Chap 44.2: Em gái thất lạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nằm nghiêng qua nhìn nó. Coi cái bộ dạng ham ngủ của nó kìa,thật là muốn cắn cho một phát.Hắn vô tình đưa tay lên ngắt mũi nó một cái làm nó bất mãn mà chu mỏ lên.Hai tay nó cũng chả thèm ôm hắn nữa làm hắn cảm thấy mất mát vô cùng. Hắn kéo tay nó lại,ai cho bỏ mà bỏ hả. Nhìn đi,bộ dáng nó ngủ thật làm say đắm lòng người mà,cánh môi anh đào khép hờ quyến rũ,lông mi dài cong vút,làn da trắng nõn mịn màng, trông như một thiên sứ,vô cùng thích mắt.Không kìm được,khuôn mặt hắn áp sát dần.

-Bộ thích hôn lén em lắm
sao?-Nó sớm đã bị hắn làm cho thức giấc nhưng vẫn giả bộ đang say giấc mộng xuân.
-Làm..làm gì có.-Hắn đỏ mặt, con nhỏ này vẫn thường thích trêu chọc người khác, nếu để nó nắm thóp,sau này thật không biết quản lý nó ra sao?
Nó chẳng chú ý mà rời giường ngủ. Bọn người La Tiểu Hàm đến rủ Lý Ánh Hồng tới trường cùng với lí do qua thăm nó nhưng thực tế là qua ké bữa ăn sáng. Chả qua nhà nó nghe đâu mới đổi siêu đầu bếp .. Đứng trước cửa phòng hắn,cả bọn đỏ mặt lặng liên hồi,trong đầu cùng một suy diễn.
-Hán Phong,em đã nói anh bóp ở dưới mà.-Nó từ phòng tắm hét ra.
-Thì tối qua,anh chả bóp từ dưới lên trên còn gì.-Hắn bước tới đứng trước cửa phòng,nhún vai giải thích. Vâng,là cái gì cũng phải theo ý nó.
-Gì?Vậy mà bây giờ ở dưới nó phồng to còn trên sao xẹp lép thế này?-Nó sẵng giọng.
-A,bảo bối,là anh đã sai rồi.-Hắb là liền làm hòa,mấy việc này ai mà quan tâm ngoài nó chứ.
Lý Ánh Hồng từ thang máy bước ra,ngơ ngác nhìn.mọi người, bước tới gõ cửa phòng hắn:
-Anh chị xuống dùng điểm tâm.
-Sao mọi người đứng đây?-Ánh Hồng đưa mắt nhìn,kêu là lên gọi nó mà giờ lại đứng nhìn nhau đỏ mặt thế này.Ánh Hồng xua xua tay.-Xuống thôi. Anh chị ấy đánh răng mà cũng cãi nhau. Em cũng chịu.
Nghe Ánh Hồng nói vậy,mọi người cũng hiểu ra là mình hiểu lầm vấn đề. Cười ngượng nghịu nhìn nhau rồi xuống nhà.
Hắn và nó bước xuống nhà,lập tức không khí im lặng đến đáng sợ. Hắn đúng là Diêm Vương mặt lạnh mà.
-Sao thế kia,lại cãi cọ à?-Việt Tú nhếch môi nhìn hắn kéo ghế cho nó mà nó chẳng thèm để tâm.
-Câm miệng thối của cậu lại.-Hắn nhả từng chữ lạnh lùng ,hiền hòa gắp thức ăn cho nó.
-Em nói cho anh biết nếu anh còn có thái độ hung hăng với.bọn họ thì anh sẽ phải ngủ ở thư phòng.-Nó nhàn nhạt nói
-Sao?-Hắm giãy nảy.
-Bọn họ đều là người thân của em.-Nó chu miệng cãi,tay lại quan tâm gắp thức ăn cho hắn.
Hắn im lặng, không tỏ ra đồng ý hay từ chối.Bọn La Tiểu Hàm nào để ý, chỉ lo thưởng thức bữa ăn hảo hạng rồi kéo Lý Ánh Hồng đi học. Đó em thấy chưa,bọn họ có quan tâm em đâu mà đòi anh hiền hòa-hắn thầm nghĩ.
Ăn xong,nó cùng hắn đi dạo vườn hoa ,hắn một tay ôm nó,một tay đỡ cái bụng nhỏ đã nhô lên trông thấy.
-Bảo bối,em có mệt không?-Hắn dìu nó tới một chiếc xích đu xinh xắn.
-Haha..Không sao. -Nó cười nhàn nhạt,tay cũng vuốt ve lấy bụng nhỏ.
Hắn mỉm cười, áp sát tai vào bụng nó,tiểu bảo bối đang đạp nó,nó không thấy đau sao? Hắn đưa tay xoa nhẹ bụng nó,rù rì nói với con:
-Tiểu bảo bối,con phải ngoan ngoãn không được hành mẹ con.Nếu không sau này ba sẽ đánh mông con đó.
Nó bật cười, coi hắn nói với con kìa,thật quá đáng yêu.Hắn kể nhiều chuyện cho nó nghe,còn cùng nhau nói chuyện,nắm tay nhau đi dạo. Cuộc đời này như vậy quá hạnh phúc rồi..
Reng reng..
-Đợi anh chút.-Hắn dịu dàng nhìn nó,tay lấy điện thoại ra,lạnh giọng.-Alo.
-Chủ tử,đã tìm được tiểu thư.
-Ở đâu? -Hắn kích động, vui mừng ra mặt làm nó có chút bất mãn,cong môi vì ngoài nó ra,điều gì làm hắn vui vẻ như vậy.
-Trại trẻ Guding.-Bên kia thông báo.
-Mau mau chuẩn bị xe.Ta sẽ đích thân tới đó. -Hắn nhận ra sự bất mãn trên khuôn mặt của bảo bối,liền đưa tay ôm sát dỗ dành.
-Vâng,thưa chủ tử.
Hắn cúp máy,nhìn nó tỏ vẻ không vui,liền.khôn khéo dụ dỗ:
-Bảo bối,anh đã tìm thấy em gái,em không mừng cho anh lại còn giận dỗi.Anh thật đau lòng chết mất.
-Sao?Đã tìm được sao?Mau đón em ấy trở về.-Cơ mặt nó giãn ra,cũng lộ rõ vẻ vui mừng,hai tay kích động ôm lấy hắn.
-Anh sẽ đi ngay.Bảo bối phải vào nhà nghỉ ngơi đã.- Hắn dịu dàng, tay ôm lấy nó bước về dinh thự, vẻ mặt tốt lành.
Đợi hắn đi,nó cũng luống cuống không chịu được mà xuống nhà chờ. Nó đi qua đi lại,trong lòng sốt ruột vô cùng. Người làm vì vậy cũng lo lắng, chỉ quan sát cẩn trọng.
-Nhà hai sao?
Từ bên ngoài đã nghe tiếng ríu rít của đứa trẻ, nó liền vội vàng chạy ra làm ai ai cũng bạt vía chạy theo sau,lòng cầu trời,phu nhân chỉ cần một vết xước,chắc gì bọn họ đã toàn mạng.
-Hán Phong ..-Nó vui mừng chạy ra,hắn vì vậy mà lo lắng, nhanh chóng ôm lấy nó.
-Xin lỗi chủ tử,là phu nhân sốt ruột đón tiểu thư quá.-Người hầu rối rít.
-Sắp xếp phòng cho tiểu thư. -Hắn phất tay.
-Chào em .Chị là Hoàng Thiên Di.-Nó mỉm cười nhìn cô bé trước mặt, ắt hẳn lớn lên cũng vô cùng xinh đẹp.
-Ai thèm quen cái bà chị này..- Nhỏ đanh đá hất mặt đi vào dinh thự. Vì hắn quá uy thế nên em gái coi mọi người phải phục tùng mình.Quá ương ngạnh.
-Con bé là Bạch Hán Gia Nghi,em có thể đừng trách cứ nó không?-Hắn dịu dàng nhìn nó.
-Không sao.-Nó cười hiền,có lẽ ngoài nó ra,người hắn yêu thương chính là em gái.Khi mẹ hắn mất,em gái đã rất hoảng loạn lại bị mất tích, ít nhiều cũng đã trải qua gian khổ vì vậy hắn chính là mong nó hiểu cho,hắn không muốn nặng lời mà làm tổn thương con bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen