Chap 25 : Hành động cùng hạnh phúc-Đảo Jeju

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó ngất đi được 3 ngày,mọi người mất ăn mất ngủ. Khánh An nghe chuyện cũng đau đớn lòng, Cậu quyết định từ bỏ nghiệp diễn mà cùng Việt Tú cùng Minh Quân dọn đồ sang biệt thự của hắn. Hôm qua,lúc nó ngất đi,đã có một mũi tên lao nhanh tới nhưng hắn đã nhanh tay bắt được. Đó là một vụ ám sát cũng như cảnh báo những gì sẽ xảy ra với nó. Việt Tú trước cũng đã từng nghiên cứu về báu vật nên cũng hiểu được vài thứ. Bọn họ cùng nhau chế tạo một chiếc giường nhiệt,độ đến -23 độ C. Lạnh hơn băng. Minh Quân nheo mày:

-Liệu Di có chịu được không?
-Tao cũng không biết nữa nhưng đó là cách duy nhất.-Việt Tú ậm ừ. Khánh An bế nó đặt lên giường , hai tay cũng như chết cóng.
Hắn mơ hồ đứng bên cửa sổ,mấy ngày nay từ khi nó ngất , hắn chưa nói nửa lời.
-Nhìn kìa.-Bảo Linh thốt lên.-Khuôn mặt Di Di đã hồng trở lại và dường như có sức sống hơn.
-Làm thế nào mà..-Trúc Tình ngạc nhiên không kém.
-Máu hiếm là một loại máu tiếp xúc với nhiệt độ lạnh sẽ hoá dạng lỏng đặc biệt và giúp lưu thông nhanh hơn.-Việt Tú đánh máy vừa giải thích.
Khánh An tập trung nghiên cứu về loại virut ấy,chắc chắn sẽ có thứ giải trừ được. Tiểu Hàm cộng sự với Minh Quân thực hành thí nghiệm. Làm mọi cách , họ không muốn nó bị tổn thương.
-Ư..-Nó mở mắt,không còn thấy chóng mặt nữa mà tỉnh táo như mọi ngày. Điều nàu giúp nó biết mình đang sử dụng sức mạnh trong nguồn máu này. Ai cũng đổ dồn ánh mắt về nó,ngoài hắn. Nó được Trúc Tình cho ngồi dựa vào thành ghế. Việt Tú bấm nút tắt nhiệt cho chiếc giường.
-Hán Phong.-Nó yếu ớt gọi.
Hắn quay đầu lại nhưng không nói gì.
-Cậu ấy đã im lặng từ khi em ngất.-Việt Tú thở dài.-Di Di,em đừng lo. Tụi anh nhất định sẽ cố gắng.
-Di Di...-Đó là câu nói đầu tiên suốt mấy ngày của hắn,hắn bước lại gần nó,ngồi xuống bên cạnh,tay đưa lên ôm trọn má nó,anh nhìn tha thiết.-Dù có chuyện gì cũng phải nói với anh,dù có chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh. Đừng nghĩ cho anh. Có chết vì em ,anh cũng cam lòng. Anh trên đời này chỉ còn mỗi em thôi. Chúng ta hãy tựa vào nhau mà sống nhé.
-Hahaha..Nói gì vậy..-Nó cười lơ đãng,chân bước xuống giường,vơ đại dây chun cột tóc.
-Di. Bọn anh tình nguyện đó.-Khánh An nhấn mạnh.
-Được rồi. Em tiếp nhận. -Nó cười xuề xoà.
-Di. Đây không phải chuyện đùa.-Bảo Linh hét lên.
-Tớ biết vì vậy tớ nhất định phải sống... 3 tháng nữa,máu của tớ sẽ chuyển biến cấp 3,chúng ta sẽ hành động. Còn giờ hãy tận hưởng hạnh phúc và bắt đầu chuẩn bị thôi.- Nó cười hiền.-Tớ tin chúng ta làm được.
-Di Di..-Tiểu Hàm thốt lên.
Nó nhấc điện thoại lên gọi.
-Y Tử,em về nước đi.
Mọi người thắc mắc ai là Y Tử sao?Đợi rồi biết ...

Từ khi nó tỉnh giấc,nó trở nên khác lạ,có đôi lúc trầm mặc , suy tư,có đôi lúc lại vô cùng trưởng thành.

-Em sẽ về khu biệt thự của em sống.-Nó hớp tách trà.
-Không được.-Hắn phản đối.
-Phải. Hôm qua, em vừa mới bị ám sát.-Trịnh Hoàng nhắc lại.
-Em sẽ sống cùng Y Tử ở đó,mọi người hãy ở đây đi.-Nó đưa ánh nhìn chắc nịch.
-Y Tử?-Hắn tối sầm mặt,thở hắt ra. Thả mình mạnh vào ghế.
-Chỉ là một đứa em thôi mà.-Nó cười hiền,tay đặt lên tay hắn.-Anh hiểu cho em đi.
-Em làm vậy là sao? Kêu anh ở đây với những người này sao? Em biết vì sao mà.-Hắn khó nhọc.
-Hán Phong..-Nó đưa đôi mắt trầm mặc nhìn hắn. Nó biết vì nó nên hắn mới cho phép những người này được ở đây nhưng..-Anh phải ở đây để bảo vệ mọi người. Y Tử sẽ làm việc ở đó. Em cần để cung cấp một vài thứ.
-2/3 thời gian ở với anh.-Hắn kì kèo.
-Được.-Nó cười.
-Em có kế hoạch gì chưa?-Khánh An lên tiếng.
-Hạnh phúc và hành động. - Nó mỉm cười.
-Là sao?-Bảo Linh ngơ ngác.
-Đó là chúng ta phải sống thật vui vẻ đó.-Trúc Tình gượng cười.
-Sao không khí lại tệ thế này? Vì em.. là báu vật sao?-Nó u buồn.
-Bỏ đi. Di. Em kể về thân phận của em đi.-Việt Tú vừa lướt tab vừa hỏi. Cậu đang không ngừng nghiên cứu về các máy móc hiện đại.
-Ông em là người nhiễm bệnh. Ông là một nhà khoa học và trong lúc tiến trình thí nghiệm đã bị nhiễm phải.Ông lây cho bà và sau đó là ba mẹ em. Ba mẹ em làm bác sĩ vì một ca cấp cứu nặng và người nhà của họ thì quá tội nghiệp. Ba em đã dùng máu mình cứu cho người đàn ông đó. Lúc em còn nhỏ,ông đã pha chế một loại nước bằng chính máu của mình cho em uống kết hợp với nhóm máu của em,nó trở nên cực quý hiếm. Người nạn nhân được ba em cứu vì muốn độc chiếm thế giới nên đã ăn cắp thuốc của ông,đó là loại thuốc chỉ cần cho vào người nhiễm bệnh,họ sẽ tiêu tan. Và cả nhà em đều chết cả. -Nó nín thở.
-Còn em?-Khánh An hỏi.
-Em được vú nuôi dấu trong một bức tường. Nhưng sau đó bị phát hiện,họ cũng đã giết vú. Sau đó,em không nhớ mình làm sao thoát khỏi nữa...-Nó nói,không kìm được tiếng thở dài.
-Được rồi. Anh có một vài câu hỏi cho em? Hãy trả lời,bọn anh đang nghiên cứu về loại thuốc mà ông em đã làm.-Việt Tú nghiêm túc.
Gật đầu
-Em là người nhiễm bệnh.-Việt Tú bắt đầu đặt câu hỏi.
-Không. Em là người có máu hiếm.-Nó lắc đầu.
-Vậy em là người bình thường,có thể chết sao? Vậy làm sao chúng ta đấu được...-Trịnh Hoàng lo lắng .
-Không. Em có sức mạnh của dòng máu này. Nói đúng hơn là em là một hiện tượng siêu nhiên của người nhiễm bệnh. -Nó nuốt nước miệng,tự dưng lòng lo lắng.-Có thể vui vẻ một chút không? Không gian đáng sợ quá.
Hắn bật cười,đưa tay nắm tay nó:
-Bày đặt. Ai đáng sợ,người ta sợ em chứ em thì biết sợ gì.
-Cái anh này..-Nó hét lên.
Đó,hắn đang giúp không gian thoải mái hơn còn gì.
-Vậy cậu biết sức mạnh về dòng máu của cậu không? Ví dụ làm thức ăn hay gì gì đó...
Nó tối đen với suy nghĩ của Bảo Linh,suốt ngày chỉ ăn với uống. Việt Tú bật cười.
-Ăn cái đầu cậu.Ừ thì ai biết nó làm cho mắt tớ mỗi lần bất ổn chuyển sang màu bạc và có thể nhìn trong rõ trong bóng tối...
-Còn gì nữa không?-Tiểu Hàm thích thú.
-Đốt cháy bằng ý nghĩ.-Nó thở dài.
-Gì?-Trúc Tình hoảng hốt.
Nó nhắm mắt lại.
Bùng...
-Á...-Bảo Linh hét lên một tiếng,lao cả người về phía Việt Tú vì cái đèn bên cạnh Linh bốc cháy.
-Thật kinh khủng.-Minh Quân trầm trồ.
-Cậu đốt cái khác không được à...-Linh đỏ mặt leo xuống người Tú.
-Tớ xin lỗi.-Nó gãi đầu.
-Tại sao Death lại muốn lấy máu của em?-Khánh An hỏi,vẻ mặt trầm ngâm.
-Gia tăng sức mạnh lên 1000 lần.-Nó gật đầu.
...
Và " n" câu hỏi được đặt ra sau đó. Hắn chả nghĩ nhiều chỉ thấy thương nó,hắn tự mình tìm hiểu thêm... Hắn kéo nó tựa vào lòng mình,tay bất giác đưa lên xoa đầu nó. Và cuối cùng tất cả quyết định sẽ hưởng hạnh phúc và làm việc cùng nhau. Mọi thứ dường như dễ dàng thông cảm hơn khi hiểu về mọi chuyện. Và một chuyến du lịch ở Pari dành cho 10 người... Biết sao 10 người không,vì có cả Y Tử nữa...

-----------------------------

-Woa ,mát quá ...-Nó háo hức bước từ trên máy bay xuống,hò reo ầm ĩ mặc kệ mọi người nhìn nó bằng ánh mắt kì dị. Hàn Quốc cuối đông trở nên lạnh giá và băng tuyết hơn bao giờ hết. May là trên máy bay,Trịnh Hoàng có nhắc nhở tụi nó mặc thêm áo.

-Di Di , em ngoan chút coi.-Hắn đuổi kịp nó,lập tức vác nó lên vai đi về phía mọi người đang đợi để lên xe,nó không quẫy đạp mà chỉ vươn mình ra hưởng thụ.
-Phù..-Hắn thở hắt ra,đặt nó ngồi vào chỗ ghế trống bên cạnh mình,đóng cửa lại.
-Không ngờ lại lạnh như vậy...-Trúc Tình cùng Bảo Linh xoa xoa tay vào nhau để lấy hơi ấm.
-AAAAAAAAAAAAAA...... Mọi thứ đều đóng thành tuyết.-Nó áp cả mặt lẫn đôi bàn tay bé nhỏ của mình vào ặt kính cửa xe nhìn ra bên ngoài thích thú hò reo. Phải rồi,mọi thức được bao phủ bởi hoa tuyết. Rất đẹp và cũng rất lạnh.... Lác đác vài người cầm ô che đi trên đường. Nó vẫn không ngừng phấn khích cho tới khi đến biệt thự.
-Chủ tử.-Nột người đàn ông cúi đầu trước hắn,kính cẩn lễ phép.
Hắn không nói gì,chỉ lẳng lặng ôm nó bước vào trong . Nó nhăn mặt:
-Hán Phong.Anh phải chào ông ấy chứ. Ông ấy lớn tuổi hơn chúng ta đó.
-Ô ô... Lão không cần...Thực sự không...không cần.... -Quản gia tuốt mồ hồi hột giữa thời tiế như muốn đóng băng này.
Nó nhìn hắn,đủ hiểu hắn đang nghĩ gì. Phải, ông ấy làm việc cho hắn chứ không phải hắn làm việc cho ông ấy. Với lại một người cao ngạo như hắn dễ dàng gì cúi đầu nhưng ít ra phải tỏ ra mình là người lễ độ chứ. Khuôn mặt hắn vẫn tỉnh bơ,tay đặt trên eo nó không có dấu hiệu rời đi.
-Thôi được rồi....
Bảo Linh cùng mọi người nghe câu nói của nó đột nhiên thở phào nhẹ nhàng. Ép buộc hắn cúi đầu là điều chưa ai dám nghĩ tới.
-Chúng ta thật không hợp nhau...-Nó cười buồn,bỏ tay hắn ra,lãnh khốc bước đi.
-Di....-Hắn khó thở,tay níu nó lại.-Không...
Nói rồi hắn nhắm mắt như lấy tinh thần ,kéo nó đến trước mặt ông quản gia,gật đầu cái rụp.
-Chào ông....-Giọng nó mang lại sự chết chóc là đây.
Quản gia sợ hãi gật đầu lia lịa,hai mắt đỏ hoe vì kinh sợ. Hắn đứng thẳng người lên,thở hắt một cái,đưa ánh nhìn đáng sợ xung quanh,tất cả vội vàng trở lại quỹ đạo. Kéo nó đi...Trịnh Hoàng cùng mọi người nãy giờ nín thở vì khuôn mặt ác quỷ kia nay được dịp thở nhẹ , anh sắp xếp phòng cho mọi người.
-WOaaa... Không ngờ anh Phong lại giàu có như vậy...-Bảo Linh miệng mút choẹt choẹt cây kẹo, cười toe,tay sờ sờ theo mép tường.
Việt Tú đưa mắt nhìn,bật cười:
-Cậu ta là một trong năm tài phiệt của thế giới đó em.
-Giàu kinh...-Trúc Tình tay che miệng thốt lên.
-Không biết . Di và Phong sao rồi..-Trịnh Hoàng thở dài,tay mở cửa phòng bước vào....

Từ khi vào phòng,hắn không nói với nó một câu,chỉ im lặng mở vali xếp đồ vào tủ. Nó kéo rèm cho ánh nắng hiếm hoi chiếu vào phòng. Hắn không thèm nhìn nó,bước vào nhà tắm,giận dỗi đóng cái " Rầm" một tiếng. Nó nhăn mặt. Thái độ gì vậy? Cái cô gái đáng chết này,có cô biết vừa làm cho lòng tự trọng của hắn bị tổn thương thế nào không?Từ nhỏ đến giờ,từ khi mẹ mất ,hắn tuyệt đối không cúi đầu trước ai. Đường đường là một vị đế vương cao cao tại thượng..Hừ... Hắn bước ra ngoài thì thấy nó đã tắm xong,đang sấy tóc... Nó đưa mắt nhìn nhưng bị hắn bỏ lơ,hắn ngồi trên giường,hai chân duỗi dài,cầm điện thoại tỏ vẻ chăm chú. Nó chịu hết nổi rồi,nó làm gì sai đâu,nhỏ tuổi thì phải tỏ ra kính trọng bề trên chút chứ.... Nó kìm cơn nóng giận đang phát hoả trong mình,giọng quan tâm hỏi:

-Anh sao đó?
-Không sao.-Hắn lạnh giọng.
...
-Thật không sao?-Nó cất máy sấy vào chỗ cũ,bước đến ngồi bên cạnh hắn,tay đặt lên tay hắn .
-Ừ.-Hắn thở hắt ra,nằm nghiêng người nhìn ra bên ngoại,tỏ vẻ hững hờ.
"Cạch cạch" Hắn không nghe nó nói gì nữa,chỉ có một vài tiếng kéo cửa,có lẽ nó mở tủ lấy đồ hay gì đó...Hắn đoán vậy ...Nhưng hắn sững sờ,đầu hắn trống rỗng khi nghe tiếng bánh xe của chiếc vali trượt trên sàn và tiếng mở cửa...Hắn ngồi bật dậy,chạy nhanh giữ tay nó đang kéo vali rời đi.
-Em đi đâu vậy? Không cho phép em...
-Không phải là không muốn nói chuyện và nhìn em sao?Em nói cho anh biết? Em không làm sai điều gì cả nên đừng mong chờ hai tiếng xin lỗi từ em. Em mồ côi từ nhỏ,dù giờ ở một mình,em tin mình hoàn toàn đứng vững.-Nó mở mắt to ,lớn tiếng,tay giằng ra khỏi tay hắn.-Em rất ghét thái độ đó. Nói thử xem,em làm gì sai...
-Không,không....-Hắn rối loạn,tay ngoan cố giữ nó..-Dù nó làm sai bất cứ điều gì,chỉ cần thấy nó giận dữ hay lớn tiếng thì tất cả đều là lỗi của hắn...
-Bỏ em ra.Chỉ một việc cúi đầu chào một người. Anh cũng có thể không nói chuyện với em,không nhìn em. Bỏ ra nhanh đi.-Nó cố tỏ ra cứng rắn nhưng mắt bấy giờ đã đẫm nước. Phải mà,dù hắn hờn dỗi cũng không thể như thế....
-Không.Anh xin lỗi. Anh sai rồi...-hắn hoang mang,đưa tay ôm lấy nó.-Là anh sai. Xin lỗi... Xin lỗi em...
Nó im lặng,mặc kệ hắn ôm nó thêm bao lâu...Mọi người thấy to tiếng cũng mò lên xem tình hình thế nào nhưng không dám phát ra tiếng động.. Hắn trở nên yếu đuối và tội nghiệp hơn bao giờ hết. Không ai ngờ nó có thể hành động như vậy?Hắn gần như phát điên khi nó im lặng như vậy,trong lòng như lửa thiêu đốt,tay gỡ tay nó ra khỏi chiếc vali,giọng nó trở nên đôi phần yếu đuối và nhu nhược...
-Em mắng anh cũng được,đánh anh cũng được,đừng im lặng như vậy...Anh biết anh sai rồi. Từ sau sẽ nghe lời em.. Tất cả... Được không?
-Di Di,xin em đừng chán ghét anh...
-Cất vali rồi cùng em xuống ăn tối.-Nó đưa ánh nhìn về chỗ bộn người tò mò kia,họ giật mình lủi đi.
-A... Được...-Hắn mừng rỡ ra mặt,kéo vali để vào phòng rồi vội vàng nắm tay nó đi xuống như sợ bị bỏ rơi.

Vừa thấy bóng nó và hắn xuống nhà, lập tức bọn người bên dưới nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Trịnh Hoàng huýt sáo bâng quơ. Khánh An chỉ đưa mắt nhìn nó. Việt Tú len lén cười nhưng chạm phải ánh nhìn chết người của hắn vội vàng giả bộ nói chuyện với Minh Quân. Tiểu Hàm, Trúc Tình chưa bao giờ lại nồng nhiệt về vấn đề ăn uống của Bảo Linh như lúc này. Hắn kéo ghế cho nó ngồi xuống bên cạnh mình . Bảo Linh đang xem mấy món ăn trên mạng để so đo với đầu bếp ở đây, thấy đã đông đủ,phấn khích hét lên.

-Yeah. Ăn thôi....
Nhưng cũng nhờ sự hồn nhiên đó,giúp họ lấy lại không gian vui vẻ đã mất.Nó gắp một con tôm vào bát,khó nhọc lột vỏ.
-Di, để anh giúp em.-Hắn đưa tay ra nhưng bị nó giựt lại,thậm chí còn trừng mắt đe dọa.
-Aha,xong rồi ... - Nó vui mừng khi đã lột xong,gắp vào bát của hắn.- Hán Phong,ăn đi...
Minh Quân dùng đũa,khép mi khẽ buồn rồi tiếp tục vờ như không.
- Em ... là cho anh sao ? - Hắn ngạc nhiên, vui mừng nở nụ cười chói lóa. Có ai từng nói với hắn nụ cười của hắn rất cuốn hút chưa ?
Gật gật đầu
- Được. Anh ăn. - Hắn cười rạng rỡ, cho hẳn con tôm vào miệng
Lần đầu tiên, sự quan tâm của nó dành cho hắn được thể hiện và khoe mẽ trước mọi người.Hắn thích lắm...
- Anh thích không?- Nó cười hiền,tay lau vào giấy mềm.Thật ra nó biết hắn sẽ rất vui mừng nếu nó để tâm đến hắn một chút.
- Cái gì em thích mọi người đều thích. - Hắn âu yếm nhìn nó.
- Vậy em thích đàn ông anh cũng..
- Nó nhướng mày,bật cười.
-Không được.Ngoài anh ra,em không được thích ai.-Chả hiểu sao hắn lại dùng ánh mắt hình viên đạn của mình chiếu vào từng người trên bàn ăn. Ai cũng lạnh gáy...

Sau bữa ăn tối,tất cả quây quần bên cạnh nhau ở gian phòng khách xa hoa. Một vài câu chuyện dí dỏm,một vài câu trêu chọc ...

-Di,em vẫn ổn chứ?-Khánh An ngước lên nhìn nó.
-Ừ.-Nó mím môi.
Tất cả tắt đèn đi ngủ sau chuyến đi dài. Ngày mai sẽ là ngày vui chơi thỏa thích đây... Nửa đêm,hắn tỉnh giấc vì nó,nó không ngủ được,nhẹ nhàng bước đến đứng bên cạnh. Gió đêm rít lạnh,hắn lo sợ chiếc áo len kia quá mỏng,nó sẽ bệnh mất. Dáng nó thật cô độc,cảm tưởng trên thế gian này,chỉ tồn tại một mình nó lẻ loi... Hắn nhói lòng.
-Di Di,em không ngủ được sao?Ngoài trời đêm,lạnh,dễ cảm...
-Hán Phong...-Nó đưa mắt nhìn,đôi mắt bạc lãnh khốc chuyển về màu xanh dương dạt dào.
-Sao vậy?-Hắn đưa tay kéo nó vào lòng mình,ôm lấy nó.
-Đã ai nói với anh rằng Di Di rất yêu anh chưa?-Nó tựa vào ngực hắn,hai tay vòng qua ôm tìm nơi ấm áp.
-Em yêu anh.-Nó ngước mắt lên nhìn hắn,hắn kích động hôn lên cánh anh đào đỏ mọng,tận hưởng vị ngọt của hạnh phúc. Sung sướng đến điên dại...

Ngày hôm sau,bọn nó được dịp tận hưởng kì nghỉ. Bảo Linh nơi đâu và bất cứ lúc nào cũng chỉ thấy miệng ngậm toàn kẹo. Trịnh Hoàng,Khánh An, Minh Quân,Tiểu Hàm lúc nào cũng dải ánh nhìn về cặp đôi phía trước

Trúc Tình nhìn Trịnh Hoàng khẽ nhói lòng riênh chỉ có chàng trai Việt Tú là hả hê tán gái đẹp.
-Chị Di.
Tiếng ai đó gọi nó làm bước chân sững lại. Hắn nhíu mày khó chịu về hướng gọi,chỉ nghe thấy tiếng con trai là hắn không ưa rồi.
-Y Tử.-Nó vui mừng hét lên,buông tay hắn ra mà chạy tố ôm chầm lấy tên nhóc đó. Y Tử ôm nó xoay vòng vòng trêm không,cả hai mừng rỡ cười đùa. Y Tử-không quan tâm có là em trai gì gì đó của nó hay không,hắn nổi giận,lửa giận như muốn thiêu đốt mọi thứ. Trịnh Hoàng đàn đứng cạnh hắn rùng mình rút về sau.Hắn gầm nhẹ:
-Di Di
-A,lại đây. Em biết mọi người rồi chứ. Còn đây là Y Tử.-Nó vui vẻ giới thiệu.
-Đẹp trai thật.-Bảo Linh thốt lên,vui vẻ bắt tay làm quen.
-Em nhỏ hơn 1t. Hãy gọi em là Y Tử. Mong cộng tác vui vẻ.-Y Tử cúi đầu lễ phép.
-Cộng tác? -Khánh An nhắc lại.
-Về việc điều trị cho chị Di.-Y Tử cười ý tứ.
Nhờ sự hòa đồng của Trúc Tình cùng mọi người mà Y Tử nhanh chóng thân thiết với tụi nó.
-Chết nè.-Nó hăng hái nặn tuyết nén mọi người. Khi bị ném lại,chỉ biết núp sau lưng hắn.Cuộc chiến diễn ra thật không cân sức,nó và hắn phải chốn lại tất cả mọi người còn lại. Nhưng thật vui....
-Di Di,cậu dám ném tuyết vào mặt tớ.-Bảo Linh hét lên,cũng hùng hổ nặn tuyết ném lại.

Trúc Tình sơ ý,đánh rơi chiếc kính,lo sợ sẽ bị tuyết vùi mất,vội cúi xuống nhặt nhưng tất cả đều loạn lên.

-Của em.-Trịnh Hoàng một lần nữa lại giúp cô. Anh nở nụ cười.
-Cảm ơn.
Trúc Tình đeo kính vào,tim đập loạn xạ,bối rối vô cùng,vờ như tiếp tục cuộc chơi.
Mấy ngày sau đó,bọn nó đi chơi cùng nhau vô cùng vui vẻ,chỉ đôi lúc xảy ra vài chuyện. Vú dụ như khi đi vào massage,nó không quan tâm là cô nàng nào sẽ chăm sóc cho hắn,chỉ khăng khăng mình cần một chàng trai đẹp để phục vụ cho mình làm hắn tức nổ đom đóm mắt. Kết cục là hắn ghen,còn trách nó không để ý đến mình,hắn chả cần massage gì nữa,tự tay chăm sóc cho nó. Hắn cũng đẹp trai mà... Không thì đi trượt tuyết, nó lại vẫn khăng khăng trượt cùng Minh Quân rồi đi xe đạp lại đòi Khánh An chở. Kì nghỉ thật không vui,chỉ làm hắn ghen đến hậm hực.
Cạch
Hắn đóng cửa phòng lại,lẽo đẽo theo sau nó.Nhìn khuôn mặt thích thú của nó bây giờ thấy ghét ghê gớm ...
-Sao đó?-Nó chu miệng,tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
Khuôn mặt hắn rầu rĩ đến tội nghiệp.Nó cúi đầu xuống nhìn hắn rồi cười toe,lao vào lòng hắn,hai tay vòng qua ôm cổ hắn.
-Người yêu em sao thế kia?
Được nó cưng nựng,hắn hạnh phúc đến điên đảo.
-Anh ghen.
-Với Y Tử?
Lắc đầu.
-Với Trịnh Hoàng hay Khánh An,hay Minh Quân,không lẽ lại là Việt Tú.. Đừng nói là anh ăn dấm chua của La Tiểu Hàm nhé.
Lắc đầu
-Chứ sao vậy? Rốt cuộc anh yêu của em ghen với ai?-Tay nó ôm hắn chặt hơn.
-Tất cả luôn.-Hắn hiếm khi thấy nó ngọt ngào,hắn ít ra cũng phải làm nũng nịu một chút.
-Tại sao chứ?
-Tất cả mọi người đều thích em,anh không cho phép.

- Họ thích em chứ em đâu có thích họ.-Nó chỉnh chỉnh cổ áo cho hắn.

-Em chả biết gì cả,em như vậy,bọn họ sẽ tưởng....-Hắn ngừng nói,chả hiểu sao việc nói ra họ nghĩ nó thích bọn họ thật khó..
-Em biết nhưng em là của anh mà.-Nó cười,bộ dạng hắn ghen thật đáng yêu như cậu bé bị mất món đồ yêu thích.Nó hôn hắn,câu nói của nó làm hắn kích động mà hạnh phúc. Hắn yêu nó...
-Không được buồn nha. Ngoan nha.Em yêu anh nhất mà.
-Dạ.-Hắn cười ngọt ngào,bế nó nằm xuống bên cạnh mình. Hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen