PHẦN 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẾ THÂN CỦA THẾ THÂN (tên truyện do người dịch đặt)
PHẦN 06/10
Tác giả: 温酒斩竹马(Ôn Tửu Trảm Trúc Mã
Người dịch: Ms.Gin
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Ms. Gin dịch truyện. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

(Zhihu) Làm thế nào để viết một câu chuyện nam chính xem nữ chính là thế thân, sau cùng phát hiện bản thân cũng là thế thân.
* * * * * * *

13.
Tôi không nói nên lời.

Lương Tây Dã từ từ bước ra khỏi bóng tối, hai tay cho vào túi quần, dựa vào cạnh bàn, đôi mắt hoa đào lạnh lùng liếc tôi. Dáng vẻ đó, thần thái đó, phải gọi là câu hồn đoạt phách.

Tôi thừa nhận, trên phương diện sắc đẹp, Lương Tây Dã đã thành công nắm bắt được tôi.

"Với tính tình này của chị, xác thực không thích hợp ở trong giới giải trí." Lương Tây Dã liếc liếc điếu thuốc trong tay tôi, lên giọng giễu cợt.

Bị một em trai nhỏ tuổi hơn dạy dỗ, thật sự không vui vẻ một chút nào.

Mặc dù tôi chỉ muốn làm cá mặn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi vẫn có lòng tự tôn.

Tôi tràn đầy tự tin đáp trả lại: "Lúc chị đây xuất đạo, e là chú em vẫn còn đang nghịch bùn."

"Phải không?" Đôi môi mỏng của Lương Tây Dã khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Vậy mà đã qua bao nhiêu năm như vậy, vẫn là cái bộ dạng này, có mất mặt không?"

Một chút tí ti tự tin trong lòng tôi, phút chốc đã bỏ tôi mà đi.

Cũng không rõ là đã bị chọc tức hay cảm thấy bất đắc dĩ, tôi buồn cười hỏi: "Cậu cố ý đến đây kiếm chuyện đúng không?"

Người như tôi, trong mối quan hệ với người khác giới, luôn luôn đi theo hướng hợp tan trong hoà bình.

Không vướng mắc, không căm hờn, không bịn rịn. Anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt.

Bây giờ ăn không tiêu rồi, lại để cho "tình tiết" kéo dài ra.

Lương Tây Dã im lặng, mười mấy giây sau, âm thanh buồn bã hỏi: "Tại sao không để ý đến em?"

Tôi đột nhiên bối rối: "Lúc nào thì chị không để ý đến em?"

"Em gửi tin nhắn cho chị, một tin chị cũng không trả lời em." Lương Tây Dã chăm chú nhìn tôi, có chút xu hướng nghiến răng nghiến lợi.

Tôi ngơ ra một lúc, tôi nhớ ra rồi.

Quả thực có một đoạn thời gian, tôi thường xuyên nhận được tin nhắn từ một dãy số không quen biết, thường thường là một câu không đầu không đuôi.

Ví dụ như:
--Hôm nay em chơi trò chơi, có một bạn nữ kia giọng nói rất giống chị.

--Vài hôm nữa em phải bay đến Thượng Hải, chị trở về chưa?

--Bận quá đi, mệt ch*t được.

--Em hơi nhớ chị rồi.

Tôi không phải là người thích dùng điện thoại di động, cũng không thích xã giao. Tôi lại không có thói quen lưu lại số điện thoại của rất nhiều người. Lương Tây Dã cũng không ngoại lệ.

Cậu ấy cũng không để lộ ra thông tin có thể khiến tôi có thể nhận ra thân phận của cậu ấy.

Cho nên vào một ngày kia, sau khi nhận được tin nhắn nói nhớ tôi của cậu ấy, tôi liền cho rằng cậu ấy là một trong những kẻ theo đuôi nhàm chán.

Trở tay liền đem người kéo vào danh sách đen.

Chuyện này là do tôi chơi không đẹp, lương tâm cắn rứt, lộn xộn tìm lý do: "Tin nhắn rác quá nhiều, đoán chừng đã bị đẩy xuống dưới nên không nhìn thấy."

"Em cũng đã thêm Wechat của chị." Lương Tây Dã từng bước áp sát: "Chị cũng không để ý đến em."

Khoé mắt tôi giật giật, biểu hiện tốt bụng: "Yêu cầu thêm Wechat cũng có hơi nhiều, chắc chắn là do em không có thêm ghi chú..."

Với tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của Lương Tây Dã, hơn phân nửa là không thèm thêm ghi chú, cho rằng tôi sẽ nhận ra là ai.

Ai ngờ, tôi thật sự không biết.

Mà cho dù tôi có biết đó là ai, cũng sẽ không chấp nhận thêm.

Nhân duyên ngắn ngủi kiêng kỵ nhất là lôi lôi kéo kéo, nên dứt thì phải dứt một cách sạch sẽ.

Lương Tây Dã không chịu bỏ qua biểu cảm của tôi, nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm, xác minh thật giả.

Tôi cư xử tự nhiên, cậu ấy cũng không thể nhìn ra thật giả, có chút tin tưởng rồi.

- Được, tạm thời tin chị.

Em trai này thật là dễ dỗ, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ thêm." Cậu ấy lấy điện thoại ra đưa qua: "Em quét chị."

Tôi: "..."

Chuyện này, tôi không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục tìm cớ nữa, chỉ có thể mặc cậu ấy bày bố.

Thêm xong Wechat, cậu ấy tự lấy điện thoại của tôi, sau một loạt thao tác, vừa lòng thoả ý trả lại cho tôi: "Được rồi."

Tôi cúi đầu xem, phải khen cậu ấy"giỏi thật"

Em trai thật biết giở trò, tự mình động tay cho chính mình một cái ghi chú: "Người yêu đẹp trai vô địch, mạnh mẽ, bền bỉ của tôi."

À, cậu ấy còn nhân tiện đem tên của mình đưa lên đầu danh sách.

Tôi đen mặt, tay cũng run run.

"Sao vậy, không vừa ý?" Lương Tây Dã cúi người xuống gần tôi, con ngươi đen như hạt nho nằm sâu trong đáy mắt, thấp giọng cảnh cáo: "Nếu chị dám đổi ghi chú hoặc hủy kết bạn với em, ngày mai em sẽ đăng Weibo."

"Nên đăng cái gì đây?" Cậu ấy cười nghịch ngợm, khoe ra hàm răng trắng: "Ừm, đúng rồi, em sẽ nói chị lừa gạt tình cảm của em, lại còn không muốn chịu trách nhiệm, tra nữ."

14.
Tôi mãnh liệt rùng mình, gặp hạn rồi.

Tuy rằng biết cậu ấy sẽ không làm vậy. Nhưng thật không dám đảm bảo em trai này sẽ không đột nhiên phát điên.

Xong rồi.

Tôi cam chịu cất điện thoại đi: "Ra ngoài thôi, lát nữa lại có người đến."

Có rất nhiều người trong tiệc rượu, Lương Tây Dã cũng biết phân nặng nhẹ, đợi sau khi tôi đi, cũng chậm rì rì đi theo.

Tôi đi vào đại sảnh, một phút lơ là liền cùng với đôi nam nữ đang đi đến tiếp xúc ánh mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi và Yến Thời gặp mặt kể từ sau khi ly hôn. Nam nhân vẫn như cũ thanh cao, thận trọng và thành thục, tư thế thẳng tắp tùy tiện liền có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Mà người phụ nữ ở bên cạnh anh ta, thân mặc lễ phục định chế cao cấp màu rượu sâm banh đính ngọc trai, trắng đến phát sáng, mỹ lệ ưu nhã.

Tôi nổi lên hứng thú nhìn thêm vài cái, cơ hồ không cần hỏi cũng có thể đoán ra được.

Đây là Trình Sương Tư.

Mặt mũi cô ta và tôi, quả thật có mấy phần tương tự.

Chẳng qua lộ tuyến cô ấy đi là đại gia khuê tú, cách trang điểm nghiêng về thanh thuần. Còn tôi đi theo lộ tuyến lãnh diễm, cho nên nhiều thêm mấy phần sắc sảo và lạnh lùng.

Rốt cuộc cũng không quá giống nhau.

Tôi lại nghĩ đến mẹ Yến Thời đã từng nói với tôi một câu: "Đồ giả chính là đồ giả, cho dù có giống như thế nào, cũng vẫn chỉ là đồ giả."

Xì, thật là lời vàng ý ngọc.

Trong lúc tôi đang nghĩ xem có cần chào hỏi hay không, Lương Tây Dã từ phía sau đi đến.

Trước tiên, cậu ấy nghiêng đầu liếc tôi một cái. Lại nhìn về phía hai người Yến Thời đang đến gần trước mặt.

Dường như trong phút chốc hiểu rõ tất cả, cậu ấy dùng khủy tay chọc chọc eo tôi: "Còn ngây ra đó làm gì? Khoác tay vào đây."

Tôi ngay lập tức mỉm cười: "Thật ra không cần thiết đâu."

Không nói đến việc tôi vốn không hề để ý Yến Thời cùng với người nào ở bên nhau. Cho dù tôi để ý, cũng không cần dùng loại phương thức này để biểu đạt.

Vô vị.

"Cần thiết." Tay của Lương Tây Dã vẫn giữ tư thế hơi cong lên, cậu ấy thấp giọng ngang ngược nói: "Người phụ nữ của ông đây không thể chịu uất ức như vậy."

Tôi nhất thời choáng váng.

Nếu như nói những hoan ái trước kia với cậu ấy chỉ là hoa trong nước trăng trong gương, tôi chưa từng thực sự đem chúng để ở trong lòng. Thì tại giờ này khắc này, xác thực đã sinh ra chút gợn sóng lăn tăn.

Em trai cái gì cũng tốt, còn có chút làm cho người ta thấy ngứa ngáy tâm can.

Ma xui quỷ khiến, tôi thật sự khoác lấy cánh tay cậu ấy.

Lương Tây Dã đắc ý cong khoé miệng.

"Yến tổng." Tôi mỉm cười chào hỏi với người vừa đi đến.

"Ừ." Yến Thời không có biểu cảm gì, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua mặt tôi, rồi vô định rơi xuống phía sau tôi.

Trình Sương Tư đối với tôi rất tò mò, nhưng cũng chỉ dè dặt đánh giá tôi một chút, đôi môi thùy mị khẽ mở: "A Thời, anh không giới thiệu một chút sao?"

Mí mắt tôi co giật, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói ra điều khiến người khác ngại ngùng, cô gái à, cô giỏi thật đó.

Trình Sương Tư và người nhà Yến Thời có quan hệ tốt như vậy, không thể nào không biết thân phận của tôi. Giới thiệu cái gì, rõ ràng là không có ý tốt.

Là muốn khiến cho tôi lúng túng đúng không?

Suy cho cùng, chỉ cần Yến Thời nói ra lời nói rằng tôi là vợ trước của anh ta, cộng thêm việc tôi và Trình Sương Tư giống nhau như vậy, không cần nhiều lời thêm nữa, tôi đã trở thành một trò cười rồi.

Hàng giả có thể thay thế hàng thật vài năm, nhưng khi hàng thật trở về, thứ hàng giả kia một đồng cũng không đáng.

Yến Thời thờ ơ ném ra một câu: "Không cần thiết."

Anh ta không muốn nhắc đến, tôi lại mười phần điềm nhiên, dịu dàng mỉm cười cùng Trình Sương Tư giới thiệu chính mình: "Chào cô, tôi và Yến tổng, xem như có một đoạn hôn nhân ba năm."

Tạm dừng một chút, tôi cười nói: "Như vậy tính ra, tôi xem như là vợ trước của anh ta."

Tôi không có nửa điểm xấu hổ và khó chịu, Trình Sương Tư lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng, sau đó mới lịch sự trả lời: "Chào cô, Trình Sương Tư."

"Tôi biết." Tôi ý vị sâu xa nhìn Yến Thời: "Chúc mừng Yến tổng, đã được như sở nguyện."

Gương mặt Yến Thời trở nên cứng nhắc, thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, dừng lại trên mặt tôi vài giây.

Sau đó thẳng người, vượt qua tôi đi về phía trước.

Trình Sương Tư vội vàng đuổi theo, kéo lấy tay anh ta nũng nịu: "A Thời, anh chờ em với."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro