Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P/s:Ở đây mình để cho Grey và Phipps là hai người bạn bằng tuổi nhau. Truyện viết dưới lời kể của Charles Grey.

Xe ngựa đã dừng lại, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục ngủ. Có vẻ cô ấy thực sự rất mệt, 'Sự mệt mỏi này chỉ có thể đến từ tình huống làm việc trong tình trạng thiếu ngủ mà thôi... Tại sao cô ấy lại thiếu ngủ đến vậy?' Tâm trí tôi vẫn kiên quyết xếp cô ấy vào diện nguy hiểm nhưng nó nhanh chóng bị tôi đẩy ra sau đầu. Phán đoán của tôi từ trước đến nay vô cùng chuẩn và tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ không làm tổn hại nữ hoàng.

"Grey, cô ta đang ngủ sao ?!" Phipps ló đầu vào trong khoang xe và bị bất ngờ bởi cô ấy đang dựa người vào tôi để ngủ .

"Đúng vậy, mình không nỡ gọi cô ta dậy. Cậu biết đấy khi mình tìm thấy thì cô ta đang trên đường về từ nơi làm việc. " Tôi cố gắng thể hiện sự đồng cảm qua giọng nói của mình nhiều nhất có thể, nhưng nhìn mặt cậu ấy, có vẻ nó không hiệu quả như tôi nghĩ.

"Sao cũng được. Gọi  cô ta dậy và đưa cô ta vào trong đi, tớ sẽ làm ít thức ăn cho cậu."

"Thức ăn?!" Tai tôi có vẻ như đã vểnh lên khi Phipps đề cập đến cụm từ này.

Phipps thở ra một cách nhẹ nhàng, "Đúng vậy Grey, thức ăn.", rồi bước đi vào trong.

Sau khi xác định rõ ràng, tôi bắt đầu nuốt nước bọt, nhưng tôi biết rằng mình phải chăm sóc cô gái này trước. 'Mình vẫn chưa biết tên cô ấy...' Tôi nhẹ nhàng đặt đầu cô ấy dựa vào xe, cô ấy cựa quậy một chút để tìm vị trí thoải mái hơn. ' Cô ấy ngủ sâu thật'

Tôi nhìn cô ta gần hơn và nhận ra  cô ấy trông rất bình yên khi ngủ. Tôi thực sự không muốn phải đánh thức cô ấy dậy nhưng tôi phải làm vậy. Tôi lay cô ấy một cách nhẹ nhàng. Không thấy phản ứng gì, tôi tăng lực lên. Cô ấy chỉ cựa quậy đôi chút rồi tiếp tục ngủ, tôi thở nhẹ và cảm thấy chuyện này thật ngớ ngẩn. Rồi tôi nảy ra ý tưởng trêu đùa cô ấy.

'Cứ làm đi. Đây là lỗi của cô ấy khi ngủ ở một nơi xa lạ như thế này.' và rồi tôi thực sự làm theo suy nghĩ này. 

------------Đường phân cách chuyển đổi lời kể(au)-----------------

Bạn bị đánh thức bởi cái gõ nhẹ ở trán của mình. Bạn do dự một chút rồi mở mắt ra. Bạn nhìn thấy bá tước Grey đang đứng trước mặt mình.

Một tiếng la nhỏ thoát ra khỏi miệng bạn,  bất thình lình bật dậy và suýt chút ngã về phía trước. Bá tước Grey bật cười khi thấy bạn hành động như vậy. Điều này làm bạn nổi giận và cắt ngang anh ta.

" Sao nào? Nó không phải là lỗi của tôi khi ngài bất thình lình gõ đầu tôi như vậy!"

Grey lau nước mắt từ đôi mắt xám đang sáng lên vì vui vẻ  của anh ta. Đàn bướm một lần nữa vây quanh bạn. 

"Thôi vậy, nếu bạn vẫn ngủ sâu như vậy nữa, bạn sẽ thức dậy như vậy vào lần thứ hai!" Anh ta cố gắng nhịn cười, nhưng nó dần trở nên vô dụng khi bạn suýt ngã dúi về phía trước trong lúc cố gắng đứng dậy.   

Ngay sau đó, má bạn nóng lên và bạn có thể cảm nhận nó rất rõ ràng. Sau một vài phút, cả không gian tràn ngập tiếng cười của vị bá tước trẻ tuổi. Rồi anh ta dẫn bạn ra ngoài, đưa bạn vào trong bởi nơi này nằm trong phạm vi của anh ta.

Đi càng ngày càng xa, bạn cũng dần nhận ra nơi này thật sự rất đẹp. Những khu vườn được chăm sóc hoàn hảo và lối đi được quét dọn sạch sẽ. Bạn bị choáng ngợp bởi khung cảnh nơi này nhưng cố gắng để không thể hiện qua bên ngoài. Nhưng nó đã đủ để làm trò tiêu khiển cho vị bá tước.

Anh ta thích thú cười thầm và bạn cắt ngang anh ta một lần nữa. "Lại cái gì nữa vậy ?!"

"Cách bạn nhìn xung quanh giống như một đứa trẻ trong đêm giáng sinh vậy!" Anh ta tiếp tục cười, trước khi dẫn bạn đến phòng ăn. Bạn thực sự cảm thấy được anh ta trở nên vô cùng vui vẻ khi đến nơi này. Ba món ăn được bày ra trên bàn và bạn cảm thấy bụng mình quặn lại. Bạn thực sự chưa bao giờ làm đủ tiền để trả tiền cho các hóa đơn và ăn những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng. Bạn thường chỉ có một bữa ăn nhẹ vào buổi tối. Không có bữa sáng, thỉnh thoảng có bữa trưa, nếu là một tuần có nhiều may mắn thì bạn sẽ có một bữa tối nho nhỏ. Thường chỉ đơn giản là một ít thịt và khoai tây. Nhìn vào những món ăn bạn được chuẩn bị, bạn bị sốc nhẹ khi họ phục vụ bạn như vậy.

'Họ không nghĩ rằng mình rất nguy hiểm sao.' Mặc dù thực sự bạn không nguy hiểm nhưng bạn chỉ không ngờ rằng họ hành xử như vậy.

Bạn ngồi xuống, vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng và giờ phải nén cười trước hình ảnh bạn đang thấy. Trong khi Phipps vẫn giữ thái độ vô cùng chuẩn mực, thì Grey đang ăn như thể đang chết đói như bạn thường ngày vậy. Tuy gia đình bạn không quan tâm nhiều đến vẻ bề ngoài nhưng bạn vẫn cố gắng để mình trông sạch sẽ nhất có thể. Và họ luôn luôn trong tình trạng giống như bạn bây giờ, chỉ vừa đủ một bữa ăn cho một ngày.

Khi hai người họ đều đã ăn xong, bạn tò mò hai người này đã ở chung như nào vậy. Họ đơn giản rất khác nhau. Khi bạn kết thúc bữa ăn của mình ( bạn phải ăn một cách chậm rãi vì ăn nhanh khi đói  sẽ khiến bạn cảm thấy buồn nôn), bạn lại phải cố gắng nén cười một lần nữa. Grey đang than vãn, rên rỉ với Phipps rằng anh ta vẫn còn đang đói như thế nào. Bên cạnh anh ta đã là một chồng đĩa với ít nhất 15 cái, vậy mà anh ta vẫn còn đói ?!! Dẫu vậy nhưng bạn lại cảm thấy nó rất thú vị: Cách anh ta than vãn như một đứa trẻ thật sự rất dễ thương!!! Bạn chưa kịp tự mắng mình vì cái suy nghĩ vớ vẩn này, thì cuộc nói chuyện giữa hai người họ đang dần trở nên trầm trọng hơn.

"Chúng ta không nên đánh thức nữ hoàng vào đêm muộn như này."

"Nhưng mà Phipps! Nữ hoàng đã đặc biệt dặn dò đưa ngài ấy đến nói chuyện với cô gái kia ngay khi chúng ta quay lại."

"Đúng là vậy, nhưng mình tin rằng giấc ngủ quan trọng với ngài ấy hơn là việc này."

"Argh! Do cậu không nhìn lúc nữ hoàng nói với mình thôi! Ngài ấy thực sự rất quan tâm đến việc này!"

"Grey, hãy nghĩ theo cách này thử xem." Phipps dừng lại một lúc và Grey trông vẫn rất nóng giận ,nhưng đã bình tình đồng ý. "Nếu chúng ta gọi nữ hoàng ngay lúc này, ngài ấy có thể sẽ rất tức giận. Còn nếu chúng ta đợi đến sáng mai, tình huống trên sẽ không xảy ra. Mình nghĩ ta nên chọn phương án an toàn thì hơn." Grey thở ra một hơi và thỏa hiệp, "Được rồi". 

"Cảm ơn. Nhưng bây giờ, chúng ta có thêm một vấn đề nữa."Bạn rốt cuộc phải mở miệng vì bạn biết chính xác anh ta đang nói về điều gì.

"Nếu nó là về chỗ ngủ của tôi thì hai người không cần phải lo lắng về điều đó. Tôi sẽ không trốn đi đâu. Rõ ràng hơn thì là tôi không thể.", bạn nhanh chóng nói ra.

"Đúng là tôi đang nói về điều này. Và tôi cũng phải xin lỗi, tôi không thể dễ dàng tin bạn như vậy được. Bạn sẽ phải ngủ trong phòng với một ai đó."

'Clgt?!! Nếu như mình gặp ác mộng hay cái gì đó thì sao? Mình KHÔNG THỂ để họ thấy mặt yếu đuối của mình được!'

Bạn cố gắng áp chế suy nghĩ này trong lòng và nghe theo Phipps, bởi bạn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thuận theo anh ta.

"Dù sao đi nữa, khi mình nói rằng cô ta sẽ ngủ với cậu ,Grey,cậu có vẻ như không để ý gì nhiều."

"Cái gì?!" Cả bạn và Grey cùng hét lên. Bạn quay sang nhìn anh ta và anh ta cũng vậy, rồi cả hai cùng quay đi. Bạn không muốn phải chia sẻ phòng với tên nhóc phiền toái này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro