SS1: C2: Greenie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một tháng, cái Hộp lại gủi một người lên Trảng cỏ với đống yêu cầu phẩm. Bọn tôi hay gọi người mới đến là Đầu Xanh.
..
Đúng sáu giờ sáng sau khi cố năn nỉ Alby đi muộn, Minho lao vào chỗ chòi của tôi, cầm cái võng lật, làm tôi rơi xuống dưới đất.

"Đau đấy."

Tuy vậy, tôi vẫn nhắm tịt mắt lại, lồm cồm ôm đống chăn gối ra khỏi dưới đất, trèo lên trên võng, bắt đầu lim dim.

Cậu ta chẳng chần chừ, cả hai bàn tay lớn ôm vào eo tôi lôi ra khỏi đống chăn rồi đi đến chỗ nhà tắm của riêng tôi, ném vào.

Đáng lẽ tôi phải vào chỗ tắm chung của mấy thằng con trai nhưng có vài việc xảy ra như, lúc tôi đang ở trong đó có vài người cố ý hoặc vô tình bước vào. Có người sẽ nói xin lỗi hoặc không trước khi đi ra, nhưng từ khi Minho đe doạ bọn họ sẽ đánh nhừ tử từng sư huynh dám động vào tôi. Bọn họ rất biết điều xin lỗi và trước khi vào có hỏi tôi trong đấy không.

Họ có vẻ sợ và tôn trọng Minho hơn cả tôi, dù chính tôi mới là người 'dạy dỗ' họ sống ở đây.

Để rồi bây giờ tôi có được nhà tắm riêng, bị ném vào và Minho đang đứng chốt ở cửa.

"Này! Này! Này!"

Tôi đập cửa ồn ào, nhưng cậu ta chỉ đáp vỏn vẹn lại một câu:

"Tôi cho cậu mười lăm phút, nhanh lên. Thời gian của tôi rất đáng quý."

"Vậy thì mang đống chăn và gối cho tớ ra ngoài."

Sau đó không còn tiếng đập cửa nữa vì tôi đã lết xác đi, còn Minho thì đứng ngoài cười tủm tỉm.

Đúng mười lăm phút sau, tôi bước ra ngoài trong trạng thái tốt nhất khi chưa bị lấm lem bẩn thỉu.

"Trông được rồi, bây giờ tôi đi đây."

Minho vẫy tay với tôi cái rồi chạy đi. Trong khi đấy, tôi mệt mỏi về lại chỗ võng. Nhặt đống chăn gối vương vãi, gập chúng gọn gàng rồi mới đóng cửa đi làm việc.
===
"Chào Clint, Jeff."

"Xin chào."

Hai cậu bạn đồng nghiệp đáp lại tôi, sau đó tiếp tục trò chuyện rôm rả với nhau. Tôi ngồi lên giường, ngả người xuống nằm, rồi lại chán nản lăn hết bên này đến bên khác.

"Sao vậy?"

Hai cậu bạn từ lúc nào đã đứng dưới chân tôi khoanh tay thắc mắc nhìn bộ dạng thiếu năng lượng của tôi.

"Đang mệt với chán thôi."

Họ định kéo tôi dậy, nhưng lại bị tiếng hét nhắc nhở của tôi làm dừng lại.

"Đừng có đụng vô tớ."

"Rồi rồi."

Bọn họ giơ tay đầu hàng rồi bắt đầu, lấy hai cái ghế khác ngồi bên cạnh hai đầu giường.

"Bây giờ có muốn kể cho bọn tớ nghe vì sao cậu lại chán nản chứ?"

"Hmmmmm..."

Tôi kéo dài âm cuối ra làm vẻ suy tư.

"Không."

Tôi nói và nhìn khuôn mặt nhăn nhó, khó hiểu nhìn tôi.

"Thay vào đó, tớ sẽ kể cho Newt."

Tôi bật dậy, lao như con thiêu thân ra khỏi chòi của Y-tờ bỏ mặc Clint và Jeff nhìn nhau khó hiểu sau đó nhún vai vì đã quá quen.
===
"Newtie!!!!!"

Tôi hét thật to, vẫy tay cậu bạn từ đằng sau. Giữa cái trời nắng nóng của Trảng, giữa đám con trai da màu thì lại xuất hiện cậu bạn cao, gầy và trắng tên Newt.

Đến gần hơn, tôi phát hiện cậu đang cuốc đất, nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn chào đón tôi với cái ôm.

"Để sau."

Tôi cười gượng nhìn cậu ấy, cố gắng chuyển sự chú ý của cậu ấy sang chủ đề khác thay vì cái ôm.

"Sao vậy? Đáng lẽ giờ này cậu phải đang ở chòi Y-tờ chữa bệnh."

"Làm gì có bệnh nhân nào. Để tớ giúp cậu."

Tôi cầm một cái xẻng, sau đó thuần thục nện xuống đất rồi kéo về phía mình. Cứ thế liên tục để tạo ra một cái hố nhỏ.

"Cậu biết Alby cấm làm việc khác với nhiệm vụ mình được phân vào mà."

"Làm việc chỉ là cái cớ thôi."

"Tớ muốn nói chuyện với cậu í mà."

Tôi cười tinh nghịch, nháy mắt với cậu bạn. Mái tóc vàng bạch kim rũ rượi theo chiều gió cứ thế hất vào mặt tôi, che kín chả nhìn thấy gì.

"Trước đấy, cậu cần giải quyết cho tớ mái tóc này đã. Dài và phiền quá."

"Nó rất đẹp đấy, cắt đi thì phí lắm."

"Tóc tớ, lựa chọn của tớ."

Newt không nói gì nữa, bỏ đi một lúc rồi sau đó quay về với cái kéo to trên tay.

"Cái này mượn ở đâu vậy?"

"Không phải bếp của Frypan, yên tâm. Trong đống vũ khí cất trong kho dưới hầm."

Newt cầm lấy một đoạn tóc dài của tôi, cho kéo vào và chỉ cần vài đường cắt, mái tóc này sẽ ngắn bớt. Nhưng cậu ấy chưa làm, vẫn còn đợi một thứ.

"Làm đi."

Tôi ra hiệu và Newt làm theo, vài nhát cắt và mái tóc tôi đã ngắn đi. Lúc Newt thả tay ra, nó ôm sát vào khuôn mặt tôi.

"Không có gương để soi, tiếc thật."

Cậu ấy một tay vừa cầm kéo vừa cầm tóc tôi, tay còn lại vuốt lên xuống mái tóc của tôi.

"Xinh lắm."

"Cảm ơn huynh."

"Giờ thì đợi tớ xử lý đống này đã."

Cậu ấy giơ một đoạn tóc dài với kéo lên rồi lại chạy biến đi. Trong khi đó, tôi vuốt ve mái tóc của mình, tưởng tượng ra mình như thế nào.

"Này! Evia!"

Tôi quay sang nhìn bên phía Tây, là Alby.

"Xinh lắm!"

"Cảm ơn cậu!!!"

"Này!"

Ai đó đập vào vai tôi, tôi không hề run, quay ra mỉm cười với người vừa đập vào vai tôi. Đó là Gally, cậu bạn cao lớn bên Thợ Xây.

"Cậu cắt tóc à?"

"Ừ, Newt cắt cho tớ, nhìn được không?"

....

Gally im lặng nhìn tôi khiến tôi cảm giác bất an rằng mình không hề xinh đẹp như mọi người nói. Cuối cùng cậu ấy cũng mở miệng ra.

"Rất xinh đẹp."

Lần đầu tôi nghe cậu ta nói vậy, hơi sượng trân. Cái mặt cậu ta bây giờ cũng chẳng phù hợp để nói mấy lời này nữa.

"Cảm ơn cậu nhé."

Tôi mỉm cười đáp lại.

Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng các dây xích sắt và bánh cưa va chạm vào nhau. Ngay lập tức, chúng tôi chạy ra phía cái Hộp đón xem thứ gì.

"Đã qua một tháng rồi à?"

Cái Hộp vẫn đang đi lên theo sự chờ đợi và tò mò của chúng tôi. Lúc nó hoàn toàn dừng hẳn trước mắt, Gally mở Hộp ra, người bên trong lại là con trai với mái tóc nâu đang sợ hãi nhìn chúng tôi.

"Lại con trai à!"

Đám kia thấy tôi nói vậy bắt đầu cười oà lên, tháng nào cũng vậy, thấy thêm người nữa là con trai họ cũng phải cười vì cái thái độ của tôi.

"Này! Đầu Xanh. Chào mừng đến Trảng."

Sau đó bọn họ bắt lấy tay, lấy áo cậu ta kéo lên phía trên. Vài người tò mò nhìn cậu ta loạng choạng cố thích nghi trên chính đôi chân của mình mà cười mãi. Rồi khi mà cậu ta nhìn rõ, không hiểu vì lí do gì cậu ta chạy vọt ra ngoài, ẩn những kẻ ngáng đường. Tôi đứng ngay cạnh không kịp phản ứng cũng bị xô ra, phía sau may mà có Gally đỡ không thì dập mông.

"Cậu lại run rồi."

"Tôi không thể khống chế được."

"Cảm ơn đã đỡ."

Gally đỡ lấy cả người tôi rơi vào lồng ngực ấm của cậu ta, sau đó nâng hai cánh tay tôi dậy để đứng vững.

"Chuẩn bị có Tầm Đạo Sinh mới kìa!"

Chúng tôi nhìn theo bóng Đầu Xanh chạy, ai cũng nhìn cậu ta chạy mãi rồi đến khi mất thăng bằng ngã úp mặt xuống nền cỏ dưới chân mình. Tràng tiếng cười lại vang lên to hơn, Alby cũng tham gia vào sau đấy bảo Gally bắt cậu ta về.

Đầu Xanh bị ném vào trong Trang Thất ở dưới đất nhìn lên để không chạy nữa, đợi đến lúc cậu ta bình tĩnh thì Alby sẽ giới thiệu cho cậu ta.
                                  ===
"Nhìn thấy Đầu Xanh mới rồi chứ?"

"Rồi."

"Thấy cậu ta thế nào?"

Tôi im lặng nhìn Newt. Vẻ mặt nghiêm túc cũng làm không khí thêm căng thẳng.

"Sao vậy?"

"Không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro