Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua,kể từ ngày bạch nhược chỉ nàng được cưới vào phủ,cũng đã được một tháng.Kể từ ngày ở lại biệt viện hẻo lánh này,hầu như nàng chẳng thấy một bóng người.Có lẽ là người của vương phủ này dường như đã quên đi,trong phủ có một vị vương phi là nàng.

Bóng đêm lay động,cây cối xào xạc nghe buồn đến thê lương.Một tháng qua nàng chỉ gom góp rau dại xung quanh biệt viện này để ăn,bởi không có ai đưa cơm hay thức ăn cho nàng.Nếu muốn không bị đói chết, nàng chỉ phải tìm cách tìm kiếm lương thực cho bản thân mình.Của hồi môn có lẽ đã bị nhập kho của phủ trong người nàng hiện giờ chỉ còn một ít trang sức cùng với ít bạc vụn,nhưng có lẽ cũng sẽ không trụ vững được bao lâu.Ở đây là nơi biệt viện hẻo lánh xa xôi,rất gần với đường lớn,có lẽ nàng phải tìm cách ra ngoài,mua chút ít thức ăn,cũng nhân tiện mua ít giống rau các loại có như vậy nàng mới tiết kiệm được bạc.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua,thời gian cứ dần trôi.Bạch nhược chỉ đem ít rau dại chiên sơ qua,coi như là bữa tối đã xong.

Hôm nay bạch nhược chỉ nàng thử đi xung quanh,thấy ở dãy tường phía tây là thấp nhất có lẽ tìm một cái thang là có thể thoải mái trèo qua bức tường này.Nghỉ là làm cuối cùng ở một căn phòng trống nàng tìm được một cái thang cũ,thật vất vả đem thang đến chân tường,đã khiến nàng ôm ngực thở không ra hơi.Nàng vốn có bệnh tim bẩm sinh cho nên đối với những cảm xúc mạnh hay làm việc nặng nhọc là lại khó thở vô cùng.

Bắc thang sát tường bạch nhược chỉ đem làn váy kéo lên buộc ở ngang hông,từng bước một chậm rãi trèo lên,đường xá tấp nập,người người đi lại thật nhiều,hai bên phố xá những dãy hàng quán của các tiểu thương nhỏ lẻ,tiếng rao bán ồn ào vang vọng khắp đường lớn.

Sau khi trèo qua bức tường này,Bạch nhược chỉ cảm thấy mình như có được thêm sức sống.Chậm rãi bước trên đường,cảm nhận hương vị nhộn nhịp tấp nập,thấy may quán nhỏ ven đường bày biện nhiều thứ,nào là quán màn thầu,từng cái từng cái vuông vắn thơm ngào ngạt.Những món đồ trang sức vô cùng tinh xảo,đủ mọi màu sắc.Những quán ăn nho nhỏ đầy hương thơm.

Sau khi xem xét một lượt chung quanh,Bạch nhược chỉ thấy có một bà lão bán đầy đủ rau dại nàng chậm rãi đến trước sạp hàng nhẹ giọng hỏi.

"Bà bà rau này bà bán thế nào ạ?"

Bà cụ ngẩng đầu lên nhìn đầu tiên là khiếp sợ,bởi bà nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng,nhưng khi nhìn đến bộ y phục nàng đang mang trên người,chất liệu vải vô cùng cũ kĩ,màu trắng thuần cũng đã phai nhạt đi rất nhiều .Bà lão nghĩ thầm có lẽ là một cô nương nhà nghèo giống mình,nhưng vết sẹo này

"Aiz" bà lão thở dài một hơi liền cảm thấy tội nghiệp cho bạch nhược chỉ.Liền nở nụ cười nhẹ giọng đáp
"Cô nương muốn mua thế nào bó rau lớn này là một văn tiền,còn bó rau này là hai văn tiền.Cô nương muốn mua loại nào."

"Nếu như con mua hết bà bà bán thế nào ạ?"Vừa nói bạch nhược chỉ vừa xem những loại rau xanh trong rổ của bà lão.Rau xanh đủ loại có lẽ mua về tự trồng lấy như vậy sau này sẽ không còn lo thiếu rau ăn nữa.Như vậy lương thực cho cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn.

"Nếu như cô nương muốn mua hết, vậy bà chỉ bán cho cô nương năm văn tiền thôi.Nhưng là cô nương chỉ ở một mình hay là ở chung với người nhà."Thấy bạch nhược chỉ một cô nương,nhưng mà xuất đầu lộ diện ra ngoài đường mua bán thế này,tuy dung nhan bị hủy nhưng mà dù sao cũng là một cô nương không hiểu sự đời,sẽ rất dễ bị người ta có ý đồ xấu.

Bạch nhược chỉ nhìn vào trong mắt bà bà có sự thương hại cười khổ một tiếng trong lòng lại nghĩ thì ra mình cũng đáng thương đến vậy.Nhưng nàng vẫn nhẹ giọng trả lời
"Con ở một mình không có thân nhân,vậy con sẽ lấy hết chỗ này,khi nào hết con lại đến tìm bà bà nữa có được không?"

"Được bà bà luôn bán ở chỗ này,khi nào hết con có thể đến đây tìm bà,bà lại bán cho con giờ để bà gói lại như vậy con sẽ dễ đem về." Bàn tay cẩn thận gói lại,xong đưa cho bạch nhược chỉ,nàng nhẹ nhàng cầm lấy, trả tiền rồi nói tiếng cảm ơn sau đó nàng mua thêm ít thịt, lại mua thêm một ít gia vị kèm vài cái nồi nhỏ để nấu thức ăn,nàng nghĩ cứ như vậy cũng tốt dù sao nàng cũng thích yên tĩnh.Có lẽ sống như vậy ở đây, cũng sẽ tốt hơn ở phủ tướng quốc định quốc hầu bởi lẽ ở đó nàng không có được một ngày bình yên,ở đây lại khác sống tại biệt viện xa xôi hẻo lánh này một mình,Bạch nhược chỉ nàng lại cảm thấy thanh thản bình yên.
Nàng nghĩ,có lẽ vương gia không thích nàng,bởi nàng không phải là người có duyên với hắn,cũng có lẽ là do hoàng thượng ép hôn,một hôn lễ mà hắn không hề mong đợi.Cho nên sinh ra chán ghét với nàng.

Nàng buồn cho cuộc đời mình,cũng buồn thay cho hắn,vì phải lấy lợi ích của hoàng gia lên làm đầu.

Lắc đầu lại vội vã đi nhanh về phía trước,về lại chỗ cũ trèo lên tường xong lại kéo giỏ đựng rau lên,xong việc bạch nhược chỉ nàng lại thở không ra hơi.Nhưng chỉ cần nghĩ đến tối nay có thịt ăn,thì sự mệt mỏi dường như đã tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro