Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó tôi lại mơ về anh, giấc mơ chân thật đến nỗi tôi không muốn bản thân tỉnh dậy. Tôi muốn nói cho anh biết cảm giác của tôi đối với anh nhưng lại sợ nếu anh khó chịu hoặc từ chối tôi, có lẽ tôi sẽ không được gặp anh nữa. Tôi đành gói ghém tình cảm ấy lại, cố tỏ ra bình thường với anh. Tiếng chuông điện thoại reng đưa tôi về thực tại, là Thanh Ngân, bạn cùng phòng của tôi gọi

- Ê Ngân, trưa nay đi coi phim với tụi tao không? Là phim hành động chứ không phải phim tình cảm đâu

- Mấy giờ vậy mày?

- Suất chiếu bắt đầu lúc 2 giờ 40 phút

      Tôi ngẫm nghĩ trong đầu, một bộ phim chiếu rạp tối đa là 2 tiếng đồng hồ, vậy là vẫn kịp để gặp Kevin vào tối nay

Tôi đang định nói sẽ đồng ý thì âm thanh "Xoẹt" vang lên

- Này ngốc, tối nay tôi có việc, chúng ta dời lên 2 giờ trưa được không? Cô có bận học gì không? - Kevin nhảy vào đầu tôi và nói

- Ơ ... - tôi ngạc nhiên đến cứng họng

- Sao rồi mày, suy nghĩ lâu thế, lâu rồi tụi mình mới đi coi phim chung mà - Thanh Ngân hối tôi trong điện thoại

- Này ngốc, nghe xong sao không trả lời vậy? - Tiếng Kevin lại vang bên tai tôi

      Thế quái nào mọi chuyện lại xảy ra cùng lúc vậy chứ. Tôi vò đầu bứt tóc suy nghĩ rồi trả lời điện thoại

- Tao có hẹn rồi mày ơi, để khi khác được không? - Tôi từ chối lời đề nghị một cách khó nhọc

- Có hẹn? Sáng nay mày còn bảo không làm gì mà

- Ừ, người ta mới gọi khi nãy, tụi bây là người tới sau rồi

- Vậy thôi tụi tao đi vậy, tối nay tụi tao karaoke ở quán cũ đấy, nếu qua được thì ghé nha. Tao cúp máy đây

      Buông điện thoại rồi nằm xuống giường, tôi lẩm bẩm

- 2 giờ trưa nay gặp nhau ở chỗ cũ à?

- Sao cô không đi với bạn cô?

- Tôi muốn tập luyện hơn, đi chơi thì lúc nào chẳng được

- Hóa ra có hẹn khi nãy cô nói là hẹn với tôi à, thật là vinh hạnh quá hahaha

- Anh là đồ nhiều chuyện, lúc nào cũng nhảy vào đầu tôi

- Ồ, vậy tôi thành thật xin lỗi quý cô, cô có muốn uống gì cho cuộc hẹn trưa nay không? Tôi sẽ đền bù cho cô

- Uống gì à? Nước cam đi

- Tuân lệnh!

- Hahaha, thật chẳng giống phong cách của anh chút nào

- Thế theo cô, phong cách của tôi là gì?

- À, anh thích mặc đồ đen từ trên xuống dưới, mặt thì cứ lầm lì, nhìn sơ qua là người rất khó gần, nhưng khi tiếp xúc rồi thì lại thấy khó gần hơn hahahaha

- Cô...con gái con đứa mà cười haha, mất cả hình tượng

      "Xoẹt"

- Ơ...cái ông này, chưa nói xong đã ngắt ngang, trưa nay biết tay tôi

      Nói thì thế thôi chứ tôi chẳng dám làm gì anh, nhìn anh thôi tôi cũng bay mất hết dũng khí rồi. Thoáng một cái là đã gần tới giờ hẹn, tôi khoác áo và đi đến bờ sông X. Trưa hôm nay nắng thật, nơi này hẹn chiều còn được chứ hẹn buổi trưa thì chỉ có khùng mới ra đây. Dù sao cũng gần tới giờ hẹn, tôi ngồi đây chờ anh một lát chắc người ta không đưa tôi vào bệnh viện đâu. Thời gian cứ thế trôi qua, kì lạ thật, đã gần một tiếng rồi sao Kevin vẫn chưa đến, anh không bao giờ đến trễ như thế này, không lẽ có chuyện không hay xảy ra sao. Tôi không biết cách liên lạc với anh bằng nhẫn, nên chỉ có thể ngồi bó gối, trùm kín áo khoác rồi hi vọng anh vẫn ổn thôi. Bờ sông buổi chiều thơ mộng biết bao nhiêu, buổi trưa lại như thiêu cháy người ta bấy nhiêu, từng cơn gió nóng rát thổi về phía tôi. Nóng nực không khiến tôi khó chịu, điều làm tôi lo lắng ngay lúc này là không biết anh có ổn không. Tôi nhắm mắt và hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, bỗng nhiên có một lực nâng tôi lên, ôm tôi vào lòng và bước đi rất nhanh. Tôi mở mắt nhìn, là Kevin, cuối cùng thì anh cũng đã tới, thật may quá

- Này ngốc, cô bị ngốc thật à. Trưa nắng mà lại ngồi đó - Anh bế tôi vừa đi vừa nói

- Tôi sợ anh sẽ không tìm thấy tôi nếu tôi ngồi chỗ khác

      Anh đặt tôi xuống một cái ghế dưới tán cây, vuốt tóc mái đã bết lại vì mồ hôi và búng vào trán tôi một cái

-  Ây...da - Tôi lấy tay xoa trán rồi kêu lên

- Cho não cô hoạt động một tí. Tôi xin lỗi vì đã tới trễ, cuộc họp kéo dài hơn dự định, tôi hi vọng là cô đã về hoặc ở đâu đó bớt nắng một chút. Nhưng khi đến nơi, thấy cô vẫn ngồi đó, tôi mới chắc chắn là cô ngốc thật

- ... - Tôi im lặng nghe anh nói

- Nước nè, cô uống đi

- Cám ơn anh!

- Tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai hãy tiếp tục

- Không, tôi không sao đâu, ngồi nghỉ một lát là tôi sẽ ổn thôi

- Liệu có ổn thật không đấy? - Anh nhìn tôi cau mày

      Lần đầu tiên tôi thấy anh có biểu hiện như thế, phải chăng anh đang lo lắng cho tôi sao. Tôi cười xòa nói rằng mình không sao đâu. Tôi muốn nhanh chóng khẳng định mình không phải chỉ là con nhỏ ngốc nghếch trong mắt anh nữa, tôi muốn mình mạnh mẽ hơn để đứng cạnh anh chứ không phải để anh bảo vệ

- Bắt đầu thôi! - Tôi đặt chai nước xuống, nhìn  anh rồi gật đầu

      Kevin đứng dậy, cau mày nhìn tôi e dè, vòng sáng bắt đầu bao quanh chúng tôi. Động tác lại lặp lại, luồng sáng bay nhanh đến anh, âm thanh vang lên vẫn chỉ là "Một". Ba phút trôi qua, đúng như anh nói, lần này anh không tự đánh mình nữa và kết quả là anh thắng

- Kevin, tôi không bị giảm cấp

- Đúng rồi, trước khi cô đạt đến Bậc 2, cô sẽ không bị giảm cấp khi thua, nhưng tôi vẫn được tăng một cấp

- Thế thì anh lời quá rồi còn gì

- Đứng yên cho cô đánh cũng phải có công chứ. Cô muốn đánh người khác mất nhiều máu, cô phải ghét đối thủ của mình

- Ghét ư? Sao tôi ghét anh được, chúng ta là bạn mà

- Không phải kiểu như cô đang nghĩ, mà là kiểu không thích điều gì đó hoặc muốn đối phương làm gì mà họ không làm. Nghĩ tới những điều đó nội lực sẽ mạnh hơn

- Để tôi thử xem sao

      Vòng sáng lại bao quanh chúng tôi, nghĩ về những điều tôi ghét về anh sao, hình như là không có, từng lời nói, từng cử chỉ của anh đều làm tôi thấy ấm áp và hạnh phúc, sao tôi có thể ghét anh được. Tôi nhìn về phía vai trái của anh, nhưng lần này anh không nhìn tôi, anh đang nhìn vào điện thoại. Nghĩ trong đầu chắc anh đang bận việc gì đó, xong lần khiêu chiến này chắc anh sẽ đề nghị đi về. Như vậy cũng ổn, tôi cũng đã bắt đầu thấm mệt rồi, thế nhưng điều tôi thấy trước mắt khiến tôi cảm thấy khá khó chịu. Kevin đang cười, là một nụ cười rạng rỡ chứ không phải nụ cười hiếm hoi mà anh thường tặng cho tôi. Anh đang cười với một cái điện thoại sao, không, chắc là cười với tin nhắn từ điện thoại, cũng không, đúng hơn là cười với chủ nhân của tin nhắn đó. Chủ nhân của tin nhắn đó chỉ có thể là nữ, vậy là anh đã có người yêu sao, cảm giác hụt hẫng xô ngã tâm trí tôi. Tôi muốn là người được nhận nụ cười đó, nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc của anh. Từ lúc tôi gặp anh đến giờ, anh chưa bao giờ để điện thoại phân tán cuộc nói chuyện của chúng tôi, vậy mà hôm nay, anh lại cười tươi như thế. Hóa ra bao lâu nay tôi luôn là người ảo tưởng rằng anh cũng thích tôi.

Tôi ghét nụ cười không dành cho tôi, tôi ghét nhìn anh khi anh không tập trung vào tôi. Tất cả những điều tôi nghĩ, dồn nén lại, tôi chưa bao giờ thấy luồng sáng từ nhẫn mình bắn ra lại sáng như vậy. Trong phút chốc, tôi tưởng sẽ nghe được âm thanh của chiếc vòng để biết tôi đã gây ra được bao nhiêu sát thương. Thế nhưng vẫn không có gì, đáp lại sự chờ đợi của tôi là một luồng sáng tím đang bay tới phía tôi, đẩy tôi bay ngược về phía sau. Lưng tôi đập mạnh và thành của chiếc vòng, trước mắt tôi trắng xóa, dù cố gắng nhìn nhưng vẫn không thể thấy được gì, miệng tôi có vị đắng, chất lỏng trong bụng đang trào ngược lên miệng. Ngực tôi và lưng tôi đều đau, tôi mệt mỏi, chỉ muốn bản thân mình nằm nghỉ ngơi một chút

Kevin đang nhìn cô đệ tử nhỏ của mình gồng hết sức để tấn công mình, thì chuông điện thoại reng. Nhìn sơ qua tên người gọi, Kevin nhấn nút tắt cuộc gọi. Anh dự định cất lại điện thoại vào túi quần thì có tin nhắn tới, tin nhắn báo hợp đồng buổi trưa đã được kí thành công. Vậy là tối nay anh không cần phải đi họp hành hay ăn uống gì với khách hàng nữa, anh sẽ rủ cô đệ tử ngốc nghếch kia đi ăn tối, coi như đền bù lại chuyện trưa nay. Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, một luồng sáng bay nhanh về phía anh, theo phản xạ tự nhiên, anh tạo một vòng tròn bao quanh bản thân và đẩy tia sáng ngược lại phía đối phương. Khi loạt hành động của anh vừa hoàn tất, anh mới nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Người đón nhận toàn bộ sát thương từ tia sáng vừa rồi là cô đệ tử trước mặt, một phút lơ là khiến toàn bộ sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Cô nằm đó, máu từ khóe miệng chảy ra, điều đó chứng tỏ nội tạng đã bị tổn thương. Anh bấm điện thoại gọi tài xế tới bờ sông. Ngay khi khiêu chiến vừa kết thúc, anh búng tay dừng tất cả mọi người xung quanh lại. Anh bế cô lên xe, rồi búng tay, tất cả mọi việc trở lại bình thường. Tài xế nhìn anh bế một cô gái bê bết máu lên xe, e ngại hỏi

- Cậu chủ, cô ấy là..

- Không hỏi nhiều, về nhà và gọi Matt tới ngay

Sau khi nghe mệnh lệnh, tài xế gật đầu, hiểu rõ tình hình hiện tại, anh ta chạy một cách nhanh nhất về nhà Kevin và cũng liên lạc với Matt. Về đến nhà, anh bế cô vào phòng riêng của mình, nơi Matt - bác sĩ riêng của Kevin đang chờ. Đặt thân thể cô xuống giường, nhìn cô rũ rượi, không chút sức sống mà lòng anh thấy xót xa. Sau khi Matt báo tình hình của cô cho anh và ra về, anh ngồi xuống giường, nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô. Anh cảm thấy tội lỗi, lại càng ân hận khi vì anh mà cô ra nông nỗi này.

- Nước ... - Âm thanh yếu ớt vang lên trong căn phòng tĩnh mịch

Nghe vậy Kevin đứng dậy lấy nước cho cô thì bị cô nắm chặt tay và kéo lại gần. Nhìn cô đệ tử bé nhỏ, mắt nhắm chặt, cố gắng níu lấy tay anh bằng chút sức lực yếu ớt của mình, anh liền ôm cô vào lòng. Cổ anh đột nhiên đau nhói, cô đang cắn anh, không đúng, là cô đang hút máu anh từ vết cắn đó. Viên đá trên tay cô sáng lấp lánh, anh bị ánh sáng đó mê hoặc, cơ thể cứng đờ mặc cho cô vẫn đang tiếp tục hút lấy máu mình. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mắt anh dần trở nên mờ đi, tay chân cũng bắt đầu mệt mỏi. Anh muốn đẩy cô ra nhưng không còn chút sức lực nào. Cánh cửa phòng bật mở, một bóng người lao vào tách đôi anh và cô ra, Kevin bị một lực kéo mạnh, cả người lảo đảo, ngã nhào xuống đất. Bóng người chạy tới đỡ anh đứng dậy

- Cậu chủ, không sao chứ?

- Gọi Matt tới đây! - Kevin truyền lệnh xong rồi ngất đi

      Khi mở mắt ra thì anh đã nằm trên giường, bên cạnh vẫn là cô đệ tử đang ngủ một cách ngon lành, da mặt cũng đã hồng hào hơn lúc đến đây

- Cậu chủ - Matt cúi đầu chào khi thấy Kevin đã tỉnh

- Kiểm tra cho cô ấy một lần nữa, xem các vết thương khi nãy ra sao

- Thưa cậu chủ, sau khi nghe Tom báo lại mọi chuyện, tôi đã tự ý kiểm tra cho cô ấy trước khi cậu chủ tỉnh. Các vết thương đều hồi phục rất nhanh. Cô ấy cũng giống cậu chủ

- Ta đã nghi ngờ nên mới gọi ông tới kiểm tra. Nhưng có một điều ta không hiểu, cô ấy thuộc phe Nhạt, sao có thể có khả năng đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro