có lẽ Anya sẽ không phản đối việc lại đi dạo một lần nữa. Dù sao thì anh đã nói rằng sẽ dạy cô bé cách theo dõi động vật.

Nhưng sau đó, anh có ý tưởng hay hơn. Có một khu vực gần đó với những mô-đun gỗ khổng lồ. Đó là một loại sân chơi nơi bạn phải leo trèo và băng qua nhiều loại cầu khác nhau. Anh có thể đưa Anya đến đó và nếu may mắn, con bé sẽ đủ mệt để không phàn nàn quá nhiều khi họ chắc chắn sẽ phải ở trong nhà vì trời mưa.

Khi cả nhà đã tỉnh, anh nói về kế hoạch đó và cả hai đều đồng ý. Anya vui mừng gọi đây là 'chuyến huấn luyện siêu điệp viên'. Chà, con bé cũng không phóng đại quá , anh trầm ngâm. Anh đã phải tham gia rất nhiều khóa học vượt chướng ngại vật trong quá trình đào tạo điệp viên. Nhưng đó thường là những công việc thử thách cao, chỉ cần một sai lầm sẽ đẩy anh xuống hố không đáy.

Họ nhanh chóng ăn bữa sáng và Loid chuẩn bị vài thứ trước khi rời đi. Anh che chồng củi với một tấm bạt và cất giữ thức ăn trong lều. Sau đó, anh lấy áo mưa trong hành lý ra và hướng dẫn các cô gái mặc. Và chẳng bao lâu sau, mọi người đã sẵn sàng.

Chà, ngoại trừ Bond.

Chú chó lớn đã rời đi ngay sau bữa sáng để trốn vào lều và không có tiếng gọi nào mang nổi nó ra ngoài. Vì vậy, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, cuối cùng họ bỏ nó lại bất chấp sự phản đối của Anya.

"Có lẽ nó không muốn bị dính mưa." Loid giải thích. "Một số loài động vật có thể biết khi nào trời sắp mưa."

---

Sau một quãng đi bộ ngắn, họ đến trước một mái vòm lớn bằng gỗ có dòng chữ 'Cuộc phiêu lưu trong rừng' bên trên. Mắt Anya sáng long lanh khi nhìn tấm biển. Em nghĩ chuyện này sẽ thú vị lắm đây. Không đợi lâu nữa, em chạy vào, tìm kiếm thử thách đầu tiên.

Nơi này được xây dựng khá tốt. Có một tấm biển phía trước mỗi thử thách nêu chi tiết những gì phải làm và mức độ khó được ước tính.

Cây cầu đầu tiên đi qua là một cây cầu treo nhỏ cách mặt đất khoảng 4 feet với các bậc thang gỗ ở mỗi bên. Một tấm biển bên cạnh một trong những chiếc thang giới thiệu thử thách này, nếu có thể gọi nó như vậy, cái tên rất độc đáo là 'Cầu treo', với độ khó là một.

Anya chạy đến chỗ thang và nhanh chóng leo lên. Em chỉ mất một phút để băng qua cây cầu nhỏ. Nó kêu cót két và lắc lư dưới sức nặng, nhưng nó không hề làm cô bé bối rối.

"Xong!" Em tuyên bố một cách tự hào ở bên kia cầu.

"Làm tốt lắm!" Yor chúc mừng bằng những tràng pháo tay nhiệt tình.

"Việc đó quá dễ dàng. Tìm thứ gì đó khó hơn đi."

Thế là họ tiếp tục đi, xem thêm một vài thử thách nữa nhưng Anya không mấy ấn tượng. Có một con đường nhỏ với những bệ có độ cao khác nhau, một cây cầu làm bằng những khúc gỗ treo hơi lắc lư khi bước lên và một con đường khác có những chiếc lốp xe khiến Loid nhớ lại thời còn trong quân đội.

Anya thực hiện tất cả một cách dễ dàng, nhưng thay vì tự hào về thành công của mình, cô bé lại cảm thấy thất vọng vì những thử thách này quá dễ dàng. Em sẽ không bao giờ trở thành siêu điệp viên như pa được với những thử thách như thế này.

Nhưng cuối cùng, họ đã tìm thấy một điều thú vị hơn một chút. Chướng ngại vật tiếp theo là một tấm ván gỗ tựa vào một vách đá nhỏ, cao khoảng 10 feet, nghiêng một góc gần 90 độ. Có những chiếc lốp xe cũ được đóng đinh ở nhiều độ cao khác nhau, tạo thành một bức tường leo núi tạm bợ. Tấm biển phía trước cỗ máy cảnh báo họ rằng việc này sẽ chỉ khó hơn một chút với mức độ khó là hai.

Anya nhanh chóng bắt đầu trèo lên tường. Em đã đi được khoảng 2/3 chặng đường trước khi dừng lại và nhìn xuống bố mẹ mình với vẻ mặt lo lắng. Không phải cô bé sợ hãi, em biết nếu ngã xuống thì họ sẽ đỡ lấy em. Ma có lẽ có thể nhảy lên và tiếp em mà không gặp vấn đề gì nếu cô muốn. Nhưng vấn đề là càng lên cao thì mỗi lốp xe càng cách xa nhau.

Dù cố gắng đến đâu, cánh tay nhỏ bé của cô bé cũng không thể chạm tới bất kỳ lốp xe nào khác xung quanh và giờ em bị mắc kẹt, bàn chân nằm trong một trong những bánh xe cao su trong khi tay đang bám  vào phía trên để giữ thăng bằng.

"Con có thể làm được, Anya! Mẹ tin con!" Mẹ em động viên.

Em đánh giá cao sự hỗ trợ của mẹ mình, nhưng em cần sự giúp đỡ để tìm ra hướng đi từ đây. Vì vậy, cô bé quay sang bố mình và đúng như hy vọng, anh đang phân tích tình huống của em và nghĩ ra giải pháp.

'Con bé có thể hơi thấp để chơi trò này.' Cô bé nghe anh suy nghĩ. 'Điều duy nhất có thể thấy là nếu con bé trèo lên trên chiếc lốp đó, nó có thể giúp con bé có đủ chiều cao để chạm tới chiếc bên phải. Nhưng điều này thật nguy hiểm, con bé sẽ không còn gì để bám nữa. Tốt nhất là nên bỏ cuộc và quay trở lại."

Cái gì?! Pa không nghĩ em có thể làm được?!

Đột nhiên, cô bé cảm thấy có điều thôi thúc phải chứng minh rằng anh đã sai. Em không phải là một Anya yếu đuối bỏ cuộc khi mọi việc quá khó khăn mà là một Anya mạnh mẽ có thể hoàn thành bất cứ điều gì.

Và có lẽ nếu em cho anh thấy rằng mình có thể làm được điều đó, bố em cuối cùng sẽ coi trọng và dạy em những kỹ năng gián điệp thực sự! Cô bé có thể tưởng tượng được, anh sẽ đưa em đến gặp sếp của mình và huấn luyện trở thành siêu điệp viên giống anh.

Cô bé phồng má đầy quyết tâm và bắt đầu leo ​​cao hơn nữa. Dùng hết sức lực, em tự kéo mình và bò được lên trên lốp xe. Và với một vài chuyển động không chắc chắn nữa, giờ đây cô bé đã đứng trên đó, có thể nghe thấy những suy nghĩ hoảng hốt từ cả bố và mẹ, một mớ hỗn độn yêu cầu cô bé đi xuống và lo sợ em sẽ bị ngã.

Và em sớm nhận ra pa đang lo lắng khi cảm thấy cơ thể mình lắc lư, em phải nhanh chóng bám lấy. Vì vậy, cô bé duỗi cánh tay của mình ra xa nhất có thể với cánh tay còn lại tựa vào tường để được hỗ trợ. Em đã ở rất gần rồi, chỉ cần bước lại gần hơn một chút. Tuy nhiên, khi em từ từ bước về phía mục tiêu, mắt dán chặt vào đó, em không nhận ra rằng mình đang tiến gần tới nguy hiểm.

Và rồi, thảm họa xảy ra.

Khi cố gắng tiến bước tiếp theo, em thấy chân mình không còn tiếp xúc với lốp xe nữa và cảm thấy toàn thân nghiêng về phía trước. Em nghe thấy mẹ hét lên kinh hãi khi chân còn lại của em cũng rời khỏi lốp xe. Em nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho cú ngã.

Nhưng nó không đến.

Một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên vòng qua người em và kéo đến nơi an toàn. Cô bé mở mắt ra và nhìn thấy bố mình, người đang dựa vào tường, một tay ôm em, tay kia nắm lấy chiếc lốp xe mà em đang cố gắng hết sức để với tới. Khuôn mặt anh không có một nụ cười và cô bé không chắc đó là vì anh đang tập trung hay đang giận. Có thể là cả hai.

"Được rồi, ta nghĩ con xong việc rồi." Anh nói một cách nghiêm khắc khi bắt đầu leo ​​xuống.

Rất nhanh, hai người đã trở lại mặt đất. Pa nhẹ nhàng đặt em xuống và em ngay lập tức được mẹ ôm vào lòng. Rất may, cô sớm nhớ lại sức mạnh khủng khiếp của mình và thả lỏng để cô bé thở.

"Ôi Anya, mẹ sợ quá. Mẹ mừng là con không sao." Cô gần như nghẹn ngào.

"Con xin lỗi." Anya trả lời trong nước mắt. "Con chỉ muốn mẹ tự hào về con."

"Nhưng mẹ đã tự hào về con rồi, con yêu." Mẹ cô yên tâm.

"Nhưng... Nhưng, con đã không lên tới đỉnh..."

"Không thành vấn đề, con đã tự mình vượt qua được chặng đường đó. Con nên tự hào về bản thân."

"Mẹ con nói đúng." Bố em nói thêm. "Việc con không thể leo đến đỉnh không thành vấn đề, việc tiến xa đến mức này đã là một kỳ công rồi. Đặc biệt là khi về mặt kỹ thuật thì con còn quá nhỏ để làm được điều này."

"Cái gì?"

Ý của pa là gì? Anya nghĩ. Anh có phát hiện ra rằng em đã nói dối về tuổi của mình và thực tế em không phải tám tuổi không? Anh có định đưa em về trại trẻ mồ côi không?

Nhưng trước khi có thể hoảng sợ về điều đó, anh đã tự mình giải thích.

"Ta không nghĩ đây là một vấn đề lớn, nhưng nơi này thực sự dành cho trẻ em từ mười hai tuổi trở lên." Anh nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Cái gì?!" Yor kêu lên vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

"Nhìn xem, công bằng mà nói, anh không ngờ con bé lại gặp phải rủi ro như vậy." Anh cố gắng hợp lý hóa. "Anh nghĩ điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là cô bé sẽ nản lòng và chuyển sang thử thách tiếp theo."

Anya không khỏi cảm thấy lòng kiêu hãnh dâng trào trong lòng. Những thử thách này được tổ chức cho những đứa trẻ có độ tuổi gần gấp đôi và em gần như đã tự mình làm tất cả! Nước mắt của em nhanh chóng khô đi và giờ đã nở một nụ cười toe toét. Cô bé chắc chắn là một Anya mạnh mẽ.

Tuy nhiên, mẹ lại không vui vẻ như vậy. Cô vội vàng đứng dậy, trừng mắt nhìn bố. Nhà ngoại cảm nhỏ có thể nghe thấy trong đầu cô đang tìm từ ngữ để mắng chồng một cách thích hợp mà không vô tình chửi thề trước mặt con mình.

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì một giọt nước đã rơi thẳng vào mũi cô. Cô bối rối nhìn lên bầu trời và chẳng mấy chốc, nhiều giọt nước bắt đầu rơi xuống.

"Mưa đến rồi!" Loid kêu lên khi ôm con gái mình vào lòng.

Anh kéo mũ trùm áo mưa qua đầu và ôm cô bé vào ngực trước khi chạy về phía lều cùng Yor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro