Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Bốn người bước vào lớp, tên Trần Đăng Thiên kia đang ngồi đeo headphone nghe nhạc.Quang Minh chạy về phía đối tượng được coi là nhân vật chính trong câu chuyên, khoát khoát vai cậu ta:

    - Eiii! Ông làm gì mà ru rú trong đây 1 mình thế này? ra ngoài tí đi??

   - Làm gì?_ Trần Đăng THiên ngẩng mặt lên, nhướn mày lên sau đó hỏi lại..

  - Cho thoải mái. Ông không thấy trong đây ngột ngạt à, chỉ là giờ học phải ngồi thì ngồi thôi, chứ thời gian còn lại phải tranh thủ thoát được bao nhiêu thì thoát chứ.

 Trần Đăng Thiên hình như cũng định đứng dậy nhưng vừa nhìn sang đã bắt gặp Dương MInh An đang gãi đầu gãi tai cùng với 2 cô gái đang mang vẻ mặt mong ngóng, lại cúi xuống, nói: " Không đi!!"

  -"Sao thế?"_ Quang Minh ngạc nhiên hỏi lại.

  - Không thích thôi, tôi ngồi trong đây cũng được.

   Trần Đăng Thiên vừa dứt lời thì trống vào lớp, Quang MInh thắc mắc: "Vừa mới ra mà" rooif tỏ vẻ mặt buồn rượi hướng về phía chỗ ngồi.

  - Được 10' rồi mày ạ _ Linh Anh lên tiếng đáp lại thắc mắc của Quang MInh.

  - Mày quên là bàn chuyện ở ngoài kia được 1 lúc rồi à?  _Kỳ Hương tiếp lời rồi nhanh chóng về chỗ. Minh An cũng ngồi phịch xuống bàn, chuyện vừa rồi không liên quan đến cô.

____________

     

      Tiết Lý yêu quý của hơn 1 nửa học sinh trong lớp đến rồi, tâm trạng ai cũng thoải mái. Sở dĩ dùng từ" yêu quý" là vì thầy dạy lí vô cùng vô cùng dễ tính, nói trắng ra là toàn bị học sinh bắt nạt. Bởi vì thầy già rồi nên thường lẫn. Mỗi lần như thế là học sinh thường bới móc ra để câu giờ, thật quá đáng mà!

   Mọi chuyện thật chẳng bao giờ đúng ý nguyên như tưởng tượng. Ôi trời! Chắc gió lần này to rồi, cô giáo khác dạy thay, lại còn kiểm tra bài cũ nữa chứ." Trần Quang  lên bảng"

    Vì thầy dạy lí như vậy nên lớp rất ít khi học bài cũ, hầu như là không học, hôm nay bất ngờ bị kiểm tra thì ai nấy đều run sợ, sau khi cô đọc xong 1 cái tên thì 47 người còn lại trút bỏ được gánh nặng, còn áp lực đè hết lên vai người tên Trần Quang kia. Được cái dù mới học cùng nhau nhưng những hoàn cảnh như thế này thì học sinh cả lớp rất đoàn kết, ai có cách gì dùng cách đấy, chỉ cần đảm bảo cho bạn bị gọi lên điều tra kia về chỗ an toàn thì gọi là chiến thắng lẫy lừng rồi... Đến lúc cô gấp quyển sổ điểm lại, toàn bộ cảm xúc sợ hãi mới tan biến, ai nấy đều vuốt ngực thở dài. 

   

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro