chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời còn chưa sáng, Liễu Vận Ngưng đã tỉnh, không phải nàng có thói quen dậy sớm, là bởi vì, thời tiết chuyển biến quá nhanh, nàng bị một cơn gió lạnh thổi tỉnh.

Chỉ một đêm qua đi, cơn mưa tối hôm qua, là tin báo hiệu chuyển mùa, thời tiết sáng nay bỗng chuyển lạnh, hoa tuyết bay bay ngoài trời nói cho mọi người hay, mùa đông, đã đến rồi!

—- Đây là tuyết đầu năm!

Một phần hoa tuyết bị gió thổi bay qua khung cửa sổ đã mở rộng một cánh, không lâu sau liền tan thành nước, lưu lại một vũng nước đọng trên sàn, rồi nhanh chóng thấm xuống đất, không hề để lại dấu vết.

Dựa vào thành giường, Liễu Vận Ngưng lẳng lặng nhìn hoa tuyết bay bay, có hơi xuất thần.

—- Mới hơn mười tháng thôi, mà tuyết đã rơi rồi, mùa đông năm nay đến sớm thật đấy!

Hơn nữa, còn rất lạnh!

"Nương Nương—-" Lúc Lưu Dục vào thấy Liễu Vận Ngưng vận chiếc áo đơn bạc ngẩn người nhìn hoa tuyết ngoài cửa sổ, vội cầm lấy áo choàng trùm cho nàng: "Nương Nương, nếu người cứ không biết chăm sóc bản thân, thì sớm muộn cũng chịu khổ."

"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Lưu Dục, bàn tay lạnh lẽo túm lấy ống tay áo của nàng: "Ta muốn đi bái tế mẫu thân."

Bàn tay đang vội vã thắt dây lưng dừng lại, Lưu Dục ngẩng đầu: "Không được tùy hứng nữa, Nương Nương."

"Nhưng ngày giỗ của mẫu thân sắp đến rồi." Thanh âm thấp dần, chính nàng không biết lời yêu cầu này ép buộc người khác biết bao nhiêu.

"Nương Nương, năm rồi Nương Nương cũng đâu có dự ngày giỗ của phu nhân đâu đúng không? Vậy lần này......" Lời vừa ra khỏi miệng, Lưu Dục biết ngay mình đã đụng đến vết thương lòng của Nương Nương.

Ngày giỗ phu nhân năm ngoái không phải Nương Nương không muốn dự, mà là lão gia không cho người dự.

"......" Ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm, nàng chậm rãi buông tay áo Lưu Dục ra: "Ừ."

Thật ra hồi đó nàng có đi, nhưng đợi mọi người bái tế xong mới lén đến.

Nhưng có lẽ năm nay không thể nữa rồi.

"Nương Nương, dù sao ngày giỗ phu nhân còn đến vài ngày lận, hay là Nương Nương xin phép bệ hạ, không chừng bệ hạ có thể chấp thuận cho Nương Nương đó!" Lưu Dục đề nghị.

Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng cười khẽ: "Không cần, có lẽ......" Nàng không nói thêm gì nữa, đứng dậy, nói: "Lưu Dục, giúp ta chuẩn bị nước ấm!"

—- Có lẽ mẫu thân trên thực tế cũng không hy vọng được gặp ta.

"Đã chuẩn bị xong rồi!"

"Ừ!"

"Nương Nương, lát nữa người muốn đến chỗ Vân phi Nương Nương sao?"

"Ừ, dù sao nàng cũng đã giúp Lý Nhĩ!"

"Vậy nô tỳ lui xuống chuẩn bị trước, Nương Nương tắm xong nhớ gọi Lưu Dục vào hầu hạ, nô tỳ đứng chờ ở ngoài."

"Ừ!"

Lúc Vân phi đang sao chép , Thải Nhi chạy vào báo: "Nương Nương, Liễu phi Nương Nương dẫn thị nữ ngày hôm qua đến."

Không lâu sau, Thải Nhi liền dẫn Liễu Vận Ngưng vào.

Lúc Liễu Vận Ngưng vào, Vân phi đã ngừng sao chép, đang ngồi trên nhuyễn tháp.

Liễu Vận Ngưng vừa tiến vào phòng Vân phi thì thấy cảnh vật trước mắt sáng ngời, nữ tử trước mắt tầm mười sáu, bảy tuổi, vô cùng kiều diễm, khiến kẻ khác nhìn vào mà muốn mù, nàng uyển chuyển cúi người, thanh âm du dương như tiếng trân châu lăn trên nền: "Thần thiếp bái kiến Vân phi Nương Nương."

"Nô tỳ bái kiến Vân phi Nương Nương." Lý Nhĩ rụt rè đứng sau lưng nàng, Lưu Dục chau mày, thấy nàng sai nhưng cũng không nói gì, chỉ thừa lúc mọi người không để y liền liếc mắt cảnh cáo nàng.

"Đứng dậy cả đi!" Vân phi dịu dàng nói với Lý Nhĩ và Lưu Dục, rồi đỡ Liễu Vận Ngưng dậy, tinh tế quan sát hồi lâu, mới nói: "Liễu phi thật sự rất đẹp, khó trách bệ hạ sủng ái Liễu phi nhiều như vậy."

"Vân phi Nương Nương khen trật rồi!" Nụ cười của Vân phi rất hòa thuận, cũng rất thân thiện, tâm Liễu Vận Ngưng không khỏi sinh hảo cảm với Vân phi, ngày cả Lưu Dục hình như cũng có hảo cảm với Vân phi.

"À, Liễu phi quá khách khí rồi, Liễu phi tiến cung cũng có hơi muộn, gọi ta là tỷ tỷ được rồi, đều là người một nhà, đừng nên khách khí như vậy."

"Tỷ tỷ giáo huấn đúng lắm, muội muội lĩnh giáo."

Vân phi mời Liễu Vận Ngưng ngồi, Liễu Vận Ngưng cảm tạ rồi ngồi xuống, Vân phi mới nói: "Hôm nay muội muội đến là có chuyện gì quan trọng sao?"

Nghe Vân phi nói vậy, Liễu Vận Ngưng quay sang Lưu Dục, nói: "Mang lên đây." Thì thấy Lưu Dục cầm một hộp vuông nhỏ đến, Liễu Vận Ngưng nhận lấy, nói: "Muội muội hôm nay đến đây là vì muốn cảm tạ tỷ tỷ chuyện hôm qua, thị nữ của muội muội không hiểu chuyện, may có thị nữ của tỷ tỷ trợ giúp mới có thể bảo toàn, chút lễ mọn này, xin tỷ tỷ hãy nhận cho."

Vân phi nhìn cái hộp nhỏ trên tay Liễu Vận Ngưng, đưa tay mở ra xem, trong hộp, là một viên trân châu lớn bằng ngón cái, rất tròn, vừa thấy đã biết ngay là hàng thượng đẳng, Vân phi tinh tế đánh giá hồi lâu, vẻ mặt như rất vui.

Lát sau, Vân phi đóng hộp lại, trả lại cho Liễu Vận Ngưng, tiếc nuối nói: "Món quà này của muội muội, tỷ tỷ thật sự không thể nhận!"

"Đây là tâm ý của muội muội, tỷ tỷ xin hãy nhận cho."

"Không phải, muội muội chớ có hiểu lầm, chuyện hôm qua, tỷ tỷ đâu giúp muội muội được gì, tỷ tỷ thật lấy làm hổ thẹn, trong cung chú ý trật tự nhất, hôm qua thị nữ của muội muội làm ồn như vậy, dù tỷ tỷ có muốn giúp muội muội giấu diếm cũng vô dụng, trong cung có nhiều người như vậy, người ở đó cũng không ít, chỉ sợ giờ này Thái hậu và bệ hạ đã biết chuyện hôm qua."

Nghe những lời Vân phi nói, sắc mặt Liễu Vận Ngưng trắng đi, vẫn nói: "Dù sao đi chăng nữa, tỷ tỷ cũng đã giúp muội muội, đây là tâm ý của muội muội, xin tỷ tỷ nhận cho."

"Vậy tỷ tỷ liền cung kính không bằng tuân mệnh." Bảo Thải Nhi nhận lấy hộp, Vân phi tiếp lời: "Muội muội không cần lo lắng như vậy, bệ hạ sủng ái muội muội đến thế, chỉ cần muội muội nói bệ hạ một tiếng, quan nội thị phụ trách chuyện này sẽ không dám can dự đâu."

"Muội muội xin nhận lời khuyên quý giá của tỷ tỷ." Liễu Vận Ngưng nói, rồi nhìn ra ngoài, tiếp lời: "Sắc trời không còn sớm nữa, muội muội cáo từ trước."

"Ừ, có lẽ lát nữa bệ hạ sẽ đến Liễu uyển của muội muội, tỷ tỷ có rất nhiều thời gian nhàn, rảnh thì đến đây tán gẫu, để tỷ tỷ đỡ buồn."

"Ừm, muội muội cáo từ trước!"

Rời khỏi Bích Tỷ cung, vẻ mặt Liễu Vận Ngưng có hơi ngưng đọng, Lưu Dục đứng một bên hỏi: "Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Sự tình đã hỏng bét ngoài dự kiến của nàng.

Thấy vẻ mặt ấm ức của Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng hít một hơi, mệt mỏi trả lời: "Đi đến đâu hay đến đó!"

Lý Nhĩ biết mình rước nhầm đại họa, mắt đỏ hoe không dám nói chen vào, nước mắt rưng rưng, nhưng không dám để nó rơi xuống.

Liễu Vận Ngưng bước đến, nắm lấy bàn tay lạnh đến dọa người của nàng, an ủi: "Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi bị gì đâu."

—- Nếu đã là người của ta, vậy ta nhất định phải bảo vệ các nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro